Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Thấy cậu hồi lâu không trả lời, Thẩm Thầm sợ cậu thật sự bị đói, liền trực tiếp muốn mang người đến bàn bát tiên.
Tô Sân không nhúc nhích, thân mình suy yếu như cũ.
“Còn đi được không?” Thẩm Thầm trai thẳng lên tiếng, hỏi cậu.
Tô Sân nhấp môi, cố chấp thật sự: “Có thể.”
Ai ngờ mới vừa đứng dậy, dưới chân liền mềm nhũn, lảo đảo rồi lại muốn ngã quỵ.
Ngón tay Tô Sân bấu chặt lấy mép giường, xương ngón tay phiếm sắc xanh trắng, cậu chịu đựng từng đợt đen kịt trước mặt, muốn chống qua đi, nhưng cơ thể vẫn ngăn không được nhũn ra, căn bản không dùng sức được.
Thẩm Thầm bất đắc dĩ than thở, không nói không rằng cúi người, trực tiếp ôm người lên.
Anh dùng chính là kiểu ôm công chúa, hai tay hữu lực nâng thân mình cậu, và cả người cậu đều ỷ vào trong ngực anh.
Tư thế này, làm hai người càng khít khao hơn, vừa ấm áp vừa mập mờ.
Hai tay Tô Sân vòng lấy cổ Thẩm Thầm, bị tình cảnh này làm gò má ửng hồng, nửa người cứng đờ, không dám nhúc nhích.
“Diêm…” Giọng Tô Sân phát ra tiếng vang nhỏ nhỏ, sau đó sửa miệng, “Thẩm đại nhân, anh mau buông em ra…”
Nếu bị người khác nhìn thấy, tất nhiên sẽ đưa đến rất nhiều chỉ trích.
Đây chính là chuyện bị người lên án trong xã hội hiện thế, huống chi nơi này hiện giờ là dị thế, e rằng sẽ trực tiếp bị xem như dị loại, kéo đi thiêu chết!
Cậu thật không sợ, chỉ là không muốn Thẩm Thầm bị người khác đàm tiếu.
“Buông cái gì mà buông, đời này cũng không buông.”
Anh hung ác trừng cậu một cái, Tô Sân lập tức thành thật.
Lời này của Thẩm Thầm kiên định, ánh mắt lãnh túc, làm người không dám làm trái.
Càng không khỏi, khiến đầu quả tim Tô Sân hiện lên ngọt ngào.
Người trong lòng nhận định của cậu cũng nhận định cậu, còn có thứ gì khiến người cảm thấy hạnh phúc hơn thế này?
Chỉ hy vọng, phần hạnh phúc này có thể kéo dài hơn nữa!”
Đặt người vào bên bàn bát tiên, Thẩm Thầm cũng không để Tô Sân động thủ, cho cậu chén cháo đầy liền bắt đầu đút cậu ăn.
Ăn vài thứ rồi, Tô Sân cảm thấy sức lực khôi phục không ít, Thẩm Thầm thấy sắc mặt cậu dần đẹp lên, liền không ép cậu ăn thêm nhiều chút, chưa cho cậu cơ hội mở miệng, đã ôm người trở lại trên giường.
“Cởi quần áo ra.”
Thẩm Thầm trên cao nhìn xuống, nhìn Tô Sân, ngữ điệu bình tĩnh, nhưng lời nói ra hiển nhiên làm người ta khiếp sợ.
Tô Sân nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn anh.
Thẩm Thầm xấu hổ, tức giận chọc chọc trán Tô Sân: “Nghĩ đi đâu? Anh phải bôi thuốc cho em.”
“Ò!” Tô Sân tươi sáng cười, “Em nào nghĩ nhiều đâu, chẳng lẽ Thẩm đại nhân nghĩ tới cái gì?”
Cậu bên nói, bên cởi bỏ y khấu.
* Y khấu: dây buộc áo.
Vết thương đan xen trên người nháy mắt bại lộ, không khí nhẹ nhàng ban đầu bỗng thay đổi.
Thẩm Thầm biết cậu bị thương, nhưng cậu vẫn luôn chịu đựng, ngay cả khi miệng vết thương nhiễm trùng cũng không nhắc một câu, anh tôn trọng Tô Sân nên cũng không hỏi nhiều.
Lại không ngờ thương thế nghiêm trọng như vậy, đôi mắt Thẩm Thầm lập tức đỏ, đáy mắt cũng thêm một mạt tàn nhẫn: “Đều là Quý Lan Cẩn làm?”
Tô Sân sao không hiểu ý anh, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, đều đã qua.”
Thấy cậu cố ý lảng tránh việc này, Thẩm Thầm cũng không nhắc nữa.
“Em có cảm thấy Cố Thập Lan có phần không thích hợp không.”
Thẩm Thầm cúi đầu giúp cậu thoa thuốc, khoảng cách giữa hai người có chút gần.
Hô hấp của anh toàn bộ dừng trên vai cổ Tô Sân, cậu vô thức muốn tránh ra, nhưng bị Thẩm Thầm cường ngạnh giữ lấy vòng eo: “Đừng nhúc nhích.”
