KÝ CHỦ CỦA TA LÀ ÁC MA



Tiêu Lâm nhìn Nhiễm Bạch không có chút hiếu kì nào về nguyện vọng của mình, hỏi:
"Cậu không muốn biết điều ước của tớ là gì sao?"
Nhiễm Bạch vừa ăn bánh kem vừa nói:
"Nếu nói ra điều ước sẽ mất linh."
Tiêu Lâm nghe vậy cũng không hỏi nữa.
Bánh kem rất nhanh liền bị ăn hết.
Nhiễm Bạch nhìn Tiêu Lâm, mặt mày cong cong:
"Ôi, Lâm Lâm à, cậu muốn nói gì sao?"
Tiêu Lâm trầm mặc không nói, Nhiễm Bạch là người duy nhất mà cậu quan tâm.

Thật lâu, cậu mới mở miệng nói:
"Cha của tớ, thật ra là.

.

."

Tiêu Lâm đem mọi chuyện nói hết cho Nhiễm Bạch nghe.
Nhiễm Bạch một tay sờ sờ cằm, nhếch miệng lên một độ cong rất nhạt, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
Giống như là một người bạn đang rất quan tâm lắng nghe.
Trên thực tế thì sao?
Nhiễm Bạch: ".

.

."
Ừm, ta có chút hoảng, hắn đang nói cái gì, vì sao ta nghe không hiểu.

Không được, không thể hoảng.
Đối với Nhiễm Bạch mà nói
Không thích, giết.
Thích, giữ lại.
Bẩn, hủy đi.
Những cái kia cong cong quấn quấn, làm sao có thể thuộc về phạm trù mà Nhiễm Bạch có thể tiếp nhận.
Nói xong hết thảy, Tiêu Lâm cẩn thận nhìn Nhiễm Bạch từng li từng tí, cậu sợ, sợ Nhiễm Bạch ghét bỏ mình.
Nhiễm Bạch: ".

.

."
Ngươi bảo ta nên nói cái gì bây giờ?
"Ừm.

.

.

Lâm Lâm?"
Ách, đang tâm tình mà cô cầm bánh kem ăn thì hơi ngại nhỉ.
Nghe xong rồi, cho nên.


.

.

Sao bây giờ?
Kỳ thật cô muốn nói, nếu như Lâm Lâm không thích mẹ kế này, vậy thì giết đi.
Nhưng mà cô cũng không thân thiết.
"Đinh, mở ra nhiệm vụ chi nhánh: Giải ra chân tướng bí ẩn giấu ở phía sau, trợ giúp Tiêu Lâm và cha của hắn tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Chú ý: Đây là nhiệm vụ mang tính cưỡng chế."
Một âm thanh máy móc vang lên trong đầu Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch mặt không biểu tình.
Hmmmmm- cô không ăn bánh kem nữa được không?
Phong Lạc cũng sửng sốt, nhiệm vụ phụ tuyến.
"Phong Lạc, đây là ý gì?"
Phong Lạc cũng rất vô tội.
"Đây là nhiệm vụ chi nhánh của hệ thống tuyên bố.

Bên trong mỗi vị diện thì có thể ký chủ sẽ phát động nhiệm vụ phụ tuyến và kịch bản ẩn giấu.

Có cái là tính chất cưỡng chế, ví dụ như cái này.

Có cái là có thể chọn tính chất.

Thất bại sẽ bị trừ điểm tích lũy, nhưng nếu hoàn thành thì ban thưởng sẽ rất phong phú!"
Nói tới đây, Phong Lạc liền không nhịn được kích động.

Điểm tích lũy đấy, có điểm tích lũy có thể mua rất nhiều thứ!
"Nhiễm Bạch? Sao vậy?"
Tiêu Lâm có chút nghi ngờ hỏi, cô sẽ không ghét bỏ cậu chứ.


Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Lâm liền loạn thành một bầy.
"Không có gì."
Nhiễm Bạch mỉm cười.
Kì thực, trong lòng đã sớm muốn đem Tiêu Lâm ném ra.
Ha ha, không phải chỉ là ăn một cái bánh kem thôi sao? Đâu ra tuyên bố một cái nhiệm vụ nữa?
"Lâm lâm, tớ biết, nhất định là người phụ nữ kia hãm hại mẹ của cậu, hiện tại chúng ta có thể cùng đi tìm chứng cứ.

Chú ấy bị cảnh tượng giả che mắt, chúng ta sẽ đi đem chân tướng hoàn trả về nguyên vẹn."
Nhiễm Bạch đặc biệt chân thành nói.
Tiêu lâm nghe thấy lời của Nhiễm Bạch, trong lòng cảm động vạn phần:
"Bạch Bạch, chúng ta nhất định có thể."
Nhiễm Bạch mỉm cười, nói nhảm, đây là nhiệm vụ của ta, làm sao lại thất bại được.
Đêm, dài dằng dặc.
"Phong Lạc, cho ta một cái Bình An Phúc."
Nhiễm Bạch nói với Phong Lạc ở trong đầu.
Phong Lạc chút không hiểu, hỏi:
"Ký chủ, cô muốn bùa Bình An để làm gì?"
Nhiễm Bạch cười cười, có chút ý tứ sâu xa nói:
"Tự nhiên cần, yên ổn lòng người."
Làm sao cô lại đoán không ra Tiêu lâm thích cô chứ? Trước kia, là bởi vì Tiêu lâm không chỗ hữu dụng, cho nên cô chỉ coi cậu như một con sủng vật mà để ý tới.

Sẽ không để tâm Tiêu Lâm có suy nghĩ gì.

Nhưng mà hiện tại không giống, Tiêu lâm có giá trị lợi dụng, kẻ có thể cho cô lợi ích đồ vật, xưa nay cô sẽ không keo kiệt sự yêu mến.

Nếu như Tiêu lâm thích cô, vậy cô liền đem phần thích này làm đến sâu sắc một chút thì có làm sao..


Bình luận

Truyện đang đọc