KẺ TÌNH NGHI SỐ MỘT

Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

“Anh là anh của Tư Ngang?” Thời Dã hiển nhiên không tin, xem dáng vẻ Tư Ngang luôn bị người bắt nạt kia, cậu vẫn luôn cảm thấy Tư Ngang là cô nhi.

Quanh thân Cố Chuẩn tối tăm, mắt lạnh liếc Thời Dã, không mở miệng.

Tuy vậy, tầm mắt của hắn luôn vô tình cố ý rơi trên người Diêm Thập Nhị, nhưng phảng phất như vậy không ai phát hiện được.

“Tư Ngang đi đâu?” Cố Chuẩn nhìn Diêm Thập Nhị, cô đọng dò hỏi.

Diêm Thập Nhị hơi nhướng đuôi mày, ngữ điệu mỏng lạnh không kém: “Không biết.”

Đối với người anh không biết em trai ở đâu này, Thời Dã bảo trì thái độ hoài nghi.

“Chúng tôi cũng tìm em ấy, anh là anh trai em ấy chẳng lẽ không biết em ấy ở đâu đi?”

Chân mày Cố Chuẩn hung hăng giật hai cái, thật ra lúc nãy hắn đã nghĩ đến khả năng đó, chỉ là… chỉ là không dám xác định mà thôi.

Hiện tại…

Hắn thật sự luống cuống.

Tưởng tượng đến Tư Ngang có khả năng bị những người đó bắt đi, hắn liền cảm thấy tâm gan tỳ phổi đều bị xé toạc.

Không dám nghĩ nhiều, Cố Chuẩn cất bước liền chạy, không để lại dù một lời.

Thời Dã và Diêm Thập Nhị nhìn nhau, Diêm Thập Nhị nhàn nhạt nói một câu: “Đuổi theo.”

Sau đó, tùy tay đội mũ lưỡi trai đen trên đầu lên đầu Thời Dã: “Đi thôi!”

“Ừm.”

Thời Dã nhẹ nhàng đáp lại, chỉ cảm thấy ngực được dịu đi thập phần thoải mái.

Người này…

Hiển nhiên quá hiểu.

Không biết là Cố Chuẩn chạy quá nhanh hay là bọn họ đuổi quá chậm, tóm lại hai người không đuổi được Cố Chuẩn.

Ngồi trên xe, Diêm Thập Nhị nhớ lại những gì xảy ra trước đó, hỏi Thời Dã: “Lần trước cậu cứu Tư Ngang, là ở gần bệnh viện phải không?”

Thời Dã gật đầu: “Đúng.”

Tiếp theo lại nói: “Hơn nữa rất nhiều lần gặp Tư Ngang ở bệnh viện, ở khoa máu.”

Về cái này, Diêm Thập Nhị cũng có ấn tượng.

Kết nối tất cả sự tình, trong lòng Diêm Thập Nhị mờ mịt hiện lên suy đoán không mấy tốt đẹp.

“Cậu có thể…” Diêm Thập Nhị ngẫm lại cảm thấy cũng không tốt lắm, liền không nói nữa.

Nhưng Thời Dã tâm niệm khẽ động, đoán được: “Có thể.”

Anh lấy ra notebook nhỏ mang khi ra ngoài, Thời Dã lập tức bắt đầu điều tra hồ sơ báo cáo xét nghiệm của bệnh viện.

Còn Cố chuẩn, sau khi tránh bọn họ, lập tức gọi điện thoại đi ra ngoài.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, đối phương không nói gì, chỉ gõ nhẹ vào điện thoại.

Giọng Cố Chuẩn khàn đến khó nghe, cổ họng đau đến nghẹt thở: “Bọn họ… Bọn họ bắt Tiểu Dã.”

Cái tên Tiểu Dã này, Cố Chuẩn đã nhiều năm không gọi.

Nhưng thời khắc này, hai chữ rời khỏi miệng, hoàn toàn là đau đớn vô tận.

Bên kia vẫn không nói gì, nhưng nhịp gõ di động thay đổi, một chút lại một chút, thời gian tạm dừng cũng khác.

Cố Chuẩn cưỡng bách mình bình tĩnh lại, cẩn thận nghe đối phương trả lời.

Đây là mã số lóng giữa họ, Cố Chuẩn nghe hiểu.

