KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Về phần Nhiễm Bạch bị tính kế đang làm gì?
Đương nhiên là cái gì cũng không để ý tới, huống hồ, đến cuối cùng bị ngược nhất định chuyện người khác chứ không phải cô.

Phi Nguyệt Các bày ra một tụ linh trận rất lớn, vô số linh khí lấy lấy tư thế mãnh liệt như sóng lớn hướng tới Phi Nguyệt Các.

Ở giữa tụ linh trận, Nhiễm Bạch ngồi xếp bằng, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.

Huyết Hồn quay quanh bên người Nhiễm Bạch, cũng hấp thu rất nhiều linh khí, huyết sắc cũng càng thêm phong phú.

Bỗng nhiên mở mắt, huyết đồng kinh diễm, phong hoa tuyệt đại.

Huyết Hồn hạ xuống, quay về ấn ký.

Mà bên trong Dịch Vương Phủ lại có một vị khách không mời mà đến.


Lý Ma Ma một mặt cao ngạo đứng ở đại sảnh, mở miệng nói:
"Nghe nói Dịch Vương Phủ có một cái nữ hài, Thái hậu muốn gặp một lần, không sao chứ.

"
Vô Tình nhíu nhíu mày, thầm mắng một tiếng lão hồ ly, ngoài cười nhưng trong không cười:
"Vương gia có lệnh, Bạch cô nương không được bước ra khỏi Vương phủ, bây giờ vương gia đang mắc chút bệnh nhẹ, còn chưa tỉnh lại, ta chìa thuộc hạ, không thể kháng lệnh được.

"
Lý Ma Ma tức giận muốn nổ phổi, bà ta tới Dịch Vương Phủ nhiều lần, mỗi lần không chỉ không được chiêu đãi thật tốt, còn không có gì đưa về cả.

Người trong cung đều hết sức kết lấy lòng bà ta, sao đến Dịch Vương Phủ thì tất cả đều khác! Quá giận!
"Ta phụng lệnh Thái Hậu Nương Nương, đến đây gặp người.

Không nhìn thất người, ta cũng không tiện bàn giao đâu.

"
Vô Tình híp mắt, nếu như thật có ý chỉ, vậy căn bản không phải hắn có thể ngăn cản.

Lý Ma Ma thấy thế, trong mắt ánh mắt loé lên đắc ý, Dịch Vương Phủ thì sao, còn không phải phải ngoan ngoãn tuân chỉ.

Lý Ma Ma xuất ra ý chỉ, nói:
"Phụng thiên thừa vận, Thái hậu chiếu viết, tuyên, Dịch Vương Phủ chi nữ, vào cung yết kiến "
Vô Tình mím chặt môi, lần này là không thể tiếp tục từ chối, nếu không chính là kháng chỉ bất tuân.

"Lý Ma Ma, Bạch cô nương ở tại Phi Nguyệt Các, mời đi theo ta.

"
Lý Ma Ma nghe thấy ba chữ Phi Nguyệt Các này, trong mắt lóe lên kinh ngạc, Dịch Vương này có ý gì?
"Cốc cốc cốc.

"
Tiếng gõ cửa vang lên.


Nhiễm Bạch nhếch miệng lên ác liệt cười, trò chơi bắt đầu.

Hoàng cung à, nhìn vẻ chơi rất vui nha.

Vô Tình mang Lý Ma Ma đi vào trong sân, Nhiễm Bạch chậm rãi đi tới.

Lý Ma Ma nhìn thấy Nhiễm Bạch, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm, còn bé mà đã phấn điêu ngọc trác như thế, bà ta nhưng chưa bao giờ thấy qua.

Nhưng thật ra là do Nhiễm Bạch tu luyện, tu luyện càng mạnh, dung mạo khôi phục liền càng nhanh.

Cho nên hiện tại thân thể này cũng có một phần trăm tướng mạo nguyên bản của Nhiễm Bạch.

Chỉ là không đáng giá nhắc tới.

"Tìm ta có việc?"
Nhiễm Bạch ngoẹo đầu, nghi hoặc nhìn hai người.

Lý Ma Ma hắng giọng một cái, cao ngạo mà nói:
"Thái Hậu Nương Nương muốn gặp ngươi, đi với ta một chuyến.

"
Nhiễm Bạch nghe Lý Ma Ma nói vậy, trong giọng nói mang theo trào phúng cùng xem thường:
"Ngươi bảo ta đi thì ta liền đi sao, vạn nhất ngươi là kẻ lừa gạt thì sao.

"
Lý Ma Ma: "!!!"
"Đại nghịch bất đạo!"
Lý Ma Ma thét lên, tay chỉ Nhiễm Bạch, một mặt giận dữ mà nói.

Nhiều năm như vậy, bao nhiêu người nịnh bợ bà ta, ai dám cho bà ta một cái nhăn mặt.


Liền xem như người của Dịch Vương Phủ cũng không có người dạng này!
Nhiễm Bạch nhếch miệng, một mặt ngây thơ tìm tòi nghiên cứu, giọng điệu hiếu kì:
"Đại nghịch bất đạo không phải hình dung tử tôn* bất hiếu sao?"
*tử tôn: con cháu
Lý Ma Ma hừ lạnh một tiếng,
"Tri thức nông cạn.

"
Nhưng mà, Nhiễm Bạch câu nói tiếp theo, thật sự khiến cho bà ta tức gần chết.

Nhiễm Bạch khoát tay áo, ghét bỏ nói:
"Ta cũng không phải cháu gái của ngươi, ta mới không có lão nãi nãi già như thế.

"
Lý Ma Ma mở to hai mắt nhìn, chỉ vào Nhiễm Bạch nửa ngày nhảy không ra một chữ.

"Ngươi! Ngươi!! "
Bà ta ghét nhất chính là có người nói bà ta già.

Ai dám nói như thế!
Nhiễm Bạch khóe miệng cong lên nụ cười xán lạn, một mặt tán đồng, mười phần nhu thuận tiếp nhận Lý Ma Ma:
"Lão nãi nãi bên trong lão nãi nãi, ngươi yên tâm, ta rất tốt, không cần ngươi lo lắng!"
Lý Ma Ma: "! "
Vô Tình: "! ".


Bình luận

Truyện đang đọc