Cổ họng Tô Sân cứng lại, nói chuyện không trôi chảy: “Thẩm đại nhân, em… em có thể tự mình thoa thuốc, anh…”
“Đừng vô nghĩa.”
Động tác của Thẩm Thầm mềm nhẹ, đầu ngón tay tiếp xúc với làn da cậu, mỗi một lần đụng vào đều làm trái tim Tô Sân thắt lại.
Thật lâu sau đó, anh cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Tô Sân phi nhanh mặc áo trong, cả người như mới sống lại.
“Sợ đến vậy làm gì?” Thẩm Thầm đến gần, đầu gác ở hõm vai cậu, thấp giọng hỏi.
“Ai sợ, em mới không có…” Trái tim Tô Sân thùng thùng nhảy lên, có chút không xong, cổ hơi ngứa, co rúm lại, bắt đầu đẩy ngực anh, “Đừng quậy, nói chính sự.”
Lại không đẩy người ra, thay vào đó khiến anh ôm càng chặt.
Toàn bộ khuỷu tay Thẩm Thầm khoanh quanh vòng eo Tô Sân, sợ đụng tới vết thương của cậu, chỉ nhẹ nhàng ôm, nhưng thân hình anh rộng lớn, gần như bao phủ toàn bộ Tô Sân.
Rồi sau đó, người nào đó hờ hờ khép mắt, rất có hương vị thích ý: “Nói đi, anh nghe!”
Hiển nhiên là không tính thả cậu ra, Tô Sân bất lực, chỉ đành móc ngón tay anh, thưởng thức: “Em cảm thấy cảm xúc của Cố Thập Lan rất không ổn định, hơn nữa… Trạng thái tinh thần của hắn cũng rất không ổn.”
“Tựa như…” Tô Sân tự hỏi chốc, muốn tìm một từ thích hợp để hình dung.
Thẩm Thầm bổ sung: “Tinh thần phân liệt.”
“Đúng vậy.” Tô Sân gật đầu, “Rất giống.”
Thẩm Thầm siết chặt ngón tay, quấn quýt cùng cậu, một cái trốn, một cái liền tìm, chơi quên mình.
“Nhưng nói không chừng là hắn giả vờ.” Cố Thập Lan trông thập phần thông minh, cũng không phải không có khả năng này.
Đặc biệt dưới tình huống vụ án này không có đủ bằng chứng, y thế mà trực tiếp nhận tội, đây không giống việc một người có chỉ số thông minh cao sẽ làm.
Càng không giống một tội phạm hung tàn, phạm phải trọng án như thế sẽ làm.
Nếu y thật sự là hung thủ, nhất định càng giỏi về công tâm, đem người tra án xoay vòng vòng mới thú vị, không phải sao?
* Công tâm: tấn công tâm lý.
Nhưng Cố Thập Lan cố tình làm ngược lại, cái này khiến người rất khó hiểu.
“Nhưng em không nghĩ ra vì sao hắn muốn làm như vậy.” Tô Sân nhăn mày, bị Thẩm Thầm phát hiện, đầu ngón tay anh nhẹ điểm trên mi cậu, nhẹ nhàng vuốt phẳng.
“Thử xem sẽ biết.”
Thẩm Thầm nói một cách chắc chắn, trong lòng đã có ý tưởng.
–
Bóng đêm càng lúc càng sâu, đêm nay tầng mây thật dày, gần như nhìn không thấy ánh sao.
Kiệu phu nâng kiệu nhỏ từ đường cái phố bắc vào con hẻm nhỏ, di chuyển về phía phủ đệ cách đó không xa.
Kiệu phu bước đi nhanh, toàn thân cường thể tráng, nhưng bóng đêm mù mờ, khi hành tẩu bọn họ vẫn chưa phát hiện khói trắng nhẹ tản trong không khí.
Chờ đi qua chỗ rẽ thứ hai, mấy người chỉ cảm thấy toàn thân yếu đi, cánh tay mất lực, kiệu nhỏ lạch cạch một tiếng nện trên đường lát đá.
“Có chuyện gì vậy?” Ngón tay mảnh khảnh xốc lên mành vải, mặc dù bị bóng đêm che lấp, vẫn nhìn ra dung mạo nữ tử trong kiệu nghiên lệ, tư thái tuyệt sắc thiên nhân.
* Nghiên lệ: nghiên là xinh đẹp tươi thắm.
Theo động tác của nàng, Khương Tinh La dò hỏi với giọng hơi bất mãn hờn dỗi.
Nhưng giây tiếp theo, trước mắt nàng tối sầm, có người muốn bịt mũi miệng nàng.
Cũng may nàng phản ứng nhanh chóng, nghiêng người tránh đối phương chạm vào, lập tức hô lớn: “Cứu mạng, có kẻ cướp, cứu mạng…”
Đối phương hiển nhiên không ngờ đến nàng trốn được, động tác liền thô lỗ vài phần.
“Câm miệng!”
