Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Một bóng người cuộn tròn thành cục rơi vào tầm mắt Diêm Thập Nhị, cục nhỏ kia co ro trong góc, hai tay ôm đầu, mặc cho họ đánh chửi.
Nó muốn phản kháng nhưng bên kia rõ ràng người đông thế mạnh, chỉ có thể hung tợn hét: “Trừ phi hôm nay bọn mày đánh chết tao, nếu không chờ anh ta trở lại, nhất định sẽ không tha cho bọn mày.”
Nhưng bởi vì không có lực uy hiếp, ngược lại càng có cảm giác nãi hung.
* Nãi hung: dùng để miêu tả những người vẻ ngoài tương đối trẻ, tương đối dễ thương, thông thường người như vậy khi phát uy không có tính răn đe, ngược lại khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu dễ thương.
“Cảm ơn mày đã nhắc nhở, hôm nay ông mày không giẫm chết thằng chó mày ông đây không họ Tạ!” Người nọ cũng hung ác không kém, tư thế đấm đá trước đó cũng rất tàn bạo.
Diêm Thập Nhị nhận ra người bị đánh là Tư Ngang, đang chuẩn bị tiến lên, không ngờ bên kia hẻm nhỏ một bóng người đột nhiên vụt ra, chạy thẳng đến đám người kia.
“Buông thằng bé ra.” Sau một tiếng quát khẽ, người tới một chân đá vào chân đối phương.
Tên kia đang chuẩn bị đánh Tư Ngang, bị đá như vậy liền quỳ gối trên mặt đất.
Diêm Thập Nhị cứ thế trơ mắt nhìn Thời Dã lại đá vào ngực gã đàn ông lần nữa, người nọ trực tiếp ngã xuống đất.
“Tránh ra hết cho tao.” Cậu khẽ quát một tiếng, đẩy đám người ra, túm Tư Ngang ra phía sau mình.
Bởi vì có mang mũ lưỡi trai và khẩu trang, người khác không nhìn rõ mặt cậu, nhưng Diêm Thập Nhị chỉ hình dáng người cũng nhận ra cậu.
“Mẹ mày thằng nào, quản nhiều chuyện thế làm gì?” Người nọ được anh em đỡ đứng dậy, nhìn Thời Dã bằng ánh mắt tà ác bất thiện.
“Mẹ nó, lão đại, là một thằng nhóc thối.” Tiểu đệ bên cạnh khinh thường nói.
Người nọ bị đã đã có chút không vui, bò dậy liếc mắt một cái thấy làn da lộ ngoài cổ của Thời Dã, dưới màn đêm cũng rất trắng, người nọ tức khắc cười, có chút đáng khinh: “Ồ, trông cũng không tồi, không bằng để gia chơi chút, gia có thể suy xét buông tha thằng nhóc đằng sau cưng.”
Thời Dã nhìn mấy kẻ tiểu nhân đắc ý kia, không khỏi muốn cười.
“Nói xong chưa?” Giọng nói Thời Dã lạnh, cảm xúc nhẹ vô cùng.
“Yo, thằng nhóc này giận kìa.” Tiểu đệ kia cười nịnh nọt với lão đại bên cạnh, “Lão đại, giọng người này cũng hay đấy, anh xem eo kia gầy thế đấy, chơi nhất định rất hăng hái. Lão đại, anh thích thằng nhóc này không, bằng không mấy anh em canh chừng cho anh, anh đi vui vẻ?”
Lời kia vừa thốt ra, Tư Ngang không vui, gầm gừ với bọn chúng như con thú nhỏ: “Khốn nạn, bọn mày nói cái gì đấy?”
Tiểu đệ kia hung tợn trừng Tư Ngang một cái, câu môi dưới, khiêu khích nói: “Làm sao, sao không cho nói, thằng nhóc này là gì của mình, đàn ông của mày à? Thế nào, nó có sướng không?”
Tư Ngang đẩy Thời Dã ra muốn lao về phía trước, lại bị Thời Dã đè lại: “Đừng quậy.”
Hốc mắt Tư Ngang đỏ bừng, nhìn Thời Dã bị người khác nhục mạ còn khó chịu hơn bản thân bị đánh, nó không nhịn được ấp úng nói: “Anh đi đi, đừng lo em.”
“Nghĩ đi đâu vậy?” Thời Dã giơ tay xoa nhẹ đầu nhóc con, cười nhẹ, mi mắt cong cong, đặc biệt đẹp.
Đôi mắt cậu lúc này như được lấp đầy ánh sao, mà dáng cười cũng là vô tư.
