Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Tiết Cốc Vũ, Phong Thành, đô thành của Khương Quốc bị bao phủ trong một mảnh mưa bụi mông lung, tăng thêm nét dịu dàng đa tình.
Trong địa lao hậu viện của Quý phủ Hộ Bộ thượng thư, không ngừng truyền ra tiếng trầm đục của roi dài rơi vào da thịt.
Tay chân nam tử trẻ tuổi đều bị trói vào giá gỗ, hắn rũ đầu, nhiều nơi trên người đã da tróc thịt bong.
Roi dài lại lần nữa rơi xuống, vẽ ra tiếng hưu xé gió, cuối cùng đáp xuống trên người nam tử.
Tóc hắn đã tán loạn, che đậy hơn phân nửa khuôn mặt, khi roi rơi xuống vẫn không nhúc nhích, tựa như đã chết, không phát ra chút tiếng động.
“Thiếu, thiếu gia, hắn có thể bị chúng ta đánh chết không?” Nhẫn Đông run run rẩy rẩy, nói chuyện không được lưu loát.
Quý Lan Cẩn lại cười lạnh một tiếng, mặt mày toàn là hận ý, ánh mắt nhìn nam tử như nhìn người chết: “Đi mang bồn nước muối tới.”
Nhẫn Đông đi theo Quý Lan Cẩn từ bé, quen với tính tình của thiếu gia nhà mình, theo lời rời đi.
Sau khi nước muối bưng đến, Quý Lan Cẩn thuận thế tiếp nhận, cổ tay vừa chuyển liền hắt tất cả lên người nam tử hôn mê.
“Ặc, khụ khụ khụ…” Nam tử đột nhiên bừng tỉnh, kịch liệt ho khan, trong lúc nhất thời có hơi không phân biệt được thật giả.
Còn chưa chờ hắn phản ứng, Quý Lan Cẩn lại hung hăng bồi thêm một roi.
“Tô Sân, ngươi có nhận tội không?”
Trước mắt Quý Lan Cẩn đều là phẫn hận, ánh mắt gần như muốn đem người đàn ông trước mặt này giết chết.
Hắn hận độc từng chút, nội tâm cũng dần dần vặn vẹo, muốn đem hết thảy hủy diệt.
* Hận độc: cáu giận.
Tô Sân là ai?
Và ai đang đánh cậu?
Đầu óc Thời Dã mù mịt, từng đợt đau, tầm nhìn cũng có chút mơ hồ.
Nhưng tức giận xộc lên cao, cậu đột nhiên ngước mắt, ánh mắt u lãnh nhìn Quý Lan Cẩn.
Người đàn ông mặc cẩm y lam sẫm, nhưng không phải trang phục hiện đại, tình cảnh này như đang trên phim trường.
Không phải Thời Dã chưa từng đóng phim cổ trang, nhưng tất thảy trước mắt không khỏi quá chân thật, hơn nữa…
Cậu nhớ lại những gì xảy ra trước đó, cậu cùng Diêm Thập Nhị ngất trên xe, mơ mơ màng màng nhìn thấy có người đưa bọn họ đến một nơi, sau đó hình như thấy người bày một thứ cùng loại với trận pháp, sau đó nữa cậu liền hoàn toàn chết ngất.
Có lẽ nào…
Cậu xuyên qua đến thời không khác?
Điều này quá mức không tưởng, Thời Dã không tin.
“Anh là ai?”
Cậu cô đọng đặt câu hỏi, lại thấy ý cười của Quý Lan Cẩn càng thêm u lãnh tàn khốc.
Quý Lan Cẩn cười nhạo một tiếng, giơ tay một roi liền dừng trên mặt cậu: “Tô Sân, ngươi giả vờ mất trí nhớ gì với ta, đừng nói với ta cái gì ngươi cũng không nhớ rõ, càng không nhớ rõ ngươi đã giết muội muội ta!”
“Tô Sân, ta xem ngươi thật là muốn tìm chết.”
Cái tên Tô Sân, lọt vào trong tai Thời Dã, luôn có hơi chút cảm giác quen thuộc, này càng làm cậu thêm nghi hoặc.
Giây tiếp theo, đầu óc cậu bén nhọn đau đớn, ngay sau đó một ít ký ức tán loạn thoáng hiện trong đầu cậu.
Thời Dã cuối cùng cũng hiểu.
