KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



"Kí chủ, nhiệm vụ của cô chính là xoát giá trị thù hận của Ôn Ngôn và bảo vệ Lăng Vũ."
"Bởi vì đây là lần đầu tiên kí chủ làm nhiệm vụ.

Cho nên bây giờ kẻ xâm nhập mới tới ba ngày.

Mà nam nữ chính còn chưa biết mặt nhau."
"Kí chủ, tôi quay về không gian hệ thống trước, tôi ở đó đợi cô."
Nhiễm Bạch gật đầu, khẽ cắn hàm răng, trong mắt lóe lên một vòng ánh sáng không rõ ý vị.
"Tiểu thư, xuống ăn cơm." Nữ giúp việc gõ cửa một cái, nói.

Nhiễm Bạch nghe thấy, ngoan ngoãn nói, " Ta biết rồi."
Nữ giúp việc nghe cô nói, cũng liền đi, vừa đi còn vừa lầm bầm:
"Vị tiểu thư cũng thật là đáng thương.

Trong nhà đã có đại tiểu thư và đại thiếu gia, lão gia không quan tâm tiểu thư, đại thiếu gia cũng mặc kệ những việc này, nhưng đại tiểu thư lại ...!chỉ sợ sau này vị tiểu thư này sẽ ăn không ít khổ."
Nhiễm Bạch đi xuống lầu.
Dưới lầu, cha mẹ Lăng cùng với Lăng Vũ, Lăng Vân đã ngồi tại bên cạnh bàn ăn.
Nhiễm Bạch tiến lên, nhẹ chân nhẹ tay kéo cái ghế ra, nhẹ nhàng gật đầu nói chào buổi sáng, sau đó liền ngồi xuống ăn cơm.
Lăng Vân thấy thế, trong mắt lóe lên một tia trào phúng: "Con gái riêng đúng là con gái riêng, một chút thể thống cũng không ra gì, còn để tất cả chúng ta chờ một mình cô tới ăn cơm." Hừ, nếu không phải vì con tiện nhân này, cha mẹ sao có thể cãi nhau được, đều là do cô ta.
Nhiễm Bạch nghe vậy, trên mặt câu lên nụ cười quỷ dị, lại nhẹ giọng thì thầm nói: “Thật xin lỗi, là em sai." Bởi vì Nhiễm Bạch cúi đầu, cho nên không ai nhìn thấy vẻ mặt của Nhiễm Bạch.
Mà Phong Lạc lại nhìn thấy rõ ràng, ký chủ nhà nó lại muốn kiếm chuyện rồi.
Lăng Vũ nhíu nhíu mày, "Đừng nói nữa, ăn cơm đi."
Lăng Vũ nhìn thoáng qua Nhiễm Bạch với vẻ tìm tòi nghiên cứu, hắn luôn cảm giác là cô em gái này có chút không giống trước đây.
Lăng Vân nghe vậy tức giận cắn cắn môi, còn muốn đang nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặt lãnh khốc của Lăng Vũ cũng không dám nói thêm.
Lăng Vân cúi đầu ăn bữa sáng, đều do Lăng Bạch, nếu không phải tại Lăng Bạch, thì sao anh trai lại mắng cô ta chứ.
Toàn bộ bữa sáng, trở nên vô cùng yên tĩnh, cơ hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng bát đũa va chạm.
Lăng Vũ ăn xong, ưu nhã lau miệng: "Cha, mẹ, con đi."
Lăng mẹ vừa cười vừa nói, "Đi đi."

Mà Lăng cha chỉ là nhàn nhạt nhẹ gật đầu, ra hiệu đã biết.
Nhiễm Bạch nhìn Lăng Vũ rời đi, cũng lặng yên không một tiếng động rời đi.

.

.
Lăng Vũ ngoài thế lực hắc đạo thì còn đồng thời là tổng giám đốc của tập đoàn Phong Ngữ.
Mà lúc này, Nhiễm Bạch ôm búp bê trong ngực, đang đứng tại bộ phận tiếp tân của tập đoàn Phong Ngữ.
"Em gái nhỏ, em muốn tìm ai sao?" Nữ nhân viên tiếp tân là Lý Na nhìn thấy Nhiễm Bạch mềm manh đáng yêu, tâm đều mềm nhũn.
Nhiễm Bạch chớp mắt nhìn: "Em tìm anh trai."
"Vậy có thể nói cho chị biết, anh trai của em là ai không? Chị giúp em tìm." Lý Na hướng dẫn.
Nhiễm Bạch ôm chặt búp bê trong ngực, vẻ mặt thành thật nói, "Không được, vạn nhất chị là người xấu thì sao."
Lý Na nháy mắt cảm thấy vạn tiễn xuyên tâm, chẳng lẽ nhìn cô giống người xấu lắm sao?
"Em gái nhỏ, chị không phải người xấu."
Nhưng mà, lại bị Nhiễm Bạch trực tiếp nói: "Chị à, người xấu không ai nhận mình là người xấu cả."
Lý Na: ".

.


."
Lúc này, Lăng Vũ từ trong thang máy đi ra.
Nhiễm Bạch nhìn thấy, con mắt giống như nhìn thấy kẹo, sáng lóng lánh, cô bổ nhào vào trong ngực Lăng Vũ: "Anh trai."
Lăng Vũ nhìn thấy có người đang nhào tới, vô thức giang hai cánh tay ra đón.

Nhìn kỹ, đây chẳng phải là cô em gái Lăng Bạch của hắn sao.
"Sao em tại tới đây."
"Em nhớ anh trai." Nhiễm Bạch hơi có chút vô cùng đáng thương, nói.
Lăng Vũ bất đắc dĩ cười cười, hắn bỗng nhiên nghĩ đến: "Lăng Bạch, sao em lại tới được đây?"
"Một ông chú đưa em tới, chú ấy là người tốt." Nhiễm Bạch mang trên mặt vẻ chăm chú, nói.
Lăng Vũ nháy mắt sắc mặt lạnh xuống, người tốt? Trong đầu hắn thoáng hiện qua vô số ý nghĩ, vạn nhất người kia là người xấu thì sao bây giờ? Vạn nhất tên kia có mưu đồ làm loạn với Nhiễm Bạch thì làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới những hình ảnh mà cô gái nhỏ trước mặt có thể sẽ gặp phải, hô hấp của Lăng Vũ cứng lại.
"Về sau không được tùy tiện ngồi lên trên xe của người lạ biết chưa?" Lăng Vũ nghiêm túc nói.
"Vâng, thế nhưng không có ai đưa em ra ngoài cả." Nhiễm Bạch một mặt vô tội mà nói..


Bình luận

Truyện đang đọc