Nhưng lời đối phương nói, Cố Chuẩn không biết phải trả lời làm sao.

Cuối cùng, hắn nghiến chặt răng, không nói nên được một chữ.

Lúc này, bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo, là một người đàn ông trẻ tuổi: “Làm theo lời tôi nói, không có gì phải do dự.”

Nói xong, liền trực tiếp ngắt điện thoại.

Tim Cố Chuẩn thình thịch đập dữ dội, hắn cố chịu đựng tất cả cảm xúc, lau mặt, như hoàn toàn hạ quyết tâm.

Mà bên Diêm Thập Nhị cũng tra được tin tức, Thời Dã nhìn những gì tra được, con ngươi hoàn toàn lạnh: “Có người lấy máu của Tư Ngang đi đối xứng ghép thận, em ấy rất có khả năng bị bắt đi làm cấy ghép thận phi pháp.”

“Nếu thật là vậy, mọi chuyện liền khó giải quyết.”

Hiện tại, điều đáng lo nhất là Tư Ngang.

Chẳng qua, nếu Thời Dã đã tra được manh mối, Diêm Thập Nhị cũng không chậm trễ mà trực tiếp báo việc này cho Hứa Cục.

“Hứa Cục, có thể phái những người này tới cho tôi không, tôi trực tiếp dẫn người qua đó.”

Loại chuyện này không thuộc phạm vi của Đội Điều tra Hình sự, nhưng Diêm Thập Nhị cũng không lo được nhiều vậy, ngay cả khi vượt quyền anh cũng phải cứu người.

Hứa Cục lại im lặng một lúc, mới đáp: “Không được, chuyện này cậu đừng lo, tôi có sắp xếp riêng.”

“Tại sao?”

Lại không cho anh can thiệp!

Diêm Thập Nhị liên tưởng đến phần tài liệu điều tra anh trộm lấy trước đó, anh mắt vô thức nhìn Thời Dã.

Ánh mắt anh trầm hắc, lại ở trong xe, nhất thời lại cảm thấy hết sức mê hoặc.

Thời Dã hơi hơi nhíu mày, đưa ánh mắt ám chỉ: Làm sao vậy?

Diêm Thập Nhị bỗng chốc hoàn hồn, lắc đầu, liền nghe Hứa Cục nói: “Việc này tự nhiên có người phụ trách xử lý, cậu lo vụ án trong tay cậu là được rồi.”

Không cho Diêm Thập Nhị cơ hội truy hỏi, Hứa Cục trực tiếp ngắt điện thoại.

“Nói thế nào?”

Thời Dã hỏi anh.

Diêm Thập Nhị không mở miệng, tâm trí trầm lại trầm.

“Đến đại học Cầm Xuyên trước!”

Đã có người phụ trách, anh cam thiệp tất nhiên không thích hợp.

Nỗi bất an dưới đáy lòng ngày càng khuếch tán, anh luôn cảm thấy giữa hai việc này có mối liên hệ nào đó.



Phía đông thành phố, một chiếc xe thương vụ đen tiến vào khu biệt thự, lái thẳng vào sân biệt thự nào đó.

Căn biệt thự này có giá trị cực cao, chiếm diện tích đất lớn, trong sân có ba tòa nhà tầng, trong đó một tòa đèn đuốc sáng trưng, sớm đã có người chờ dưới lầu, thấy xe lái vào, liền lập tức chỉ huy bọn họ lái xe vào gara.

Sau khi xe vào, người không xuống, mà trực tiếp đóng cửa gara.

Chờ hình thành một không gian kín, thang máy giấu trong gara trực tiếp mở ra, hai người mặc đồ đen xuống xe, một người từ trên xe xuống sàn, đặt trên xe lăn, đẩy vào thang máy.

Lên lầu ba, cửa thang máy mở ra, Lâm Thương mặc một bộ đồ trắng, đã đợi sẵn ở đó.

“Bác sĩ Lâm, người đã mang đến.”

Lâm Thương đeo khẩu trang, mắt kính gọng vàng sáng bóng.

Ánh mắt y nghiêm nghị, liếc mắt nhìn thiếu niên chết ngất dựa trên xe lăn, sâu trong đôi mắt tối đen.

======

Bình luận

Truyện đang đọc