Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Để giấu tai mắt người và cho Lý Miêu Kỷ càng tự nhiên tiến vào đoàn phim, cuối cùng Diêm Thập Nhị vẫn đi tìm Thời Dã.
Buổi tối diễn xong, Thời Dã mới vừa vào xe bảo mẫu đã nhìn thấy Diêm Thập Nhị đợi sẵn ở trên xe.
Cậu quay đầu trừng mắt nhìn Tiền Đa Đa, Tiền Đa Đa đành phải cười trừ: “Cảnh sát Diêm nói có chuyện quan trọng tìm cậu, tôi…”
Người ta là cảnh sát, gã nào dám phản kháng?
Thời Dã nhẹ a một tiếng, ngồi thẳng ở hàng ghế phía sau.
Diêm Thập Nhị ngồi phía trước cậu, xem sắc mặt liền biết cậu còn đang nổi nóng, lời muốn nói ra lại nghẹn trở về.
Nhìn thấy tình cảnh này, Tiền Đa Đa lập tức mang theo tài xế biến mất, để lại không gian cho hai người bọn họ.
Im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi Thời Dã mất kiên nhẫn, Diêm Thập Nhị vẫn không mở miệng.
Kiên nhẫn của Thời Dã khô kiệt, khó chịu hỏi: “Cảnh sát Diêm, anh không cần đi tra án sao?”
Rảnh như vậy, rảnh ở đây chơi trầm mặc, chơi không nói gì với cậu?
“Tôi có chuyện muốn nhờ cậu hỗ trợ.”
“Yo!” Thời Dã cười khẩy, “Trước thì trộm tiếp cận tôi, muốn moi tin tức từ tôi, bị tôi phát hiện, vạch trần, nên giờ không định giấu nữa, muốn trực tiếp làm rõ?”
“Cảnh sát Diêm, anh cảm thấy tôi sẽ còn tin anh sao?”
Ngực Diêm Thập Nhị tắc nghẽn khó chịu, đặc biệt là Thời Dã ngoài mặt thanh lãnh nhưng nội tâm mềm ấm đối xử với anh bằng thái độ như vậy, càng khiến anh cảm thấy bản thân sai thái quá.
Nếu…
Nếu anh làm rõ ngay từ đầu, có lẽ Thời Dã sẽ sẵn lòng giúp anh.
Nhưng, anh thừa nhận ngay từ đầu anh thật sự có ý nghĩ như vậy, chỉ là sau này tiếp xúc nhiều với Thời Dã, thân nhau lâu dần, anh dần dần quên đi mục đích của mình, quên mất khám phá những thứ ẩn giấu dưới sóng gió mãnh liệt.
Anh biết Hứa Cục không cho anh tiếp xúc vụ án kia là có nguyên nhân, bản thân vụ án có liên quan quá nhiều đến anh, nếu anh tham gia điều tra, nhất định sẽ không tự chủ được mình.
Nhưng…
Đó là đứa em anh đã tìm mười ba năm, sao anh có thể không thèm để ý?
Nhưng vì chuyện này mà xúc phạm đến Thời Dã, là điều anh không muốn nhìn đến.
Diêm Thập Nhị càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, đáy mắt đỏ hồng, ánh mắt nhìn Thời Dã cũng thêm vài phần tình tố không rõ.
Anh không cách nào biện giải, chỉ có thể xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
“Tôi không muốn liên lụy cậu vào, đây quả thực là sai lầm của tôi, nếu… Nếu cậu không muốn gặp tôi, tôi sẽ tránh cậu.”
Nói xong, anh khó khăn quay đầu đi, cưỡng bách bản thân không nhìn Thời Dã.
Thời Dã chỉ yên lặng nhìn lưng anh, nhìn tấm lưng thẳng tắp kiên cố kia, dường như lưng đeo ngàng cân nặng, nhìn Thời Dã mà lo lắng một trận.
Quên đi, xem như anh thiếu cậu đi, dù sao sớm đã hãm sâu trong đó vô pháp tự kiềm chế, cậu còn so đo mấy thứ này làm gì.
Ngay khi Thời Dã sắp mở miệng, Diêm Thập Nhị lại hiểu lầm ý cậu, chỉ coi sự im lặng của cậu làm đồng ý, đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Tôi đi về trước, cậu… tự chăm sóc bản thân.”
Lời nói hơi khàn, như có khối than cốc mắc vào cổ họng, hun cả lồng ngực anh đau nhức.
“Diêm Thập Nhị!”
Giọng nói trầm thấp lại tức giận vang lên từ phía sau, là Thời Dã đang gọi anh.
Diêm Thập Nhị sững người ngay lập tức, nhưng không quay đầu lại.
“Đây là thái độ xin lỗi của anh?”
Cậu duỗi tay, một tay túm người lại, Diêm Thập Nhị không đề phòng, suýt nữa té ngã, lảo đảo xoay người, nhưng lại đè thẳng lên ghế xe, đôi tay hợp bên cạnh Thời Dã, mà cả người, khó khăn áp về phía Thời Dã.
Chẳng qua ở giây cuối cùng, khi sắp chạm vào cậu, lại quay người tránh đi.
“Diêm Thập Nhị.” Một tiếng này, gần như là rống ra.
“Xin lỗi.” Diêm Thập Nhị đứng dậy, tầm mắt hạ xuống, đối diện ánh mắt giận dữ của cậu, nhịp tim đột nhiên lại mất bình tĩnh.
Diêm Thập Nhị đối mặt với kẻ bắt cóc cầm súng cũng mặt không đổi sắc, lúc này thật sự nhát, không chút ngoài ý muốn lại tránh tầm mắt đi lần nữa.
Lại không ngờ Thời Dã không tính sẽ buông tha anh như vậy, ngược lại giơ tay câu lấy cổ anh.
======