Diêm Thập Nhị đứng chỗ đầu hẻm, nhìn dáng vẻ của cậu, trái tim không nhịn được lệch một nhịp.
Trước kia cảm thấy cậu thông minh, xảo quyệt, lại không nghĩ rằng thật ra tâm cậu đặc biệt trong sáng.
Nụ cười tươi sáng này của cậu, Tư Ngang cũng xem đến ngẩn ngơ.
Nó giữ chặt ống tay áo Thời Dã, ấp úng nói: “Đừng…”
Nó biết những người này xấu xa thế nào, không muốn Thời Dã gặp nguy hiểm.
Thời Dã lại không thèm để ý, trấn an nhìn nó một cái, sau đó quay sang nhóm người kia, tắt nụ cười, ánh mắt kiệt ngạo.
“Tất cả cùng lên hay là từng người một?” Thời Dã không kiên nhẫn nói chuyện vớ vẩn với chúng, gọn gàng dứt khoát vào vấn đề.
Mà mấy người đó cũng khinh thường Thời Dã, thấy cậu lớn lên gầy yếu, thể hình cũng hoàn toàn không cường tráng nên chúng chả để cậu vào mắt.
“Lão đại, để em thu thập thằng nhóc không biết nặng nhẹ này, chờ giáo huấn xong thì anh lên?” Tiểu đệ nịnh nọt nói với lão đại, bộ dạng đáng khinh.
Lão đại gật đầu, tiểu đệ lập tức nhào qua Thời Dã.
Thời Dã câu môi cười khẩy, đám người đến trước mặt, đón tiếp là một cú đá thẳng tắp vào người.
Chỗ tối, thân hình Diêm Thập Nhị cũng động.
Tuy rằng muốn tìm tòi nghiên cứu một chốc nhưng khi chứng kiến bọn chúng động thủ với Thời Dã, Diêm Thập Nhị nhịn không nổi.
“Nhóc con, tránh ra.” Anh thấp giọng nói một câu liền bảo vệ trước mặt Thời Dã và Tư Ngang,
Hai ba cú liền đánh người nọ đến quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích được.
Cũng không vô nghĩa, lại đồng thời dạy dỗ mấy người khác một bài học.
Sau đó trực tiếp gọi điện báo với đồn cảnh sát gần đó, để cảnh sát gô toàn bộ người về.
Chờ làm xong này đó, đã nửa giờ sau.
Thời Dã và Tư Ngang đứng tại chỗ chờ anh, Diêm Thập Nhị giải thích với cảnh sát đến bắt người, chờ đám người đi rồi mới quay lại xem hai người bọn họ.
“Nhóc con, thân thủ không tồi.” Anh khen một câu, nhìn Thời Dã, trịnh trọng nói, “Nhưng lần sau cũng không được thể hiện như vậy, lỡ như đối phương mạnh hơn cậu, người bị hại là cậu.”
Thời Dã không ý kiến gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Tư Ngang đứng bên cạnh Thời Dã cũng có chút sợ hãi, rũ đầu.
Diêm Thập Nhị không nỡ lòng trách móc nặng nề, liền nói với hai người: “Đói bụng hết rồi đi, tôi mời hai người đi ăn?”
“Không cần.” Tư Ngang lại từ chối, nói nhỏ, “Em phải về nhà, còn phải làm bài tập.”
Lại là cái cớ này, dẫu vậy Diêm Thập Nhị cũng không ép buộc, chỉ nói: “Rồi, chú ý an toàn.”
Tư Ngang lại nhìn Thời Dã trước mặt, chỉ thấy Thời Dã cười cười, nói với nó: “Đi đi, nhóc.”
“Vậy em đi.” Tư Ngang để lại một câu, nhặt cặp sách của mình rồi chạy đi.
Con hẻm cách đó không xa, người người tấp nập đi qua.
Nơi này, âm u ẩn hiện, khó ai chú ý đến.
Nhưng có một đôi mắt, vẫn luôn dán vào đấy, theo dõi tất cả những gì xảy ra.
Chờ Tư Ngang chạy xa, Thời Dã mới hỏi Diêm Thập Nhị: “Cảnh sát Diêm, sao anh lại ở đây?”
“Tôi sống gần đây.” Diêm Thập Nhị mặt không đổi sắc.
Thời Dã gật đầu, vui cười nói: “Ồ, ra là vậy.”
“Bằng không cậu nghĩ gì?”
Thời Dã kiễng chân, đến gần anh một ít: “Tôi còn nghĩ rằng, anh đang lo lắng cho Tư Ngang đấy!”
