KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Hứa Dương cứ như mở ra máy hát, một câu tiếp lấy một câu, ngay cả Hứa mẹ cũng không ngăn cản được.
Hứa Phú Quý bị Hứa Dương nói cho sắc mặt chợt xanh chợt tím, nhìn âm trầm vô cùng:
Hứa Nhị tẩu nhìn thấy không vớt được chỗ tốt, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, kêu rên:
"Ôi chao ôi, tôi đúng là mệnh khổ mà, thằng cháu trai trèo lên được trên kẻ có tiền liền không để ý tới tôi nữa, trời ạ, mệnh của tôi sao lại khổ như thế, lúc đầu một lòng một ý đối xử với cháu trai tốt bao nhiêu, giờ thì tốt rồi, cháu trai lại không thèm để ý tới tôi."
Giọng nói cực lớn, hấp dẫn những người khác tới, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hứa Dương cũng không nghĩ đến sự tình sẽ phát triển thành như vậy.
Đến cùng là chưa từng trải qua loại chuyện này, khiến cậu không biết nên làm thế nào.
Hứa Khả Khả lo lắng nhìn bên ngoài, không biết nên làm thế nào, gấp đến không được.

Mà Nhiễm Bạch tựa như một dòng nước trong, vô cùng yên tĩnh, không tranh quyền đoạt thế.
Hứa Khả Khả cắn răng, nói với Nhiễm Bạch:
"Tô tiểu thư, cô đi nhanh đi."
Nhiễm Bạch chậm rãi đứng dậy, lạnh nhạt hỏi:
"Vì sao phải đi?"
Hứa Khả lo lắng:
"Tôi hiểu rõ vô sỉ của bọn họ, một lát nữa nhất định sẽ xông vào đây, đến lúc đó sợ sẽ làm tổn thương đến cô, vậy liền phiền phức."
Hứa Khả Khả cắn chặt môi.
Nếu như Tô Gia đại tiểu thư bị thương ở nhà cô...!dẫn đến Tô gia phát ra lửa giận, cô không chịu đựng nổi.

Hứa gia càng không chịu đựng nổi.
Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, mặt mày lười biếng:
"Không sao, vừa vặn, chơi đùa một chút."
Hứa Khả Khả không nghe rõ Nhiễm Bạch về nói gì, nghi ngờ hỏi:
"Tô tiểu thư, cô nói gì cơ?"
Nhiễm Bạch nghiêng đầy nhìn Hứa Khả Khả một chút, trực tiếp đi ra ngoài:
Hứa Khả Khả nhìn thấy Nhiễm Bạch đi ra ngoài, sợ Nhiễm Bạch sẽ bị thương, vội vàng cũng đi theo ra.
Hứa Phú Quý nhìn thấy Nhiễm Bạch xuất hiện, trong mắt xẹt qua kinh diễm, nuốt nuốt nước miếng.

Ánh mắt của Hứa Phú Quý dính trên người Nhiễm Bạch.
Trời ạ, thật đẹp.
Nghĩ như vậy, Hứa Phú Quý nhịn không được ý nghĩ dâm đãng khi mỹ nhân này nằm ở dưới người hắn rồi thở gấp, da thịt trắng nõn đầy vết xanh xanh tím tím, dáng vẻ dính đầy tình dục.
Nháy mắt, Hứa Phú Quý hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn về phía Nhiễm Bạch càng không che giấu chút dục vọng nào:
"Mẹ, con muốn cô ta làm vợ con!"
Hứa Phú Quý chỉ vào Nhiễm Bạch, kích động nói:
Hứa Nhị tẩu dò xét Nhiễm Bạch một chút, nhíu nhíu mày:
"Nhìn đẹp thì có đẹp, có điều tìm vợ phải tìm loại người hiền lành biết quan tâm, người này nhìn là biết một con hồ ly tinh, con chơi đùa trên giường thì được.

Làm một tình nhân, thỏa mãn dục vọng cũng không tệ."
Hứa Dương nhìn thấy ánh mắt của Hứa Phú Quý, lửa giận chọc trời, nháy mắt đấm một quyền trên người Hứa Phú Quý.
Thần tượng của cậu, giống như một vị thần không dung nhiễm.
Hiện tại, tên này lại dám ở trước mặt hắn lộ ra loại ánh mắt này!
Hứa Phú Quý bị Hứa Dương đánh ngã nhào trên đất:
"Đauuu —— "
Khuôn mặt vặn vẹo.
Quá mẹ nhà hắn đau!

"Hứa Dương, mày lại dám đánh tao!"
Hứa Phú Quý ngoan lệ nhìn về phía Hứa Dương, trong lòng toàn là lệ khí.
Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ của hắn cũng chưa từng đánh hắn, thế mà bây giờ lại bị một kẻ mà hắn khinh thường đánh!
Hứa mẹ hoảng hốt sợ hãi nhìn Hứa Dương, oán trách nói:
"Dương Dương, sao con lại đánh người chứ."
Hứa Dương mím chặt môi, trên mặt không có nửa phần l sợ hãi:
"Hắn...!đáng đánh!"
Nghe Hứa Dương nói như vậy, Hứa Phú Quý càng thêm lửa giận trùng điệp:
"Tai muốn báo cảnh sát! Mày lại dám đánh tai! Tao muốn nhốt mày bào ngục giam!"
Hứa mẹ nghe nói như thế, càng thêm bối rối, cầu khẩn nói:
"Phú Quý à, đừng như vậy, nếu Dương Dương bị nhốt vào ngục giam, tiền đồ đời này liền bị huỷ.

Con không thể tuyệt tình như vậy, để ta bắt nó xin lỗi con, con đừng như vậy.".


Bình luận

Truyện đang đọc