KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Trong lớp, Tiêu Lâm nhìn Nhiễm Bạch, cô học tập tốt như vậy, dáng dấp cũng thật xinh đẹp.

Chẳng lẽ mình thật sự thích cô ấy.
Tiêu Lâm có chút chần chờ, cô ưu tú như vậy, thế nhưng mà chính mình thì.

.

.

Sau một thời gian, trong mắt Tiêu Lâm sáng lên, nghĩ đến một ý nghĩ cực kỳ tốt.
Cô ưu tú, vậy thì cậu cũng phải càng ưu tú hơn nữa.
Thế là, Tiêu Lâm bắt đầu hành trình học tập của mình.

Một tiết nữa lại hết, Tiêu Lâm đều không ngủ, ngược lại tích cực dơ tay, trả lời câu hỏi, làm bài tập.
Tiêu Lâm thấy Nhiễm Bạch không chú ý tới cậu, không khỏi có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh liền full máu hồi sinh, cậu muốn trở thành người ưu tú nhất, như vậy Nhiễm Bạch mới có thể chú ý tới cậu.
Mà bạn học trong lớp đều kinh hồn táng đảm, hoài nghi học bá Tiêu Lâm có phải là bị cái gì kích thích.
Giáo viên thì lại vui mừng không thôi, thầm nghĩ Tiêu Lâm rốt cục cũng đổi tính, ý thức được tầm quan trọng của việc học nên bắt đầu ra sức học tập.
Mà Nhiễm Bạch rõ ràng không biết rằng trong một ngày ngắn ngủi cô đã lay động trái tim của một thiếu niên, chẳng qua là cho dù cô có biết thì cô cũng sẽ không để ý.
Tại một tòa nhà, Lăng Vũ dựa vào ở trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, trên nét mặt lộ ra lạnh lùng, nhả ra khói thuốc lộ ra dung nhan mờ ảo.
"Đám người ám toán chúng ta đã tra ra được chưa?"
Sở Thiên giống như là về nghĩ đến cái gì, có chút sợ hãi nói:
"Điều tra ra , có điều.

.

."

"Có điều cái gì?" Lăng Vũ cau mày, thanh âm trầm thấp lộ ra băng lãnh.
"Lúc chúng tớ tới nơi, những người kia đều chết hết rồi.

.

.

Hơn nữa, chết cực kì thê thảm." trong giọng nói của Sở Thiên có chút ngưng trọng, tiếp tục nói:
"Lúc chúng tớ tới nơi, thi thể của những người kia đã chia năm xẻ bảy, nhưng duy nhất có một điểm giống nhau, đó chính là trái tim của bọn chúng đều bị móc ra.

Hơn nữa sau khi kiểm tra, phát hiện tất cả trái tim đều ở trong dạ dày của một người."
Sở Thiên vừa nghĩ tới cảnh tượng máu me lúc đẩy cánh cửa kia ra, trong lòng liền hoảng.
Lăng Vũ nhếch môi, đầu ngón tay câu được câu không gõ ở trên mặt bàn,
"Ai giết bọn chúng?"
Sở Thiên vuốt vuốt huyệt thái dương, có chút mỏi mệt nói:
"Không tìm ra manh mối."
Trong mắt Lăng Vũ hiện lên một tia lãnh khốc, lạnh giọng nói:

"Đã như vậy, trước hết không cần tra.

Đi đổi những thi thể còn nguyên về đi."
"Được." Thân là anh em nhiều năm với Lăng Vũ, Sở Thiên sao lại không hiểu ý của hắn được.
"Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên Bạch Bạch đi học, tớ phải đi đón nó." Nói đến đi đón Nhiễm Bạch, trong mắt Lăng Vũ xẹt qua một vòng ánh sáng dịu dàng, khóe miệng trong lúc lơ đãng cong lên một tia cười khẽ.
"Rốt cuộc Lăng Bạch là thần thánh phương nào, cũng không thấy cậu đối xử tốt với em gái ruột như vậy." Sở Thiên nhíu mày, vừa cười vừa nói.
Bầu không khí ngột ngạt cũng dịu xuống.
Lăng Vũ nhìn Sở Thiên một chút, trong giọng nói mang theo cưng chiều không dễ dàng phát hiện:
"Cô ấy rất tốt."
"Được rồi, tớ đi trước." Lăng Vũ cầm lấy âu phục, đi ra ngoài.
Sở Thiên lười biếng dựa vào ghế, sắc mặt treo nụ cười khẽ, đây là lần đầu tiên người anh em này của hắn đối xử tốt với một người như vậy đấy, ngay cả anh em cũng vứt bỏ, chậc chậc, tên gia hoả trọng sắc khinh bạn.

Có điều, sau nhiều năm như vậy, cuối cùng Lăng Vũ cũng có một người để quan tâm..


Bình luận

Truyện đang đọc