Dứt lời, cậu linh hoạt xoay người, rời khỏi ngõ nhỏ âm u.
“Tôi cũng về nhà đây cảnh sát Diêm, không cần tiễn đâu.” Cậu đưa lưng với Diêm Thập Nhị, vẫy vẫy tay.
Diêm Thập Nhị không nhúc nhích, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cậu rời đi.
Một hồi lâu, mới cất bước đuổi kịp.
Mới vừa rồi… Cậu ta dựa gần mình như vậy, thế mà chợt khiến anh thất thần, trái tim cũng nhảy đến tận họng.
Nhìn Thời Dã bước vào cổng tiểu khu, Diêm Thập Nhị mới trở về nhà.
Chỉ là vừa bước vào nhà, anh nhận được cuộc gọi từ Thiên Phàm.
“Lão đại, không ổn, Lương Như tự sát.”
Lông mày Diêm Thập Nhị nhíu lại, thấp giọng đáp: “Biết rồi, tôi đến ngay.”
Anh vội vàng ra khỏi nhà, một đường chạy đi.
Con hẻm của tiểu khu xưa cũ phức tạp và chằng chịt, ngay khi chạy như bay qua phía đông con hẻm, trong con hẻm ngược lại cách đó không xa, Tư Ngang đang lôi kéo một người.
Trên mặt Tư Ngang có vết thương, khi nói chuyện liền xé rách đau đớn.
Nhưng nó hoàn toàn không màng, cũng không để bụng vết thương khác trên người mình, chỉ cố kéo chàng trai trước mặt, dùng sức nắm lấy cổ tay hắn, không cho hắn rời đi.
“A Dã, anh không được đi!” Giọng nói thiếu niên trong tuổi dậy thì có xu hướng trầm, trong khi đang nói, trong mắt cậu bé đều không buông người trước mắt.
Trên mặt Cố Chuẩn hiện vẻ bất lực, nhìn Tư Ngang, mềm giọng nói: “Anh thật sự có việc phải làm.”
Tư Ngang lại không chịu nghe: “Mỗi lần anh đều nói bận, mỗi lần đều bỏ lại em một mình.”
Cố Chuẩn nhẹ giọng than thở, giơ tay đáp trên miệng vết thương trên mặt Tư Ngang, rồi lại không dám đụng vào, chỉ khẽ lướt qua, có chút xót xa: “Sao em lại đi đánh nhau với người ta?”
“Anh còn mặc kệ em, em sẽ tiếp tục đi đánh nhau với người khác.” Tư Ngang cứng cổ, vẻ mặt đầy cố chấp.
Cố Chuẩn nắm chặt cánh tay nó, động tác thật ra rất nhẹ nhưng Tư Ngang vẫn rít lên vì đau: “Đau…”
“Còn biết đau? Đau còn đi đánh nhau?” Cố Chuẩn khoanh tay, ánh mắt lạnh dần.
Tư Ngang bị hắn liếc như vậy, thật lòng vẫn có chút sợ.
“Sau này còn dám đi đánh nhau không?” Cố Chuẩn hỏi nó.
Tư Ngang gật đầu.
Cố Chuẩn suýt nữa cười vì giận, giơ tay muốn đánh đầu nó.
Tư Ngang chẳng những không né, ngược lại còn tiến gần hơn.
“Em làm cái gì?” Giọng nói Cố Chuẩn mỏng lạnh, trên mặt không chút cảm xúc.
Hắn cao hơn Tư Ngang rất nhiều, tóc mái nhỏ vụn che khuất phân nửa khuôn mặt, đôi mắt hẹp dài kia lại hấp dẫn dị thường.
Đuôi mắt hắn hơi nhướng lên, ánh mắt đen trầm như mực, lúc nhìn người như muốn cuốn cả linh hồn người khác vào trong.
Tư Ngang đã nhìn thấy hắn cười, luôn rất dịu dàng, nhưng phút này đây, khuôn mặt lạnh lùng của hắn đích xác khiến trong lòng Tư Ngang kinh sợ.
Nhưng nó vẫn ngẩng cổ, kiên định nói: “Anh đánh đi, đánh em rồi không được đi.”
Cố Chuẩn thật sự bó tay với nó, hai ngón tay giao nhau gõ lên đầu nó, nói nhỏ: “Em đó, thật sự bó tay với em.”
Thấy hắn nói như vậy, Tư Ngang liền biết hắn mềm lòng, choàng ôm cánh tay hắn, nói với hắn: “A Dã, em biết anh đang làm gì, em có thể giúp anh, anh để em giúp anh được không?”