Giọng nói đối phương thô khàn khó nghe, như là cổ họng từng bị xé toạc.
Đáy mắt Khương Tinh La rõ ràng tràn ngập vẻ chán ghét, nàng bắt lấy cánh tay đối phương, cúi đầu hung hăng cắn lên.
Người nọ ăn đau, giơ tay sắp phải bổ vào vai cổ Khương Tinh La.
Khương Tinh La phát hiện đầu tiên, buông cánh tay đối phương, khom lưng chạy từ khuỷu tay gã ra ngoài.
Đối phương lại bắt lấy tóc nàng, hung hăng kéo người trở về.
Khương Tinh La ăn đau, khóc lóc hô to: “Cứu mạng, cứu mạng với…”
Tiếng nàng kêu khóc hiển nhiên đã tuyệt vọng, canh giờ này, chốn hẻo lánh như này, làm sao sẽ có ai đến cứu nàng được…
“Không ai có thể cứu ngươi, mạng của ngươi… Là của ta.”
Giọng nói người nọ nghẹn ngào, giống yêu quái đòi mạng.
Khương Tinh La đã bị dọa đến khóc không được, nội tâm chỉ chờ đợi ông trời mở mắt phái người tới cứu nàng.
“Thả ta ra, ta có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của ngươi, thả ta đi…”
Giọng nói nàng thấp mềm: “Cứu mạng, cứu ta…”
Cuối cùng, thanh âm càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến gần như không nghe thấy.
Không ai lắng nghe tiếng cầu cứu của nàng, nơi này khắp nơi một mảnh tĩnh mịch.
Gã đàn ông nắm mái tóc dài của nàng, cúi người khiêng nàng lên chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ, đột nhiên một ngọn gió thổi qua, một bóng người phi nhanh vọt lại đây, quát lạnh: “Buông nàng ra.”
Tiếp đó là một chân thô bạo từ người đàn ông, đá người nọ đi cũng đồng thời tiếp lấy Khương Tinh La.
Khương Tinh La bị dọa ngốc, nước mắt còn đọng trong hốc mắt, thống khổ lại đáng thương.
Nàng ngây ngốc nhìn khuôn mặt chàng trai có chút mơ hồ trong màn đêm, gần như quên mất tự hỏi.
Cận Tử Phong cảm thấy hết thảy phát sinh quả thật đáng chê cười, dưới chân thiên tử, bên trong hoàng thành, cách ba con phố chính là địa bàn Đề hình tư, thế mà có người dám hành hung bên đường, quả thực là coi rẻ vương pháp!
“Ngươi là người phương nào, cùng ta về nha môn Đề hình tư!”
Cận Tử Phong buông Khương Tinh La, đẩy ra phía sau mình, dò hỏi về hướng người nọ.
Đối phương lại không đáp, nghiêng đầu, cười cười một tiếng, tiếng nói vẫn nghẹn ngào khó nghe: “Ngươi trốn không thoát đâu, ta còn sẽ trở về tìm ngươi.”
Dứt lời, xoay người liền đi, thân hình gã quỷ dị, chớp mắt một cái đã biến mất vô tung.
Cận Tử Phong lập tức muốn đuổi, lại bị Khương Tinh La ôm chặt cánh tay: “Đừng, ngươi đừng đi, ta sợ.”
Giọng nàng vẫn còn run, hiển nhiên rất sợ hãi.
Cận Tử Phong hết cách, cũng không thể trực tiếp bỏ nàng lại, liền hỏi: “Ngươi là tiểu thư nhà ai, ta đưa ngươi trở về?”
Khương Tinh La đột nhiên lắc đầu, nhìn Cận Tử Phong: “Ngươi nói ngươi là người Đề hình tư, ta cùng ngươi về Đề hình tư.”
Cận Tử Phong ngẫm lại cũng có đạo lý này, suy cho cùng nàng gặp kẻ xấu trên đường, đích thật phải đi báo quan mới phải, liền nói: “Được, vậy ngươi theo ta về gặp đại nhân nhà ta đi!”
Khương Tinh La ngoan ngoãn gật đầu, đi theo bên cạnh hắn rời đi.
Cách đó không ra, trong hẻm tối, mấy hắc y nhân nhảy xuống vào một căn nhà.
Giữa nhà có một cái bục tròn, bóng người mặc áo choàng đen ngồi xếp bằng trên đó, nghe được động tĩnh, người áo đen thong thả ngẩng đầu, nhìn về chỗ kia.
“Chủ nhân, mọi việc đã làm thỏa đáng.”
Giọng nói khàn khàn hạ xuống màn đêm: “Tốt lắm!”
Bên môi gã xả ra đường cung lạnh lẽo, cánh tay giơ lên, đột nhiên ném về hướng người đàn ông: “Nếu làm xong, vậy lưu ngươi lại cũng không có gì dùng!”
Đồng thời khi giọng nói rơi xuống, cánh tay gã cũng trở về bên cạnh người.
Đường máu đỏ thắm phun lên bầu trời đêm, dáng hình nam tử áo đen oanh một tiếng rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
======