Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Động tác của Thời Dã có chút đột ngột, lần này, Diêm Thập Nhị còn chẳng có cơ hội tránh đi, môi hai người vô tình chạm vào nhau.
Một khoảnh khắc này, thời gian như đình trệ.
Diêm Thập Nhị không khỏi trừng lớn mắt, đáy mắt trồi lên cảm xúc phức tạp lại thắm thiết, còn kèm theo xin lỗi sâu nặng.
Anh biết hành vi lúc này là sai, nhưng anh không muốn rút lui, cũng không muốn buông cậu ra.
Cho nên dù tâm đã rối bời, nhưng tay vẫn phủ lên lưng cậu, hung hăng ấn người vào trong lòng mình, không chút ngoài ý muốn mà kéo dài nụ hôn này.
Trong lúc nhất thời, đầu óc hai người đều trống rỗng, chỉ để lại người trước mặt cùng tình cảm thiêu đốt đan chéo kia.
Và nụ hôn này càng thêm sâu, đôi mắt Diêm Thập Nhị liền càng đỏ.
Mãi đến khi hô hấp cả hai đều có hơi không thoải mái, mới lưu luyến không rời tách ra.
Diêm Thập Nhị không lùi lại ngay lập tức, áp trán vào cậu, hai tay ôm chặt lấy người, có một loại cảm giác bất lực sợ cậu sẽ đẩy mình ra.
Trong xe im lặng chỉ có thể nghe được tiếng hai người thở dốc, hồi lâu vẫn không bình tĩnh.
Mà Thời Dã, bởi vì động tác của anh cũng duỗi tay ôm lấy anh, mang theo hương vị trấn an: “Diêm Thập Nhị, nói xong lời xin lỗi liền đi là vô dụng, anh nên cuốn lấy em, giải thích với em, ngay cả khi em không nghe cũng phải không ngừng nói cho em, như vậy mới có thể khiến em biết tấm lòng của anh.”
“Thời Dã, anh…”
Diêm Thập Nhị vừa mới chuẩn bị mở miệng, đã bị Thời Dã dùng hai ngón tay chặn miệng: “Thôi, anh đừng nói chuyện cho thỏa đáng, miễn cho nói những điều em không thích nghe.”
Cậu xem như đã nhìn ra, trông cậy vào người này biểu đạt chính xác tâm ý, giải thích rõ ràng cái khó của mình sợ là rất khó.
Thay vì để hai người đều chịu dày vò, không bằng cậu chủ động làm hòa.
Dù sao trước đó Diêm Thập Nhị đã giải thích với cậu, hơn nữa đó giờ Diêm Thập Nhị cũng không có làm chuyện gì thực chất, hết thảy bất quá là cậu não bổ quá nhiều thôi.
Và cả mặc dù Diêm Thập Nhi thật sự dự định moi tin tức từ cậu, cũng là vì vụ án kia, vì em trai mất tích mười ba năm của anh, cho nên cậu có thể hiểu được.
Diêm Thập Nhị rũ mắt, tầm mắt dừng trên đầu ngón tay trắng thon của cậu.
Đáy lòng chợt mềm mại một mảnh, trước nay anh luôn là một người lãnh tình lãnh âm, mất em trai từ nhỏ, rồi lại mất cha mẹ, tóm lại…
Anh đã sớm quen dùng bề ngoài cứng rắn lạnh nhạt nhất đối mặt với mọi thứ, nhưng bỗng có người dùng hành động nói với anh, kì thật anh không cần như vậy, muốn nói cái gì cũng được.
Bởi vậy, anh cảm thấy vui vẻ, vui vẻ từ trong tâm.
Anh duỗi tay nắm lấy ngón tay Thời Dã, ánh mắt thâm thúy, dán chặt trên người cậu, chậm rãi mở miệng: “Thời Dã, cảm ơn em!”
Cảm ơn em nguyện ý tin tưởng anh.
“Không cần cảm ơn em, anh nên cảm ơn chính anh, nếu không phải anh, có khi em không nghĩ thông nhanh như vậy.”