Là cậu, tạm thời chiếm lấy cơ thể Tô Sân.
Còn cậu, hiện tại chính là Tô Sân.
“Tôi không có giết Quý Chỉ Tịch.” Cậu bị đánh đến quá dữ dằn, cả người đều là vết thương, ngay cả sức lực cũng mất, cổ họng càng bị xé toạc.
Một roi sít sao vừa rồi, đau đến nỗi cậu suýt mất ổn định, thân thể của Tô Sân này, thật sự quá yếu.
“Ngươi nói không có là không có?” Quý Lan Cẩn trào phúng cười, bàn tay to siết chặt cằm Tô Sân, tàn bạo lại vô tình nói, “Tô Sân, ta sẽ khiến ngươi nhận tội. Ngươi phải… Đền mạng cho Tịch Nhi.”
Nói xong, hắn một chưởng bổ vào vai trái Tô Sân, trực tiếp dỡ toàn bộ cánh tay cậu.
Tô Sân cắn răng, kêu rên một tiếng, đầy đầu đều là mồ hôi lạnh.
Cậu đột nhiên giương mắt, tầm mắt sắc bén dừng trên người Quý Lan Cẩn, chạm mắt với tầm mắt khói mù của hắn, bên môi không khỏi câu lại một mạt châm biếm mỏng lạnh: “Ngươi có tâm tư, ngươi là vì tư dục của bản thân.”
Ánh mắt Quý Lan Cẩn thâm trầm, toàn thân lãnh lệ, câu môi nhẹ: “Thì như thế nào, ta chính là có tâm tư, ngươi có thể làm gì được ta?”
Hắn bị hận ý bao trùm, nắm chặt nắm tay, đỏ mắt thét: “Ngươi hại chết Tịch Nhi, chẳng lẽ ta không nên có tâm tư sao? Ta hận không thể lập tức giết ngươi đền mạng cho Tịch Nhi!”
“Ngươi muốn báo thù cho Quý Chỉ Tịch thì nên thả ta, sau đó tìm ra hung phạm.” Tô Sân cười nhạt, “Hiện tại ngươi làm như vậy với ta, chẳng qua là vì ghen ghét mà thôi, trong lòng ngươi rõ ràng, ta không phải hung thủ.”
Trên thực tế cậu đang đánh cuộc, đánh cược Quý Lan Cẩn thận là bị hận ý làm mờ đầu óc, đánh cược cậu không phải là hung phạm.
Ngay cả khi cậu không phải nguyên chủ, nhưng cậu dị thường chắc chắn, cậu nhất định không phải hung thủ.
“Ngươi chính là hung phạm, chính là ngươi!” Quý Lan Cẩn đột nhiên phát cuồng, vọt tới trước mặt Tô Sân, đôi mắt đỏ bừng, giống như một con cô lang, chỉ biết ngang ngược đâm loạn khắp nơi, lại tìm không được chân tướng bị che giấu.
“A ~” Tô Sân lại chỉ cười, vừa cười khẽ động miệng vết thương, nhưng vẻ mặt cậu không thay đổi, tùy ý lại khoa trương.
Mà cặp con ngươi kia, chứa mấy phần khinh miệt, cứ thản nhiên lại thong dong nhìn Quý Lan Cẩn như thế, như thể liếc mắt có thể nhìn thấu tâm hắn.
“Tô Sân, ngươi biết hung thủ là ai đúng không, nói cho ta, lập tức nói cho ta.” Hắn rống giận, đôi tay giữ chặt vai Tô Sân.
Đau đớn tràn lan từ cốt phùng tới làm Tô Sân lập tức đổ mồ hôi lạnh, cậu hơi hơi ngửa đầu, bộ dạng biếng nhác: “Vị đại nhân nào phụ trách vụ án này?”
* Cốt phùng: khe hở giữa xương đầu.
Quý Lan Cẩn cười nhạt một tiếng: “Làm sao, ngươi còn trông cậy vào vị đại nhân kia giúp ngươi rửa sạch oan tình?”
Ánh mắt hắn khinh miệt, mang theo trào phúng, khóe môi giật nhẹ: “Ngươi quên rồi sao, hắn hận không thể giết ngươi.”
“Cho nên Tô Sân, đừng giở trò nữa.”
Con ngươi hắn che kín khói mù tàn nhẫn, cả người tản mát lạnh lẽo: “Nói cho ta, rốt cuộc ai là hung thủ chân chính. Hoặc là nói… Hung thủ chính là ngươi!”
