KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Trong xe, Lăng Vũ nhìn Nhiễm Bạch, bỗng nhiên nói: "Bạch Bạch, anh chuyển trường cho em, ngày mai đưa em đi học."
Nhiễm Bạch ôm búp bê thật chặt, trong mắt là nhìn không ra thần sắc: "Được."
Thế nhưng, cô muốn ở bên cạnh anh trai, làm sao bây giờ.

.

.
Nhiễm Bạch về đến nhà, lặng lẽ lên lầu.
Lăng Vân nhìn thấy, hai tay vòng ở trước ngực, tựa người lên tường trào phúng nói: "Ôi chao, tao còn tưởng rằng mày đi đâu, còn để anh hai đưa mày về, thật không biết xấu hổ!"
Nhiễm Bạch bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt Lăng Vân, Lăng Vân chỉ cảm thấy bản thân đang ở trong một vùng chiến trường máu nhuộm đỏ ngòm, bên tai là tiếng kêu thảm tựa như quỷ khóc sói gào.
Lăng Vân lập tức sắc mặt trắng bệch, lảo đảo trở về phòng.
"A, thật là một bé con không ngoan." Nhiễm Bạch nhìn bóng lưng của Lăng Vân rời đi, dịu dàng nói.
Chờ Lăng Vân về đến phòng, mới giật mình tỉnh lại, cô thế mà bị một đứa con gái riêng hù cho sợ? Nhiễm Bạch, mày chờ đó cho tao!

Ánh mắt Lăng Vân âm tàn, lấy điện thoại di động ra bấm một chuỗi số điện thoại.
"Ừ, đúng, ừm, tôi muốn các người dạy dỗ đứa con gái riêng kia một chút, Lăng Bạch.

Được, giá cả sao cũng được."
Lăng Vân nghĩ đến đôi mắt quỷ dị kia của Nhiễm Bạch cái, ma xui quỷ khiến lại dặn dò thêm: "Đi thêm mấy người.

Ừm, được, gặp lại sau."
Cúp điện thoại xong, sắc mặt Lăng Vân lộ ra một vòng ý cười: "Lăng Bạch, để xem tới lúc đó mày sẽ thế nào."
Một về đến phòng, Phong Lạc liền không nhịn được líu ríu trong đầu Nhiễm Bạch:
"Ký chủ! Ký chủ cô quả thực quá tuyệt, xoát một đợt giá trị hận thù."
"666666!" (1)
(1): 666 là viết tắt của "trâu bò", "đỉnh vl", "tuyệt vời"...
"Ký chủ, lúc nào chúng ta lại đi kéo một đợt giá trị thù hận nữa đi."
Nhiễm Bạch ghét bỏ Phong Lạc ồn ào: "Không phải chúng ta, là ta."
"Không không không, ký chủ, là chúng ta, cô phụ trách kéo giá trị thù hận, mà ta phụ trách động viên cô cố lên." Phong Lạc lẽ thẳng khí hùng không chút nào chột dạ mà nói.
Nhiễm Bạch: ".

.

."
Ừm, giám định hoàn tất, đây là một hệ thống không biết xấu hổ.
Ban đêm yên tĩnh.
Lăng Vũ không yên ổn lật qua lật lại nằm ở trên giường.

Hắn trong thoáng chốc cảm thấy có một con rắn độc đang nhìn mình chằm chằm.
Nhiễm Bạch: ".


.

." Ngươi mới là rắn độc, cả nhà ngươi đều là rắn độc.
Nhiễm Bạch nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Lăng Vũ, ánh mắt chầu chực khiến người ta rùng mình.
Phong Lạc ở bên trong không gian hệ thống nhìn thấy ký chủ nhà nó đêm hôm khuya khoắt không ngủ được chạy đến phòng của nam chính nhìn chằm chằm vào nam chính.
Phong Lạc cạn lời.
Trên màn hình camera, mỗi lúc trời tối đều nhìn chằm chằm nam chính.

Có phải là về sau liền đem nam chính nhốt lại.
Càng nghĩ, Phong Lạc càng cảm thấy mình đúng.

Lại thêm gần đây nó xem phim truyền hình não tàn nhiều, trong phim đều như vậy, nam chính thấy nữ chính chuyện trò vui vẻ với người khác, nháy mắt hắc hóa, đem nhốt nữ chính lại.
Trời ạ, liệu nó có nên cảnh báo nam chính đừng đi gần người khác không? Bằng không thì nhiệm vụ còn chưa xong, nam chính đã nghẻo mất tiêu rồi.
Không được, nó phải uốn nắn nhân sinh quan của ký chủ lại mới được, thế là bắt đầu ở trong đầu của Nhiễm Bạch mà khuyên can:
"Ký chủ à, cô phải nghĩ thoáng một chút, thế giới này ngoài nam chính ra còn có rất nhiều đồ vật tốt đẹp, cô có thể chú ý một chút nha."
"Ký chủ, nam chính đối với cô rất tốt, nhất định sẽ không phản bội cô."
"Ký chủ, cô cần...."
Nhiễm Bạch: ".

.

.

Ngậm miệng!"
Nhiễm Bạch nhẹ híp mắt, nhếch miệng lên cười nguy hiểm, "Phong Lạc, nếu ngươi còn lắm mồm nữa, ta liền che đậy ngươi đấy."

Mặc dù bởi vì vẻ bề ngoài loli không có chút lực sát thương nào, thế nhưng là Phong Lạc vẫn cảm thấy thấy lạnh cả người.

Nó cảm thấy, nó nếu là nói thêm gì nữa, ký chủ liền có thể hủy nó luôn.
Phong Lạc nghe thấy Nhiễm Bạch nói, lập tức ngừng nói chuyện, một giây sau:
"Ký chủ, làm sao cô biết có thể che đậy tôi?" Phong Lạc ngạc nhiên nói, nó nhớ kỹ nó không nói chuyện này với Ký chủ mà.
Nhiễm Bạch: ".

.

." Hệ thống vô tri ngu xuẩn.
"Đoán." Nhiễm Bạch thản nhiên nói.
"Đoán? Ký chủ, sao cô lại lợi hại như vậy?"
".

.

.

Ngu ngốc.”
Nhiễm Bạch không nói thêm gì nữa, cô sợ tiếp tục nói chuyện với cái hệ thống ngu xuẩn này thì trí thông minh của cô cũng sẽ giảm xuống mất.
Phong Lạc ở bên trong không gian hệ thống không rõ ràng cho lắm, nó đây là… lại bị ghét bỏ rồi?.


Bình luận

Truyện đang đọc