KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Nhiễm Bạch nhếch miệng cười, giống như mê man hỏi:
"Được sủng ái nhất không phải là Lục công chúa sao?"
Ám vệ nhìn thấy biểu lộ mềm manh của Nhiễm Bạch, tâm đều sắp bị manh hóa, trực tiếp nói ra hết:
"Được sủng ái nhất đích thực là lục công chúa, ngũ công chúa chẳng qua là tấm lá chắn, nhưng hết lần này tới lần khác lại không tự mình nhìn ra, mà còn vô cùng đắc ý.

"
Nhiễm Bạch giả vờ như đột nhiên hiểu ra, ngọt ngào cười:
"Hoá ra là vậy.

"
Ám vệ nhìn thấy nụ cười xán lạn, đỏ mặt quay đầu chỗ khác, âm thầm nghĩ đến, Bạch cô nương quá đáng yêu, chẳng trách chủ tử cũng không thể giữ nổi.

Vô Tình nghe Cố Vận Dĩnh nói chuyện không chút đạo lý, cũng không có chút e sợ nào:
"Công chúa, thánh thượng có lệnh, người của Vương phủ đều do vương gia định đoạt.

Người bên ngoài không được nhúng tay.


"
Cố Vận Dĩnh nghe nói như thế, lập tức nói không ra lời, nàng biết có chuyện này, nhưng mà bây giờ ngay cả một ám vệ nho nhỏ cũng không thể xử lý được.

Cố Vận Dĩnh hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay đi:
"Bản cung muốn đi dạo trong Dịch Vương phủ một chút, ngươi sẽ không ngăn cản chứ.

"
Trong mắt Vô Tình lóe lên trào phúng:
"Thuộc hạ tự nhiên sẽ không can thiệp vào quyết định của công chúa.

"
Cố Vận Dĩnh mang theo Linh Ngọc đi dạo trong hậu hoa viên của Dịch Vương phủ, thần sắc âm trầm, gương mặt vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi:
"Tên Vô Tình kia, bản cung sớm muộn gì cũng phải bắt hắn quỳ gối trước bản cung.

"
Linh Ngọc liền nịnh nọt:
"Công chúa, người có thân phận gì chứ, hắn chỉ là một nô tài, sao có thể so với người?"
Cố Vận Dĩnh nghe Linh Ngọc nói, trong lòng mới dễ chịu chút:
"Ngươi ngược lại là dẻo miệng.

"
Linh Ngọc mặt mũi tràn đầy chân thành, ân cần nói:
"Đâu có, là công chúa có vốn liếng này.

"
Cố Vận Dĩnh lúc này mới khẽ cười một tiếng, không còn phẫn nộ vừa rồi.

"Aizzz! ngươi nói xem, vị cô nương kia là ai?"
"Ai biết được? Nói không chừng là vương gia có hỉ.

"
"Không thể nào, nhìn còn nhỏ như vậy mà.


"
"Ai nha, những thứ này không phải là cái mà chúng ta có thể biết.

"
"Cũng đúng, chẳng qua ta nhìn vị cô nương kia thật sự là tuyệt sắc, đem đi so sánh chắc chắn là đệ nhất nghiêng nước nghiêng thành.

"
Cách đó không xa, có hai tỳ nữ líu ríu nói chuyện.

Dường như không nhìn thấy Cố Vận Dĩnh.

Cố Vận Dĩnh nghe nói như thế, nheo hai con ngươi, đi về phía hai tỳ nữ kia:
"Các ngươi đang nói cái gì?"
Hai cái tỳ nữ nhìn thấy Cố Vận Dĩnh, lập tức sợ hãi quỳ xuống:
"Nô tỳ không hề nói gì, không hề nói gì.

"
Cố Vận Dĩnh cười lạnh một tiếng:
"Các ngươi tốt nhất là nói rõ cho bản cung nghe, nếu không! "
Hai cái tiểu tỳ nữ khó xử nhìn đối phương một chút, cuối cùng mở miệng nói:
"Thật ra là có một tiểu cô nương vừa tới Dịch Vương phủ, dáng dấp rất xinh đẹp, đang ở! "
Tỳ nữ không dám ở nói tiếp, hèn mọn cúi đầu.

Cố Vận Dĩnh nghe được, không kiên nhẫn mà nói:
"Ở chỗ nào!"
"Đang ở! "
Tỳ nữ nhìn thấy Cố Vận Dĩnh đang rất muốn nghe, trực tiếp thốt ra:
"Đang ở Phi Nguyệt các.

"
Sắc mặt của Cố Vận Dĩnh lập tức âm trầm xuống, nàng ta làm sao có thể không biết Phi Nguyệt các là nơi nào, chính là nơi ở của Vương phi!
"Được rồi, các ngươi đi đi.


"
Cố Vận Dĩnh hướng Linh Ngọc ra hiệu.

Linh Ngọc nháy mắt hiểu, đem một túi bạc đút cho hai cái tỳ nữ, vừa cười vừa nói:
"Đây là công chúa cho các ngươi.

"
Hai tỳ nữ mừng rỡ, ra sức gật đầu:
"Công chúa yên tâm, nô tỳ hiểu, hôm nay nô tỳ không hề nói gì.

"
Linh Ngọc nhìn thấy hai người thức thời, trở lại bên người Cố Vận Dĩnh, cung kính:
"Công chúa, chúng ta đi thôi.

"
Cố Vận Dĩnh nhìn lướt qua hai tỳ nữ đang quỳ xuống, ngạo mạn bước đi.

Nàng ta nhất định phải đi Phi Nguyệt các nhìn xem, đến cùng là hạng người gì mà có thể khiến cho hoàng huynh cho phép ở chỗ này.

Phải biết rằng lần trước, nàng ta không cẩn thận xông vào Phi Nguyệt các mà chưa hề làm gì, trực tiếp liền bị người ném ra.

Sắc mặt âm trầm của hoàng huynh lúc đó, nàng ta còn nhớ rất rõ.

Cho tới bây giờ nàng ta cũng không dám bước vào Phi Nguyệt các một bước lần nữa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc