KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Cố Vận Dịch nghe Vô tình nói, trong lòng co rụt lại, cảm giác có chút ngạt thở.

Hiện tại trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ, chính là Nhiễm Bạch sẽ xảy ra chuyện.

Vô Tình trợn mắt há mồm nhìn một đạo tàn ảnh của chủ tử biến mất tại thư phòng.

Trong lòng mười phần chấn kinh.

Hắn lại không biết, Bạch cô nương lại có địa vị lớn như vậy trong lòng.

Trước đó thái y đã nói qua, của chủ tử phải tận lực không nên động võ, sẽ làm tổn thương thân thể.


Thế nhưng bây giờ, chủ tử chỉ bởi vì một tin tin tức không chính xác, thậm chí còn không kịp nghe hắn nói rõ đầu đuôi đã trực tiếp động võ đi tới Phi Nguyệt các.

Vô Tình không thể không một lần nữa suy nghĩ về địa vị của Nhiễm Bạch ở trong lòng của chủ tử lớn đến bao nhiêu.

Bất quá, lúc này không phải lúc nghĩ những thứ này, hắn phải đi theo chủ tử, không thể để cho chủ tử và Bạch cô nương xảy ra chuyện được.

Nhiễm Bạch loay hoay cây dao găm trong tay, ý cười lấp lánh nhìn Cố Vận Dĩnh và Linh Ngọc, thấp giọng:
"Nên ra tay từ đâu bay giờ?"
Cố Vận Dĩnh và Linh Ngọc nghe câu nói của Nhiễm Bạch, trong lòng đều có dự cảm không tốt, cảm giác sẽ có chuyện gì đó phát sinh.

Lúc này trong lòng bọn họ đã không còn những tâm tư trước đó, ý nghĩ duy nhất chính là làm sao để cho mình động đậy được.

Nhiễm Bạch cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, trong mắt xẹt qua một tia đáng tiếc.

Một giây sau, Nhiễm Bạch trực tiếp vứt dao găm trong tay xuống, sợ hãi co lại trong góc, ánh mắt mang theo sợ hãi.

Cố Vận Dĩnh và Linh Ngọc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng buồn bực không hiểu cô bị làm sao.

Rất nhanh, các nàng liền phát hiện, các nàng có thể cử động!
Cố Vận Dĩnh mừng như điên buông cổ tay của Linh Ngọc ra.

Giờ phút này Cố Vận Dĩnh đã không muốn quản Linh Ngọc nữa, người mà hiện tại nàng muốn nhất nhằm vào nhất chính là Nhiễm Bạch!

Cố Vận Dĩnh cầm lấy con dao rơi dưới đất lên nhếch miệng cười âm tàn, từng bước một đi về phía Nhiễm Bạch.

Vừa đi vừa đắc ý nói:
"Ngươi không phải muốn đem bản cung giải phẫu sao? Sao bây giờ không dám, hả?"
Nhiễm Bạch nghe Cố Vận Dĩnh nói, cúi đầu che giấu u ám trong mắt.

Mà trong mắt Cố Vận Dĩnh, Nhiễm Bạch là vì sợ hãi sợ hãi cùng xấu hổ nên mới cúi đầu không dám đối mặt với nàng.

Điều này khiến Cố Vận Dĩnh trong lúc nhất thời vô cùng vui vẻ, mới vừa rồi còn ở trước mặt nàng phách lối, hiện tại liền biến thành cái dạng này, ha ha, đúng là báo ứng!
Cố Vận Dĩnh đi về phía Nhiễm Bạch, nhìn khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của Nhiễm Bạch, trong mắt xẹt qua một tia đố kỵ,
Cũng là bởi vì khuôn mặt này, cho nên mới được ở tại Phi Nguyệt các, nếu như hiện tại nàng huỷ đi khuôn mặt này, hoàng huynh sẽ không còn thích người này nữa.

Lúc này, toàn bộ đầu não của Vận Dĩnh lúc đều là ý nghĩ như vậy, hoàn toàn quên mất vừa rồi Nhiễm Bạch đã dễ có thể khiến cho nàng không thể nhúc nhích được.

Dưới con mắt của nàng, Nhiễm Bạch cũng chỉ là bởi vì có gương mặt kia cho nên mới có thể ở tại Vương phủ, hoàng huynh chẳng qua là coi trọng dung nhan của Nhiễm Bạch.

Chỉ cần nàng hủy đi, hoàng huynh sẽ không còn thích người này nữa.

Phàm là người có chút đầu óc, đều sẽ không làm như thế.

Nếu như Cố Vận Dĩnh đủ thanh tỉnh, cũng sẽ không trắng trợn muốn rạch nát mặt Nhiễm Bạch như vậy.


Dù sao, làm một nữ tử tại Dịch Vương phủ bị thương, còn là một nữ tử chân yếu tay mềm không có sức lực chống cự, bất kể như thế nào đều sẽ bị truyền đi.

Cuối cùng sẽ bị biến thành một người đàn bà độc ác trong miệng đời.

Coi như Cố Vận Dĩnh muốn làm, cũng sẽ âm thầm cho người thu thập.

Thế nhưng Cố Vận Dĩnh đã bị chuyện lúc trước kích phát cảm xúc, hiện tại lại bị Nhiễm Bạch chọc giận, làm sao có thể nghĩ tới những cái này.

Bây giờ nàng ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là hủy đi dung nhan chướng mắt này.

Một bên Linh Ngọc thở dài một hơi, ngồi sập xuống đất, lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.

May quá còn sống, nếu không nàng thật không biết nên làm sao bây giờ!
Nàng không thể động thủ với công chúa, thế nhưng lại bị công chúa muốn bóp chết.

Cũng may là hiện tại còn sống.

.


Bình luận

Truyện đang đọc