Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Phương Điềm Điềm sống một mình tại thành phố Cầm Xuyên, phòng ở cũng là thuê, cách cửa hàng tiện lợi không xa, lúc Diêm Thập Nhị đến, dưới lầu đã đông nghịt người, xe cấp cứu của bệnh viện dừng ngay đầu hẻm, nhân viên y tế ở trên lầu cứu người, nhưng hiển nhiên đã chậm.
Diêm Thập Nhị và Thiên Phàm cùng nhau lên lầu, vào phòng, liếc mắt đã thấy Phương Điềm Điềm nằm trên giường.
Người đã ngừng thở, cô gái trẻ sắc mặt tái nhợt, trên cổ có vết máu thật dài, quần áo trên người cũng lấm lem, thoạt nhìn đáng sợ cực kỳ.
Ngày hôm qua còn theo chân bọn họ trò chuyện, vẻ mặt kiên định nói với bọn họ rằng nhất định sẽ phối hợp điều tra, hy vọng có thể sớm ngày tìm ra hung thủ giết bác Lương.
Hiện giờ, một mình cô nằm ở đằng kia, vô thanh vô tức.
“Sao lại dùng phương thức này tự sát, quá… tàn nhẫn rồi!” Thiên Phàm không khỏi cảm khái, không kìm được đưa tay sờ sờ cổ mình.
Diêm Thập Nhị mặt không chút biểu cảm, nhưng khí tức lạnh lẽo quanh thân có chút dọa người.
Thiên Phàm cũng không dám xem anh, nhưng không nhịn được nói: “Lão đại, anh nói cô ấy có tính là bị bạo lực mạng ép chết không?”
“Chờ pháp y đến rồi nói sau, có phải tự sát hay không còn chưa xác định.” Ánh mắt Diêm Thập Nhị lạnh cực, giọng nói cũng có chút trầm, “Liên hệ Lâm Tây Tẫn, bảo cậu ta lập tức đến đây khám nghiệm.”
“Ok.”
Di động Phương Điềm Điềm đặt ở đầu giường, Diêm Thập Nhị mở ra, giao diện là Weibo, trên đó tràn ngập những lời ác ý chửi rủa Phương Điềm Điềm.
Diêm Thập Nhị nhăn mày nhìn nó, thoát khỏi Weibo, mở WeChat.
Không có bất cứ tin tức gì, trống rỗng.
Hiện trường không có di thư, cũng không có dấu vết tồn tại của kẻ khác, nhưng xét theo tình hình hiện tại, khả năng Phương Điềm Điềm tự sát là rất lớn.
Nhưng Diêm Thập Nhị còn nghi ngờ, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Lâm Tây Tẫn tới cũng mau, nhìn thoáng qua liền nói: “Máu bắn tung tóe lên tận trần nhà, cắt đứt động mạch chủ nhỉ!”
Cả người Phương Điềm Điềm như ngủ trong vũng máu, đệm chăn dưới người đã bị máu tươi tẩm ướt.
“Hình như là vậy, bác sĩ nói cô ấy chết do mất máu quá nhiều.”
Diêm Thập Nhị đứng ở mép giường, giọng nói nặng nề.
Lâm Tây Tẫn liếc nhìn anh một cái, tò mò hỏi: “Làm sao vậy, tâm tình không tốt?”
Người hôm qua còng sống sờ sờ trước mặt hôm nay đã chết tại nhà mình, tâm tình Diêm Thập Nhị không sao tốt được.
Anh im lặng, không trả lời Lâm Tây Tẫn.
Lâm Tây Tẫn cũng không hỏi nhiều, bắt đầu khám nghiệm tử thi.
Ngay sau đó, Lâm Tây Tẫn hỏi anh: “Hung khí đâu?”
“Chính là dao gọt hoa quả này.” Dao gọt hoa quả vốn rơi trên mặt đất cạnh giường, lúc này được cất vào túi vật chứng.
Lâm Tây Tẫn đã kiểm tra xong, trực tiếp nói với anh: “Hẳn là tự sát, so sánh với miệng vết thương và đường lưỡi dao, là cô ấy tự mình cầm dao cắt. Tuy nhiên tình hình cụ thể vẫn phải chờ mấy cậu điều tra hiện trường xong đã, đây là công việc của cậu, tôi mang thi thể về trước.”
“Rồi.”
Để những người khác tiếp tục điều tra, Diêm Thập Nhị ra khỏi nơi ở của Phương Điềm Điềm, đi bộ chậm rãi dọc theo hẻm nhỏ.
Lấy hộp thuốc lá, Diêm Thập Nhị châm một điếu thuốc.