Nghe được lời Tư Ngang nói, sắc mặt Cố Chuẩn liền thay đổi lập tức, hắn lạnh lùng nhìn Tư Ngang, giọng điệu nghiêm túc: “Tư Ngang, sau này không được nói thế nữa, anh không cần em giúp, chuyện của anh không cần em quan tâm.”
Tư Ngang giận dỗi: “Vậy em cũng không cần anh lo.”
“Anh là người giám hộ duy nhất của em, anh không quan tâm em thì ai quan tâm em.” Cố Chuẩn lại gõ nó một cái, “Còn nữa, gọi anh là anh.”
“Không.” Tư Ngang quay đầu liền đi, cứng đầu thật sự.
Tư Ngang không lay chuyển được hắn, sợ hắn xảy là chuyện, vẫn đuổi kịp bước chân hắn, sóng bước trở về nhà.
Nhà của Cố Chuẩn và Tư Ngang nằm trong góc của con hẻm dài này, căn nhà trệt nhỏ hai gian đơn sơ, từ ngoài nhìn đã thập phần cũ nát, màu sơn đỏ của ván cửa bong tróc, đã vài năm tuổi.
Vào phòng, Tư Ngang làm hòa trước, ân cần hỏi: “A Dã, anh đói bụng rồi đi, em đi nấu cơm trước.”
“Không cần đâu, lát nữa anh đi liền.” Cố Chuẩn giữ nó lại, cởi cặp sách trên lưng nó, mở ra đặt lên bàn.
Lấy sách vở, bài thi, Cố Chuẩn nghiêm túc lật xem.
Cảm xúc dâng cao của Tư Ngang nháy mắt hạ xuống, ngay cả giọng nói cũng mềm đi: “Nhất định phải đi sao?”
Cố Chuẩn liếc nó: “Tư Ngang, nghe lời.”
Tư Ngang nhìn đi chỗ khác không nhìn hắn, sợ mình lại bị hắn lừa cho mềm lòng: “Không.”
Lần trước hắn rời đi, phải gần một tháng mới về, nhà cũng vừa vào đã đi nữa.
Hiện giờ vất vả lắm mới đưa được hắn về nhà, nó không muốn hắn cứ thế rời đi.
“Tư Ngang.” Giọng điệu Cố Chuẩn nghiêm khắc vài phần.
Hốc mắt Tư Ngang lập tức đỏ, lại chịu đựng không khóc, cả người nghẹn lại, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
Nhưng nó không muốn để Cố Chuẩn nhìn thấy bộ dạng yếu đuối như thế, mặc dù miệng nói không cho anh đi nhưng khi thật sự tới thời khắc phải lựa chọn, nó không muốn Cố Chuẩn khó xử.
“Vậy lần này phải đi mấy ngày?”
Cố Chuẩn than nhẹ: “Không nói được.”
“Vậy anh đi đi!” Tư Ngang hoàn toàn xoay người đi, cứng nhắc nói.
Nói xong liền giật lấy bài thi trước mặt hắn, trở về phòng.
Nhà họ ở chỉ có một phòng khách một phòng ngủ, rất nhỏ, ngay cả nhà vệ sinh và nhà bếp cũng phải xây riêng, nằm lọt thỏm trong kẽ hở con hẻm.
Cho nên hai người họ vẫn luôn ở chung một phòng, hai chiếc giường kê một trái một phải, chiếm phần lớn gian nhà.
Tư Ngang vào phòng liền ngã người trên giường, Cố Chuẩn đẩy cửa nhìn nó, biết nó lại giở chứng nhõng nhẽo, nhỏ giọng nói: “Anh đi đây, nhớ tự chăm sóc bản thân.”
Thời gian của hắn vốn không nhiều lắm, quậy như vậy cần thiết phải đi nhanh hơn.
Cố Chuẩn đi rồi, Tư Ngang bật dậy khỏi giường khi nghe tiếng đóng cửa.
Nó tìm kiếm một vòng, cuối cùng tìm thấy một thứ dưới ván giường của Cố Chuẩn —— Tờ giấy A4 được gấp thành hình vuông nhỏ.
Mở tờ giấy kia ra, trên đó dày đặc các dòng chữ.
Tư Ngang ngồi trên giường, lẩm bẩm nói: “Anh không cho em giúp, em sẽ trộm giúp anh.”
Tóm lại, nó tuyệt đối không để Cố Chuẩn đối mặt một mình.
Tư Ngang lại cẩn thận gấp lại bỏ vào túi quần, ánh mắt nó kiên định, dâng trào tràn đầy ý chí chiến đấu khó lý giải.
======