Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Phòng giam giữ Đội Điều tra Hình sự.
Đường Đình Châu bị giam mấy ngày, vẻ mặt uể oải lợi hại, trên mặt lại không có biểu cảm gì, thấy Diêm Thập Nhị đi vào, cũng chỉ hơi nâng mắt.
“Đường Đình Châu, tôi chỉ có một câu hỏi.”
Diêm Thập Nhị đặt báo báo thẩm vấn trước đó lên bàn, nghiêm túc: “Có phải anh giết Tần Lệ Lệ không?”
Trên thực tế, Diêm Thập Nhị không muốn liên kết vụ án này với Đường Đình Châu, bởi người bị liên lụy đến vụ án giao thông công cộng này thật sự quá nhiều.
Bọn họ đều là người bị hại, cũng biến thành kẻ giết người.
Anh hy vọng vụ án đến đây là kết thúc, không cần thêm bất cứ kẻ tình nghi mới nào.
Nhưng Đàm Minh Nhiên không nói sự thật, y nói dối về vụ án của Tần Lệ Lệ, vả lại bao che một người.
Chuyện này không thể để yên, bọn họ phải tìm ra hung thủ chân chính.
Đường Đình Châu được đưa đối ngồi xuống đối diện anh, chỉ nhàn nhạt nhìn Diêm Thập Nhị, không trả lời.
“Anh yêu vợ mình không?” Diêm Thập Nhị đột nhiên hỏi như vậy.
Đáy mắt Đường Đình Châu lóe lên tia sáng, rồi bỗng chốc tiêu tán.
Diêm Thập Nhị đưa video trên điện thoại cho anh ta xem, giọng nói khàn đi: “Nhìn xem.”
“Nếu anh yêu vợ mình, anh liền càng phải sống cho tốt, nói cho chúng tôi biết sự thật, vì một chút thiện niệm cuối cùng cho những người chết oan.”
Đường Đình Châu cầm lấy di động, ánh mắt dừng ở đoạn video đang phát.
Đôi mắt anh ta mở to hơn, trong mắt toàn là không thể tin được.
Chờ video phát xong và tự động tạm dừng, nắm tay gắt gao siết chặt của anh ta liền hung ác đáp xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang thật lớn. Sau đó, anh ta nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Không thể nào, tôi không tin, anh đang gạt tôi.”
Nhưng rõ ràng…
Biết rằng đây mới là thật.
Là bọn họ sai thái quá.
Anh ta chỉ không muốn tin thôi.
Quá rồi, Diêm Thập Nhị cũng không muốn nói nữa.
Anh im lặng không lên tiếng, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt trên bàn, từng tiếng từng tiếng cộc cộc như nện vào tim Đường Đình Châu, quấy nhiễu đến nỗi lòng anh ta dao động cực lớn.
Diêm Thập Nhị mất kiên nhẫn, đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Nghĩ cho kỹ rồi báo…”
Đường Đình Châu mở miệng cắt ngang anh: “Cảnh sát Diêm.”
Anh ngồi trở lại, cảnh sát ngoài cửa tiến vào lập biên bản, Diêm Thập Nhị nhìn Đường Đình Châu, giọng nói lãnh đạm: “Nói đi!”
“Cảnh sát Diêm, cái chết của Tần Lệ Lệ là do tôi gây ra.”
Đường Đình Châu đưa tay bưng kín mặt, cảm xúc của anh ta có chút kích động, hồi lâu cũng không bình tĩnh được.
Cuối cùng, hết thảy đều hóa thành một tiếng than thở: “Tần Lệ Lệ có một bạn trai cũ, mấy năm nay sống không tốt lắm, vừa bài bạc còn làm một số việc phạm pháp, tôi chi một số tiền để hắn làm việc cho mình, ban đầu tôi chỉ muốn hắn thông đồng với Tần Lệ Lệ, khiến bọn họ vợ chồng bất hòa. Nhưng không ngờ gã đàn ông đó nếm được trái ngọt, liền tiếp tục quấn lấy Tần Lệ Lệ. Lúc ấy, không muốn mạng cô ta, nhưng bạn trai cũ của cô ta hút mấy thứ, cả người thần chí không rõ nên đã trực tiếp giết người.”
“Nhưng tôi không hối hận vì đã làm chuyện này, tôi thực sự hận người Lương gia, ước gì bọn họ chết hết, đền mạng cho vợ con tôi.”
“Chỉ là tôi không ngờ rằng, tôi sai rồi, chúng tôi… đều sai rồi.”