Tô Sân bắt gặp ánh mắt hắn, không sợ không hãi, trấn định tự nhiên đàm phán với hắn: “Bảy ngày, ngươi cho ta thời gian bảy ngày, ta sẽ trả lại chân tướng sự việc cho ngươi, giúp ngươi tìm ra hung thủ.”
“Bảy ngày?” Quý Lan Cẩn quay người đi, ngón tay gắt gao siết lại, “Ngươi cảm thấy ta ngu xuẩn đến vậy? Thời gian bảy ngày cũng đủ để ngươi rời khỏi Phong Thành, hoàn toàn biến mất.”
“Ngươi cho rằng, ta sẽ cho ngươi cơ hội như vậy sao?”
Hắn rống giận một tiếng, giơ tay vỗ vỗ mặt cậu: “Tô Sân, đừng tự cho là thông minh.”
Tô Sân lại trấn định tự nhiên: “Nhưng Quý Lan Cẩn à, ngươi cũng nên hiểu, chỉ có ta mới thiệt tình thực lòng muốn tìm ra hung thủ, rốt cuộc… Không phải ai cũng nguyện ý nhúng tay vào vũng nước đục này. Nhưng ta bị ngươi nghi ngờ, để xóa tội danh giết người của mình, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực tìm ra hung thủ.”
“Quý Lan Cẩn, quyền lựa chọn nằm ở ngươi, xem ngươi có muốn cho Quý Chỉ Tịch một cái công đạo, tìm kẻ chân chính giết hại nàng không.”
Ánh mắt cậu sâu nặng, tới gần hắn vài phần, trên người đau đớn khó nhịn, nhưng cậu lại như không cảm nhận được, hừ cũng chưa hừ.
“Đương nhiên, cũng xem ngươi có phải thật sự yêu nàng không.”
Lời này của cậu, hiển nhiên có tác dụng, Quý Lan Cẩn chìm vào trầm tư, quanh thân lộ ra một cổ hương vị cường thế lãnh ngạnh.
“Xem kỹ hắn, đừng để hắn chết.” Quý Lan Cẩn hạ lệnh hạ nhân, xoay người rời đi.
Ra địa lao, Nhẫn Đông nhịn không được ghé mắt nhìn thiếu gia nhà mình.
Gã đương nhiên nhìn ra Quý Lan Cẩn do dự, nghĩ tốt xấu cũng nên cho một đường hy vọng, liền không kìm xuống nói: “Thiếu gia, thật ra lời Tô tiên sinh nói không phải không có lý, nếu y thật sự không phải hung thủ, chúng ta có giết y cũng là vô dụng, còn sẽ để hung thủ chân chính chạy thoát, chẳng phải thẹn với tiểu thư sao?”
Quý Lan Cẩn quay đầu, hung dữ liếc Nhẫn Đông.
Nhẫn Đông sơ ý, nhanh chóng che miệng lại, muộn thanh muộn khí nói: “Tiểu nhân nói lỡ, cầu thiếu gia tha thứ.”
* Muộn thanh muộn khí: phiền não, tức giận, không thoải mái, tâm tình không thoải mái, áp lực.
Thiếu gia đã cảnh cáo mọi người, không được kêu Tô Sân là Tô tiên sinh nữa, nhưng Nhẫn Đông cảm thấy, Tô tiên sinh luôn luôn văn nhã, cử chỉ lễ nghĩa, chưa bao giờ vượt quá với tiểu thư, thái độ đối đãi hạ nhân cũng luôn là khiêm tốn.
Gã thật sự rất khó liên hệ Tô Sân với hung thủ giết người lại một chỗ, nhưng cố tình thời điểm tiểu thư chết, người xuất hiện duy nhất xung quanh chính là Tô Sân.
Quý Lan Cẩn thu hồi tầm mắt, tâm tình bực bội không thôi.
Hắn không phủ nhận lời Tô Sân có lý, nhưng… Bản thân Tô Sân chính là một tồn tại không thể kiểm soát, làm sao hắn có thể cho phép một kẻ tình nghi cứ thế vuột khỏi tay mình được?