Sương khói lượn lờ bao trùm toàn bộ khuôn mặt anh, không rõ cảm xúc anh như nào.
Ra khỏi con hẻm, Diêm Thập Nhị phát hiện đối diện đường cái là cửa sau của tiểu khu Phú An, cũng là cửa bắc.
Bên này ít người đến, vị trí chếch, cho nên rất hiếm khi có người ra vào.
Diêm Thập Nhị ấn tắt thuốc, ném vào thùng rác, đi đến cửa bắc tiểu khu Phú An.
Bên kia đường cái, một cô gái dáng người nhỏ xinh lưng mang cặp sách đi đến bên này, cô nàng trực tiếp đi đến tòa nhà số mười, sau khi vào thang máy liền ấn số mười ba, đúng lúc này, điện thoại vang lên.
“Điềm Điềm tự sát.” Giọng nói đầu kia điện thoại đặc biệt trầm thấp, ngữ điệu có chút buồn, khiến người nghe cảm thấy ngực nghẹn muốn chết.
Đường Kiến Lộc chau mày, cô còn chưa biết đến tin này, lập tức hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Cụ thể còn chưa rõ, nhưng có vẻ như vụ án của Lương Bân tra đến trên người Điềm Điềm, cô ấy bị người phanh phui trên mạng, bị cư dân mạng công kích.”
Sắc mặt Đường Kiến Lộc càng thêm khó coi: “Thế cũng không đến nỗi làm chuyện ngu xuẩn này, con bé này sao lại vậy.”
Trông cô thật bực bội, mặt mày đều hiện rõ tức giận.
Giọng nam trong điện thoại càng thêm trầm ổn, giọng nói phát ra cũng ẩn chứa vài phần lạnh lẽo: “Tâm tư của con bé đó cậu cũng hiểu mà.”
“Tớ hiểu mà, chỉ là đột ngột quá, tớ không ngờ được.” Cảm xúc của cô rơi xuống đáy cốc trong chớp mắt.
Tuy rằng biết rằng Phương Điềm Điềm đã sớm thất vọng với thế giới này, từng có vô số lần có ý định tự tử, mà khi việc này thật sự phát sinh, cô vẫn không cách nào bỏ qua.
Cái chết với cô mà nói là quá mức bi thương.
“Tớ muốn đến gặp cô ấy.” Đường Kiến Lộc nói với người nọ, thanh âm khàn đi.
“Không được.” Người nọ lập tức ngăn lại, “Cảnh sát đang tra nguyên nhân cái chết của cô ấy, cậu không thể bại lộ.”
“Ok ok, tớ biết mà.” Đường Kiến Lộc cúp điện thoại, cảm thấy mỏi mệt.
Trở về phòng, cô bay thẳng nện xuống giường, nằm ườn trên người không hề muốn nhúc nhích.
Nhưng không bao lâu, cô từ trên giường nhảy dựng lên, cô mở máy tính, trước tiên xem camera giám sát cả tiểu khu, theo sau mở cửa sổ phòng bếp, trực tiếp từ chỗ đó đi ra ngoài.
Thân thủ cô linh hoạt, động tác nhanh chóng, chốc lát đã ngã lăn vào trong nhà Lương Bân cách vách.
Mà lúc này Diêm Thập Nhị đang dò hỏi bảo vệ ở cửa bắc nhận được điện thoại của Thiên Phàm: “Lão đại, bọn tôi tra được người có tiếp xúc gần với Lương Bân, ngoại trừ Phương Điềm Điềm còn có một người là gia sư của Lương Tiểu Bảo, giáo viên tiếng Anh của trường Trung học Số ba thành phố Cầm Xuyên, Đàm Minh Nhiên.”
“Được, đã biết, tôi lập tức quay lại.”
Anh cũng đã hỏi thăm một ít tình hình với bảo vệ cửa bắc, bởi vì Đàm Minh Nhiên có đến rất nhiều lần, nên bảo vệ cũng có ấn tượng.
Hơn nữa Phương Điềm Điềm cũng thường xuyên tới lui bằng cửa này, về việc cô ấy đến tiểu khu làm gì, tìm ai, bảo vệ cũng không rõ.
Hỏi rõ tình hình, Diêm Thập Nhị chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, anh vô thức ngoái lại nhìn, hướng nhìn là nhà của Lương Bân.
Chỉ liếc nhìn một cái, Diêm Thập Nhị đã lập tức dừng bước chân.
Cửa sổ đang mở!
Trường Trung học Số ba thành phố Cầm Xuyên, văn phòng lớp tám.
