KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Phong Lạc: "! "
Choáng!
"Khụ khụ.

"
Phong Lạc cảm thấy hẳn là mình nên truyền đạt thật tốt cho ký chủ biết làm sao để cưng chiều nữ chính.

"Ký chủ cô nhìn xem, chúng ta muốn cưng chiều nữ chính,  vậy thì phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của nữ chính, nữ chính rất coi trọng người thân của mình, cho nên chúng ta phải giúp cô ấy bảo vệ người nhân.

"
Nhiễm Bạch trầm tư một lát:
"Thế nếu giết hết tất cả người thân của cô ấy, như thế sẽ không còn phiền phức.

"
Phong Lạc: "! "
"Không được, tuyệt đối không được!"
Cuối cùng, Nhiễm Bạch vẫn phải cố mà đồng ý với thỉnh cầu bảo bệ Hứa gia của Phong Lạc.


"Gặp lại.

"
Nhiễm Bạch khóe miệng cười tươi, sau đó lại bổ sung:
"Hứa gia sẽ không có việc gì.

"
Không sai, lý do để Phong Lạc có thể thuyết phục Nhiễm Bạch bảo vệ Hứa gia chính là:
Làm như vậy thì giá trị cưng chiều sẽ tăng rất nhanh, khi giá trị cưng chiều đầy, từ đó về sau cô sẽ không cần để ý tới nữ chính Hứa Khả Khả nữa.

Hứa Khả Khả trong mắt xẹt qua một tia thất vọng, lại không biết mình thất vọng cái gì.

Hứa Dương cũng có chút thất vọng, mình còn chưa nói chuyện được mấy câu với thần tượng, vậy mà thần tượng đã muốn đi.

Kỳ thật, Nhiễm Bạch vội vã đi như vậy là còn có một nguyên nhân!
Bản điện thật sự không muốn ăn thức ăn ở nơi này.

"Thần tượng, sau này chị còn trở lại không?"
Nhiễm Bạch bình tĩnh trả lời:
"Nếu như Hứa Khả Khả có chuyện gì, liên lạc với tôi.

"
Kỳ thật, Nhiễm Bạch muốn nói:
Sẽ không tới lần nữa đâu.

Đương nhiên, không thể nói nói thật rồi.

Hứa Khả Khả chớp chớp mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác quái dị.

Cô ấy! Vì sao lại quan tâm mình như vậy?
Nhiễm Bạch nói với Hứa Khả Khả:
"Nhất định phải liên lạc với tôi nhé, đừng tìm người khác.

"

Bởi vì, nếu như giá trị ngược cứ lên lê xuống xuống bất chợt, cô thực tình muốn cầm đao chém nam nữ chính.

Hứa Khả Khả nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói:
"Tôi biết rồi.

"
Nghe Hứa Khả Khả trả lời, Nhiễm Bạch yên tâm rời đi:
"Chú tài xế.

"
Trong xe, Nhiễm Bạch bỗng nhiên nói.

Tài xế chuyên chú nhìn về phía trước, trong tay cầm tay lái:
"Tiểu thư, người có chuyện gì không?"
Nhiễm Bạch cười tươi:
"Hôm nay chú không nhìn thấy gì cả.

"
Thân làm tài xế trong hào môn nhiều năm, tài xế tự nhiên hiểu ý của Nhiễm Bạch là gì, cam đoan nói:
"Tiểu thư yên tâm, hôm nay tôi cái gì cũng không thấy.

"
Nhiễm Bạch hài lòng tựa vào ghế, mặt mày lười biếng, thanh âm mang theo nồng đậm giọng mũi:
"Ừm.

"
Chạy không bao lâu, tài xế bỗng nhiên dừng lại, hơi nhíu mày:
"Tiểu thư, phía trước có một người chặn xe.

"
Nhiễm Bạch nhẹ nhàng "A" một tiếng, môi đỏ khẽ mở:
"Tiếp tục đi.

"

Tài xế nhận được mệnh lệnh, tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Tịch Nhược Hàm lúc đầu đã chuẩn bị tốt việc lấy thân chặn xe dừng lại, thế nhưng trong lòng căn bản không hề nghĩ đến bọn họ thế mà thật sự dám trực tiếp đâm xe tới.

Khó khăn lắm tránh khỏi, Tịch Nhược Hàm đè lại trái tim đang đập thình thịch, trong lòng kinh ngạc.

Bọn họ làm sao dám, sao lại dám đùa với mạng người như vậy?
Tịch Nhược Hàm nhìn đuôi xe đi xa, dần dần ngay cả bóng xe cũng không thấy.

Dậm chân, trong mắt lóe lên tức giận.

Chảnh choẹ gì chứ.

Một ngày nào đó,
Tô thị cũng sẽ giống như Tịch thị trước kia, biến thành dáng vẻ bây giờ của Tịch thị.

Khi đó, tôi nhìn các người còn có thể cao ngạo như hôm nay nữa không.

Tịch Nhược Hàm trong mắt xẹt qua âm tàn, người có tiền có thế cũng không phải chỉ có một mình Tô Bạch, nếu như cô đã không biết điều, cũng đừng trách tôi không khách khí.

Nhiễm Bạch cười mỉa mai, mắt hơi nhướng lên, trong mắt đều là lãnh khốc lạnh nhạt.

Lấy sinh mạng của mình để chặn xe, còn không phải là ép người khác bởi vậy mà phải thỏa hiệp à.

Chậc chậc chậc,
Luôn có chút người ngu xuẩn dùng tính mạng của mình để uy hiếp người khác.

.


Bình luận

Truyện đang đọc