KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Vô Tình hít sâu một hơi, đè xuống cỗ cảm xúc bực bội muốn ném Cố Vận Dĩnh ra:
"Công chúa, không vương gia truyền lời, bất kỳ ai cũng không được đi vào thư phòng!"
Cố Vận Dĩnh dậm chân, tức giận nói;
"Bản cung muốn đi vào, tránh ra!"
Vô Tình nhíu mày, lần nữa nâng cao âm lượng:
"Công chúa, vương gia thật sự đang ở thư phòng.

"
Cố Vận Dĩnh không tin, muốn xông vào.

Mỗi lần nàng tới đều nói hoàng huynh ở thư phòng hoặc là không có trong Vương phủ.

Hừ, căn bản là không muốn để bản công chúa ở gần hoàng huynh.

Nếu như nhìn thấy hoàng huynh, bản cung nhất định phải cho ngươi đẹp mặt!

Cố Vận Dịch nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Dịch Vương phủ, không phải ai cũng có thể đi vào.

"Có việc?"
Cố Vận Dịch đi ra thư phòng, nhìn Cố Vận Dĩnh đang xông vào, lạnh giọng hỏi.

Cố Vận Dĩnh không nghĩ tới Cố Vận Dịch thật sự đang ở thư phòng, cười cười xấu hổ.

Nũng nịu nói, tuyệt đối không còn một chút ngang ngược lúc trước.

"Hoàng huynh, muội nhớ huynh.

"
Cố Vận Dịch dường như không nhe thấy Cố Vận Dĩnh nói, lạnh nhạt:
"Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?"
Vô Tình ôm quyền muốn mở miệng nói chuyện, Cố Vận Dĩnh trực tiếp đoạt lời của Vô Tình:
"Không có gì, chỉ là muội và Vô Tình nói chuyện với nhau vài chuyện thôi.

"
Cố Vận Dĩnh âm thầm trừng mắt liếc Vô Tình, mang theo cảnh cáo không cho phép nói ra.

Vô Tình làm như không nhìn thấy sắc mặt của Cố Vận Dĩnh, tự nhiên mà nói:
"Trước đó Ngũ công chúa cho là thuộc hạ lừa nàng, rằng vương gia không ở thư phòng, cho nên muốn xông vào.

"
Cố Vận Dĩnh nghe Vô Tình nói, sắc mặt khó coi đến cực hạn.

Trong lòng mắng, đúng là một tên nô tài thấp hèn, không hiểu ân tình.

Cố Vận Dịch nhìn Cố Vận Dĩnh, sắc mặt chẳng thay đổi chút nào:
"Ngươi nói thế nào?"

Cố Vận Dĩnh đi tới gần Cố Vận Dịch, muốn cầm lấy tay hắn để nũng nịu.

Cố Vận Dịch nhìn thấy Cố Vận Dĩnh tới gần, không lưu dấu vết tránh khỏi.

Sắc mặt Cố Vận Dĩnh cứng lại một chút, giả vờ như cái gì cũng không biết mà nói:
"Hoàng huynh, muội đây không phải là vì quá muốn gặp huynh sao.

"
Cố Vận Dịch phủi phủi ống tay áo, mở miệng nói:
"Thân là công chúa Hoàng gia, tại sao lại không có quy củ như vậy?"
Cố Vận Dĩnh nhìn khuôn mặt không biểu tình của Cố Vận Dịch, ủy khuất nhỏ giọng:
"Muội biết rồi.

"
"Vô Tinh, đưa công chúa quay về.

"
Cố Vận Dịch không tiếp tục để ý Cố Vận Dĩnh, phất tay áo trở lại thư phòng.

"Công chúa, mời.

"
Vô Tình làm tư thế mời, tôn kính nói, nhìn không ra nửa điểm không kiên nhẫn trước đó.

Dù sao, lễ nghĩa mặt ngoài vẫn phải có.

Cố Vận Dĩnh nhìn thấy thần sắc không nóng không lạnh của Vô Tình, trong lòng liền nổi nóng.

Cảm thấy Vô Tình đang cười nhạo nàng.

Ha, hoàng huynh không để ý tới nàng cũng liền thôi, một tên nô tài nho nhỏ mà sao dám không nhìn nàng!
"To gan! Cũng dám lừa gạt bản công chúa!"

Vô Tình nghe Cố Vận Dĩnh lớn tiếng phẫn nộ, tự biết hắn đang bị giận chó đánh mèo, tỉnh táo mà nói:
"Vô Tình không biết công chúa đang nói gì? Vô Tình cũng không dám lừa gạt công chúa.

"
Cố Vận Dĩnh cười lạnh một tiếng:
"Bản cung nói ngươi lừa gạt, chính là lừa gạt, ngươi dám phản bác!"
Vô Tình nhìn Cố Vận Dĩnh điêu ngoa không che giấu chút nào, âm thầm lắc đầu, loại người này nếu không phải được hoàng thượng che chở, thì sao có thể sống sót nổi trong cung chứ.

"Tuy Vô Tình chi là một kẻ không đáng nhắc tới, nhưng cũng không dám lừa gạt công chúa.

"
Cố Vận Dĩnh nhìn thấy Vô Tình mạnh miệng, trực tiếp hạ lệnh:
"Linh Ngọc, tên nô tài này dám lừa gạt bản cung, phải bị tội gì!"
Linh Ngọc nhún chân, nói:
"Dám lừa gạt Hoàng tộc, lấy hạ phạm thượng, đáng tội chết!"
Cố Vận Dĩnh hướng Vô Tình hất cằm lên:
"Thế nào! Có nghe hay không?"
Nhiễm Bạch từ thư phòng đi ra, có chút hăng hái nhìn một màn kia.

Án vệ bên cạnh nhìn thấy ánh mắt hứng thú của Nhiễm Bạch, lập tức nói:
"Đây là hoàng triều Ngũ công chúa, bình thường điêu ngoa tùy hứng, luôn quấn lấy vương gia.

Ỷ vào được hoàng thượng cưng chiều, mọi người cũng không thể làm gì nàng ta.

".


Bình luận

Truyện đang đọc