Chủ nhiệm dẫn bọn họ đến cửa văn phòng, nhỏ giọng khẽ nói: “Đồng chí cảnh sát, người ngồi bên phía tây nam kia chính là thầy Đàm. Không biết các anh tìm thầy Đàm có chuyện gì, bình thường thầy Đàm rất tốt tính, dạy học cũng tốt, bất kể là học sinh hay giáo viên đều rất thích cậu ấy, hẳn sẽ không có vấn đề gì đi…”
“Không có chuyện gì lớn, phiền ngài rồi.” Thiên Phàm khách khí với ông, xong liền thôi không nhiều lời.
Diêm Thập Nhị khoanh tay, híp mắt lại nhìn Đàm Minh Nhiên.
Bởi vì y ngồi nghiêng người, Diêm Thập Nhị chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của y, người đàn ông đeo kính gọng vàng, lưng thẳng tắp, đang nghiêm túc soạn bài, không chút cẩu thả, chưa phát giác ra mình bị người quan sát.
“Thầy Đàm, chúng ta có thể nói chuyện không?” Diêm Thập Nhị đi vào, ngồi đối diện người đàn ông, hỏi y.
Đàm Minh Nhiên đặt bút xuống, ngước nhìn anh.
Ánh mắt y thanh đạm, dáng vẻ ôn nhã, toàn thân toát ra vẻ thư sinh nồng đậm, nghe thấy Diêm Thập Nhị nói, đầu ngón tay khẽ nâng gọng kính, nhẹ giọng hỏi: “Anh là?”
“Tôi là cảnh sát, lần này đến tìm thầy Đàm là vì có một vụ án giết người cần thầy phối hợp.” Diêm Thập Nhị đưa giấy chứng nhận ra, sau đó đưa ảnh của Lương Bân lên, “Thầy biết người này không?”
Đàm Minh Nhiên nhận tấm ảnh, xem kỹ trước khi trả lời: “Vâng, là ông nội của một học sinh của tôi.”
“Lần cuối cùng hai người gặp nhau là khi nào?” Diêm Thập Nhị lại hỏi.
“Ông nhà chết rồi?” Đàm Minh Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại.
Diêm Thập Nhị gật đầu.
“Lần cuối tôi gặp ông ấy hình như gần một tháng trước.” Đàm Minh Nhiên nhớ lại, mới tiếp tục kể, “Tôi làm gia sư cho Lương Tiểu Bảo, thỉnh thoảng Tiểu Bảo được gửi đến nhà cụ ông vào cuối tuần nên đôi khi tôi sẽ đến nhà ông ấy dạy học cho Tiểu Bảo.”
“Thầy đã dạy kèm cho Lương Tiểu Bảo được bao lâu rồi.”
“Gần nửa năm.”
“Rạng sáng ngày mười hai tháng tám từ bốn đến năm giờ, thầy ở đâu?”
Đàm Minh Nhiên im lặng một chốc, lấy di động lật xem lịch: “Hôm đó là ngày làm việc, thời gian kia tôi ở nhà ngủ, năm rưỡi sáng rời giường như thường lệ, sáu rưỡi ra cửa rồi đến trường học. Cuối tuần thì sẽ ngủ nhiều một chút, khoảng bảy giờ dậy.”
Diêm Thập Nhị vẫn luôn quan sát y, sau khi hỏi thêm một số câu liền rời đi với Thiên Phàm.
Rời trường học, Thiên Phàm mới hỏi anh: “Lão đại, anh cảm thấy anh ta có vấn đề sao?”
Diêm Thập Nhị không trả lời, nói thẳng: “Về trong cục trước.”
Con trai Lương Bân đến đồn cảnh sát gây rối nhiều lần, bị tạm giam vài ngày cuối cùng cũng thành thật.
Về phần Đàm Minh Nhiên, đã chứng thực y không có thời gian gây án, ngoài ra, y cũng không có động cơ giết người.
Cho nên cơ bản Đàm Minh Nhiên được loại khỏi diện tình nghi.
Khoảng thời gian sau đó, Diêm Thập Nhị lại tiến hành điều tra sâu vụ án của Lương Bân nhưng cũng không có tiến triển gì đáng kể.
Buổi tối hôm nay, Diêm Thập Nhị cho cả đội nghỉ ngơi, những người năm sáu ngày không được về nhà cũng lái xe về hết.
Căn nhà trống không, không có gì để ăn, Diêm Thập Nhị cầm chìa khóa, chuẩn bị đi dạo cửa hàng tiện lợi, sẵn tiện giải quyết chuyện cơm chiều.