Nhẫn ĐSo lại xem không hiểu tâm tư của Quý Lan Cẩn, gã lập tức tiến lên, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, thật ra cũng không cần lo lắng, tiểu nhân biết ngài sợ Tô Sân chạy thoát, chuyện này đơn giản. Mấy ngày trước không phải thiếu gia nhận được một bình thuốc nhỏ hay sao, ngài có thể cho Tô Sân ăn vào, nếu hắn tìm ra hung thủ, ngài liền cho hắn thuốc giải, nếu hắn muốn chạy trốn, vậy bất quá là một con đường chết mà thôi.”
Đề nghị này, quả thật chọc trúng tim Quý Lan Cẩn.
Hắn lập tức cười: “Được, làm theo ngươi nói đi, đem dược kia tới.”
Đang nói chuyện, quản gia vội vàng tìm tới: “Thiếu gia, Thẩm đại nhân của Đề điểm hình ngục tư tới.”
* Đề điểm hình ngục tư: cơ quan tư pháp cấp một ‘Lộ’ do trung ương thời Tống phái ra, gọi tắt là ‘Đề hình tư’, ‘Hiến tư’, ‘Hiến đài’. Giám sát quản lý sự vụ tư pháp của châu phủ nhà nước theo thẩm quyền, xét duyệt hồ sơ vụ án châu phủ, có thể tùy thời đi đến các châu huyện kiểm tra hình ngục, luận tội các quan viên châu phủ thất trách ở phương diện hình ngục.
Quý Lan Cẩn nhíu mày, khó chịu hỏi: “Hắn tới làm gì?”
“Thẩm đại nhân nói, nói… Nói ngài giao ra nghi phạm Tô Sân.” Quản gia thật sự cũng không tán thành việc dùng tư hình trong phủ, rốt cuộc thanh danh của Tô tiên sinh rất tốt, ở Phong Thành này đều được mỗi người khen ngợi, ngay cả Thánh Thượng cũng từng khen một tiếng Tô tiên sinh thật tài tình.
Hiện giờ tuy nói khi Quý Chỉ Tịch chết, hiện trường vụ án cũng chỉ có một mình Tô Sân, nhưng cũng không thể bởi vậy mà phán tử hình Tô Sân.
Thiếu gia nhà ông tính tình táo bạo, lại để ý tiểu thư như vậy, tất nhiên sẽ không lưu tình với Tô Sân.
Ngược lại vụ án này vốn là do Thẩm đại nhân của Đề hình tư chủ thẩm, y nhất định sẽ việc công xử theo pháp công, không nghiêng không lệch.
“Hắn bảo ta giao ta phải giao sao?” Quý Lan Cẩn hừ nhẹ một tiếng, có chút khó chịu.
Nếu không phải hắn không tin năng lực làm việc của Đề hình tư, hắn làm sao lại tự mình động thủ: “Bọn Thẩm Thầm đâu?”
Quản gia hơi rũ mắt: “Thẩm đại nhân ở ngoài sảnh.”
“Ngươi đi nói với hắn, để hắn chờ một lát, một hồi ta sẽ dẫn người tới.” Quý Lan Cẩn thấy Nhẫn Đông chạy một mạch lại đây, trực tiếp nhận bình sứ xanh biếc trong tay gã, phân phó, “Ngươi ở bên ngoài chờ ta.”
Tiến vào tầng hầm ngầm, ánh mắt Quý Lan Cẩn lóe lên, bước vài bước đến trước mặt Tô Sân.
“Nghĩ thông rồi?” Tô Sân ngước mắt liếc hắn, tầm mắt có chút mất tiêu điểm, nhưng biểu cảm trên mặt lại là tùy ý, khiến người nhìn không thấu.
Quý Lan Cẩn không đáp, lấy bình dược từ trong túi ra, lại thuận thay đổ hai viên, đặt trước mặt Tô Sân.
“Ăn.” Quý Lan Cẩn đưa dược đến bên miệng cậu.
Tô Sân cười: “Ngươi muốn ta chết, hà tất dùng biện pháp phiền toái như vậy. Trực tiếp giết ta, hoặc là tiếp tục đánh ta, không quá nửa ngày, ta cũng sẽ ngừng thở.”
“Chết?” Quý Lan Cẩn câu môi, “Chết quá tiện cho ngươi, ta sẽ chỉ khiến ngươi sống không bằng chết.”
“Ăn dược này, ngươi cũng chỉ có thời gian mười ngày, thời gian vừa đến ngươi phải tìm được hung thủ, nếu không người chết chính là ngươi.”
======