Xung quanh cậu có quá nhiều gút mắc lợi ích, từ khi còn nhỏ đã không chủ động tin tưởng ai, càng ghét nhất bị người khác lợi dụng.
Nhưng hiển nhiên, sự tồn tại của Diêm Thập Nhị không giống người khác, là người mà cậu nguyện ý tiếp thu và thỏa hiệp để rồi vì nó thay đổi bản thân.
Tương tự, Thời Dã cũng may mắn, may mắn bên cạnh còn có anh.
“Sự kiện kia… Là khúc mắc của anh, anh không muốn lợi dụng em làm gì, nếu em không muốn anh biết, anh nhất định sẽ không đi tìm tòi.” Thần sắc Diêm Thập Nhị ảo não, “Anh chỉ là không khống chế được bản thân.”
Rốt cuộc… Đã mười ba năm.
Anh thật sự gấp không chờ nổi muốn thâm nhập vào tổ chức kia, tra tìm tin tức của em mình.
Ngay cả khi biết em ấy còn sống, cũng được rồi.
Đôi khi, chờ đợi quá lâu liền sẽ trở nên không cam lòng, càng muốn có được một đáp án.
“Em có thể giúp anh.” Thời Dã có thể đọc hiểu thâm ý sâu trong mắt anh, nói như thế.
“Không.” Diêm Thập Nhị từ chối không chút do dự, “Thuận theo tự nhiên là được, đến thời điểm nên cho anh biết, Hứa Cục sẽ nói cho anh.”
Thời Dã cũng không miễn cưỡng.
Cậu biết Diêm Thập Nhị có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy nhất định là vì anh có tâm tính cực kỳ cứng cỏi, cho dù là vì việc riêng của bản thân, cũng tuyệt đối sẽ không phá hỏng nguyên tắc.
Đương nhiên, đây cũng là điểm cậu thưởng thức ở Diêm Thập Nhị.
Anh rất tốt, cũng xứng đáng được đối đãi càng tốt.
“Hy vọng tất cả đều phát triển theo hướng kết quả tốt nhất, cảnh sát Diêm, anh nhất định sẽ như nguyện.” Cậu cười khẽ, cổ vũ động viên anh.
Diêm Thập Nhị nhắm mắt, dùng sức gật đầu.
Mười ba năm anh đều đợi được, không để bụng nửa khắc nhất thời này.
“Đúng rồi, hôm nay cảnh sát Diêm đột nhiên không trốn, chủ động đến tìm em, rốt cuộc là vì chuyện gì?” Nếu đã nói ra, Thời Dã cũng không tiếp tục chiến tranh lạnh với anh, như vậy không chỉ có cậu khó chịu, Diêm Thập Nhị cũng sẽ rất khổ sở.
Tưởng tượng đến thần thái kia của Diêm Thập Nhị, mặt mày tiều tụy, Thời Dã liền cảm thấy ngực nhoi nhói đau.
Cậu càng không chịu được việc ngược anh như vậy.
“Anh muốn tìm em giúp một việc.” Diêm Thập Nhị nhanh chóng biểu đạt rõ ràng yêu cầu của mình, Thời Dã rốt cuộc cũng biết bọn họ muốn làm cái gì.
Đây là muốn bố cục, để hung thủ tự tiến cử tới!
“Được, không thành vấn đề, chuyện này em sẽ để người đại diện thu xếp, tuyệt đối sẽ không có sai sót.”
Để ít gây chú ý, sắp xếp vào đoàn phim ngoại trừ Lý Miêu Kỷ còn có hai vai phụ mới.
Bởi vì chậm trễ thời gian phía trước, trong lúc nhất thời toàn bộ đoàn phim đều đang chạy tiến độ, trong đó vội nhất chính là Thời Dã.
Hôm nay còn chưa quay xong, một hồi Lý Miêu Kỷ và diễn viên mới phải phối diễn, chỉ là trong quá trình đóng phim, xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
======