Anh sống tại ngôi nhà cũ nói phải dỡ bỏ từ mười mấy năm trước trong thành phố, hẻm nhỏ vờn quanh, đầy những tòa nhà cao thấp không đồng đều. Dẫu có chen chúc, nhỏ hẹp lại còn ồn ào nhưng nó cũng đầy tình người hơn những tiểu khu hiện đại hóa kia.
Lúc này, vừa mới xuống lầu, ông chú đang đốt lò ngoài cửa đã mở miệng: “Tiểu Diêm về rồi à, cơm chưa, nếu không đến nhà chú ăn một bữa?”
“Không cần đâu chú, cháu đến siêu thị mua vài thứ.”
“Rồi, mày đi đi.”
Ông chú kia lại chuyển qua tiếp tục đốt lò.
Diêm Thập Nhị một mình sống rất cẩu thả, về phương diện ăn uống chỉ cần lấp đầy bụng là được, vì vậy đến cửa hàng tiện lợi cũng chỉ là mua một số nhu yếu phẩm, thứ mua nhiều nhất chính là nước.
Đối diện khu dân cư cũ, cách một con đường lại là khu vực phồn hoa nhất toàn bộ trung tâm thành phố Cầm Xuyên.
Một con phố dài vắt ngang ở giữa, mở ra hai mảnh thiên địa.
Bên này đèn dầu mờ nhạt, ảm đạm như không.
Bên kia tiếp nhau san sát, sắc màu lộng lẫy.
Và cửa hàng tiện lợi Diêm Thập Nhị đến nằm ngay bên kia đường.
Anh bước ra với một bọc đồ nhỏ, rồi vô tình đụng phải một khuôn mặt quen thuộc.
“Cảnh sát Diêm, chào anh!” Thời Dã cũng thấy anh, cười hì hì chào hỏi.
Diêm Thập Nhị hơi hơi nhướng mày, hỏi cậu: “Cậu sống ở đây?”
“Đúng đấy, cảnh sát Diêm cũng ở đây sao?” Nhìn thấy đồ gia dụng Diêm Thập Nhị xách trên tay, Thời Dã không chút do dự hỏi, “Cảnh sát Diêm ăn cơm chưa? Nếu chưa tôi mời anh đi ăn cơm, ăn một mình không ngon đâu!”
Thời Dã đội mũi lưỡi trai đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt.
Khi nói chuyện, mắt cậu chạm vào mắt anh, mi mắt cong cong, một đôi con ngươi sáng ngời ánh sao, rất là đẹp.
Diêm Thập Nhị vốn dĩ muốn từ chối, không biết như nào liền đồng ý: “Được, tôi mời cậu!”
Vì thế Thời Dã đơn giản mua vài thứ cậu muốn ăn từ cửa hàng tiện lợi liền dẫn theo Diêm Thập Nhị đi ăn.
Cả khu này Thời Dã đều rất quen, đặc biệt là chỗ có ăn.
Hai người đến một quán ăn nhỏ, tuy mặt bàn dầu mỡ, trang hoàng đơn giản nhưng hương vị đồ ăn cực tốt, được đánh giá là hàng ngon giá rẻ.
Mà cái nơi càng gây chú ý này, Thời Dã ngược lại không e ngại.
Các fan đó của cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ tưởng tượng được, đại lão tiểu thịt tươi trên đầu quả tim bọn họ, idol thần tiên hẳn chỉ nên uống sương sớm không dính bụi trần thế mà lại yêu thích loại quán ăn nhỏ này.
“Cảnh sát Diêm, vụ án của bác Lương có kết quả chưa?” Thời Dã tốt ở điểm này, chưa bao giờ nói chuyện quanh co lòng vòng, muốn hỏi liền trực tiếp hỏi.
Diêm Thập Nhị im lặng, Thời Dã hiểu ra trong giây lát: “Nếu không tiện thì thôi đi, cảnh sát Diêm không cần khó xử.”
“Không, không phải không thể nói, tôi chỉ đang nghĩ nên nói với cậu thế nào thôi.” Rốt cuộc không phải vụ án đặc biệt gì, không cần bảo mật.
Thời Dã hỏi, anh cũng sẵn lòng trả lời.
Chỉ là trong lúc nhất thời không biết nói thế nào thôi.
“Còn chưa có kết quả đúng không?” Nếu tìm ra hung phạm, Diêm Thập Nhị sẽ không mặt ủ mày chau như vậy.
Diêm Thập Nhị muốn khen cậu thông minh, chợt bừng tỉnh nhận ra hình như mình còn chưa biết tên người ta.
“Cậu tên là gì?”
======