Mặc kệ anh ta có hối hận hay không thì cuối cùng anh ta cũng phải trả giá cho những gì mình đã làm sai.
Trở lại văn phòng, Diêm Thập Nhị lập tức thông báo cho người đến bắt bạn trai cũ của Tần Lệ Lệ.
Người nọ ở nhà say đến không biết trời trăng, còn chưa giãy giụa gì đã trực tiếp bị mang về đồn cảnh sát.
Chuyện tiếp đó, đều có pháp luật quyết định.
“Lão đại, anh trở về ngủ một giấc đi!” Thấy sắc mặt Diêm Thập Nhị tái nhợt vô cùng, Thiên Phàm không nhịn được nói.
“Lý Miêu Kỷ sao rồi?”
“Người đã tỉnh, không có gì trở ngại, nhưng còn phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”
“Được rồi, tôi đi gặp cô ấy rồi về.” Nhưng Diêm Thập Nhị rõ mệt, cơ thể đã đạt đến giới hạn, vỗ vỗ cánh tay Thiên Phàm, nói trước khi đi, “Nơi này giao cho cậu, có việc gì gọi cho tôi.”
–
Chung cư Phỉ Thúy.
Khương Vô Ẩn không ở lại bao lâu, thậm chí còn không lên lầu, chỉ dặn dò một số việc liền rời đi.
Thời Dã vào thang máy, ấn tầng lầu, lấy di động gọi cho người đại diện của mình.
Tiền Đa Đa bên kia chưa đợi cậu nói chuyện đã trực tiếp gào khóc: “Tiểu tổ tông ơi, tôi vừa mới xin nghỉ nửa tháng, sao cậu lại gặp chuyện lớn thế này, quả thực muốn mạng tôi mà…”
“Câm miệng!”
Thời Dã thấp giọng nói một câu, trực tiếp dập tắt những gì Tiền Đa Đa nói.
“Sự việc đã giải quyết, anh liên hệ đạo diễn Lục, tôi có thể trở lại làm việc bất cứ lúc nào.”
“Cậu không có việc gì sao? Có bị dọa không, có bị thương không? Cậu không biết đâu, mấy ngày nay tin tức giải trí nói thế nào đâu, suýt chút nữa xào thành cậu là hung thủ giết người.”
Tiền Đa Đa lắm mồm, làn điệu nói chuyện có chút chói tai, khiến lỗ tai Thời Dã nghe đau.
Cậu đưa di động ra xa một chút: “Báo cho tôi thời gian hẹn, tôi về nghỉ ngơi trước.”
“Rồi, tôi biết rồi.”
Trở về nhà, căn nhà trống vắng thật sự, không có cái gì ăn.
Mở cửa tủ lạnh, Thời Dã lấy nước soda uống hai ngụm, lại dừng trước cửa tủ lạnh một lúc, thần sắc hơi ngẩn ra, không biết suy nghĩ cái gì.
Hai ngày nay cậu không nghỉ ngơi, tắm rửa một cái cả người thoải mái sảng khoái nằm trên giường, nhưng thế nào cũng ngủ không được.
Do dự một lúc, lấy di động nhấn mở giao diện trò chuyện WeChat.
Ngón tay trắng gầy dừng trên tên cảnh sát Diêm, một dòng chữ cứ xóa rồi lại gõ, gõ rồi lại xóa.
Lại thấy dưới ba chữ cảnh sát Diêm trên cùng trở thành đối phương đang nhập…
Trái tim Thời Dã bỗng nhảy dựng lên, trực tiếp bật người trên giường.
Đợi một lát, tin nhắn của Diêm Thập Nhị được gửi đến: 【Về đến nhà chưa?】
Thời Dã lập tức đáp: 【Ừm, ngủ không được!】
Gửi rồi, lại cảm thấy không thích hợp, muốn thu hồi.
Cậu có ngủ được hay không, nói với anh thì sao?
Nhưng cậu còn chưa kịp, tin nhắn của Diêm Thập Nhị đã theo sát đến: 【Nghỉ ngơi trước đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm.】
Là dấu chấm câu, không phải dò hỏi, mà là giọng điệu khẳng định.
Diêm Thập Nhị vốn là người thuộc phái hành động cực mạnh, nếu phát hiện bản thân có tâm tư khác bình thường, vậy anh sẽ không giấu giếm.
Thế tất phải làm ra một ít hành động!
Thời Dã bĩu môi.
Anh có chắc rằng cậu sẽ đi không?
【Được.】
Ok!
Cậu muốn đi.
【Vậy tối gặp.】
======