KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Nhiễm Bạch chậm rãi buông dao găm xuống, quay người rời đi.
Thập Tam nhìn thấy dáng vẻ đó của Nhiễm Bạch, trong mắt lấp lóe.
Nàng có ý gì.
Thập Tam nhìn không ra Nhiễm Bạch có tâm tình gì, cũng không biết Nhiễm Bạch có thật sự muốn giết mình hay không.
Chậc chậc, điểm này, thật là không tốt đâu.
Nhìn thấy bóng dáng của Nhiễm Bạch đi vào, trong mắt Thập Tam lóe lên tìm tòi nghiên cứu.
Là một nữ tử rất đặc biệt, muốn để cậu.

.

.
Chiếm làm của riêng.

Trong mắt Thập Tam mang theo tình thế bắt buộc.
Nữ tử có năng lực, có tâm cơ như vậy, chỉ có thể là của cậu!
Bất quá, trên mặt Thập Tam mang theo đáng tiếc, xem ra trong này...! không vào được.
Còn không biết có đồ vật gì bên trong?
Thập Tam lắc đầu, đi về phương hướng ngược lại, cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Nếu như đã không vào được, vậy thì rời đi vậy.
Tóm lại.

Cậu còn thu hoạch được một nữ tử rất đặc biệt, không phải sao?
Phong Lạc nhìn khuôn mặt không rõ thần sắc của Nhiễm Bạch, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ.
"Ký chủ, kỳ thật nếu cô muốn, hiện tại liền có thể giết chết hắn cũng được."
Nhiễm Bạch nghe vậy, trong mắt loé lên một tia mang quang:
"Không phải là ngươi không vui sao?"
Phong Lạc nghe Nhiễm Bạch hỏi vậy, trong lòng một trận cảm động, nghẹn ngào nói.
"Ký chủ, hoá ra là cô vì tôi nên mới không giết hắn."
Nhiễm Bạch: ".

.

."
Cái hệ thống này hình như có chút thiểu năng.
Cô không giết tên đó, là bởi vì ở vị diện này có đồ vật mà cô muốn tìm.
Hiện tại, cô còn không muốn bị những người kia phát giác được, dù sao thì trò chơi phải từ từ chơi, như vậy mới có ý tứ.

Nhiễm Bạch đi tại trong rừng rậm, cảm ứng cỗ lực lượng kia chấn động càng lúc càng lớn.
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên giống như cười mà không phải cười, một cặp mắt đào hoa chiết xạ ra ánh sáng tĩnh mịch.

Hai đầu lông mày hiển thị rõ lạnh nhạt lãnh tình.
Phong Lạc vui sướng nói:
"Ký chủ, tôi đưa tư liệu của hắn cho cô."
Hoá ra, Thập Tam nguyên danh là Sở Hạo.
Là Ngũ Hoàng Tử của Thiên Lăng quốc, ừm, chính là cùng một nước với nam phụ Sở Thâm.

Phi thường không được sủng ái.

Là con của một tỳ nữ mang long thai ngoài ý muốn, lại khó sinh mà chết.
Đối với bên ngoài, cậu biểu hiện nhu nhược.

Kỳ thật, chẳng qua là ngụy trang.

Trên thực tế, nhãn tuyến của cậu được sắp xếp rất nhiều người vào mỗi một địa phương.
Lần này tới đây chẳng qua là điều tra bảo vật ở đây mà thôi.
Tự nhiên, Lục Ly cũng đến nơi này.
Hắn cảm ứng được một trận pháp cổ xưa, nhíu nhíu mày:
"Hệ thống, làm sao để phá?"
Hắn cũng không dám tùy tiện động loạn, vạn nhất dẫm lên cái cơ quan nào đấy.

.


.
Hệ thống thận trọng xem xét hết thảy xung quanh, Kết Giới càng ngày càng buông lỏng, ngoại trừ khả năng bởi vì thời gian quá xa xưa nên kết giới dần dần biến mất, thì còn có một khả năng, chính là ―― chủ nhân Kết Giới, đến rồi!
Đây là cục diện mà hệ thống không hi vọng nhìn thấy nhất, giữa hai bên, phải có một bên chết.

Trước lực lượng cường đại như vậy, bất luận như thế nào nó cũng đều sẽ không bỏ qua!
Lục Ly nhìn thấy một tiểu nữ hài chậm rãi đi vào, cảnh giác phòng bị.
Nhiễm Bạch cảm ứng được thực lực không đáng giá nhắc tới trước mặt, trào phúng nói:
"Chậc chậc, chó điên."
Lục Ly hệ thống quét số liệu toàn thân Nhiễm Bạch, đương nhiên không nhìn ra được cái gì.
"Ca ca, xông loạn vào địa phương của người khác, là không đúng đâu nha."
Nhiễm Bạch cười tủm tỉm, trên mặt ngậm lấy nụ cười hồn nhiên ngây thơ, cặp mắt cong hình trăng khuyết.
Lục Ly nhìn thấy Nhiễm Bạch thuần lương vô hại cũng không dám có chút buông lỏng, toàn thân đều căng thẳng,
"A, ngươi cũng không phải chủ nhân nơi này, tại sao lại tiến vào!"
Nhiễm Bạch lắc đầu, gương mặt non nớt mang theo nụ cười hững hờ:
"Ta có phải hay không thì ngươi cũng không phải."
Lục Ly biểu lộ biến hóa vi diệu, trong thần thức cảm nhận được giọng nói cổ xưa dụ hoặc.
Tràn ngập mê hoặc...
"Sức mạnh mà ngươi tha thiết ao ước, đang ở ngay trước mắt, ngươi sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ cường giả, sẽ không còn bị hệ thống khống chế."
Trong mắt Lục Ly lộ ra đắc ý, cười lên ha hả: "Thiên hạ này, là của ta! Ha ha!".


Bình luận

Truyện đang đọc