LỘNG TRIỀU

Sáng hôm sau Hạ Hồng Hải đến rất sớm, Triệu Quốc Đống không nói, đám đội viên dự bị cũng không ai chú ý. Sau khi báo cáo qua với về chuyến đi hôm qua tới Đại Quan Khẩu, Triệu Quốc Đống nói hôm nay mình muốn để Đàm Khải đến xã Thổ Lăng thăm dò tình hình.

Khâu Nguyên Phong lập tức đáp ứng đề nghị của Triệu Quốc Đống, cũng nói cho hắn biết là Công an huyện sẽ triển khai hành động truy lùng đám lừa bán phụ nữ. Vài hôm nữa Lưu Mãnh sẽ được điều lên “Đội truy tìm” của Công an huyện và ra ngoài làm việc. Đại khái là bên Sơn Tây, Mông Cổ, vừa đi cũng mất cả tháng nên việc trinh sát, phá án do hắn làm.

Đến xã Thổ Lăng khá thuận lợi, Triệu Quốc Đống lúc này đã phát huy tửu lượng của hắn, làm cho cảnh sát viên Đàm Đông Phú của xã Thổ Lăng say ngã, mấy tên nhân viên an ninh cũng ôm quyền xin thua. Chẳng qua Hồ Minh Quý và Đàm Khải cũng không hơn là bao. Khi Triệu Quốc Đống kéo bọn họ về Đồn công an thì bọn họ gần như không thể xuống nổi xe.

Mấy hôm sau đều là mấy vụ việc nhỏ như đánh nhau. Lưu Mãnh cũng đã giao tài liệu cho hắn. Khi Lưu Mãnh đi công tác, Triệu Quốc Đống cũng chỉ cần chỉnh lại chút tài liệu, viết báo cáo tổng hợp rồi đưa lên cho Công an huyện là được. Việc này đối với hắn là quá quen từ khi còn làm ở Đội cảnh sát hình sự.

- Alo, Đồn công an Giang Miếu, tìm ai vậy?
Triệu Quốc Đống uể oải nói.

- Cho tôi gặp Triệu Quốc Đống.

- Là tôi đây, xin hỏi cô là ai?
Triệu Quốc Đống vô thức hỏi.

- Là ai ư? Anh nói em là ai?
Trong giọng truyền tới tiếng nói ngọt ngào.

- Tiểu Cẩn?
Triệu Quốc Đống có chút khẩn trương. Mặc dù hắn đã sớm chuẩn bị về tâm lý nhưng hắn lại vô thức hy vọng mọi việc không diễn ra.

- Hừ, anh muốn giấu em đến khi nào? Nếu như em không gọi đến Đội cảnh sát hình sự mà hỏi, anh có phải mãi không nói cho em biết?

- Cái này, không phải, anh định cuối tuần này lên An Đô rồi sẽ nói với em.
Triệu Quốc Đống phát hiện mình đang lắp bắp.

- Vậy ư? Anh thành thật như vậy sao?
Giọng nói dịu dàng của Đường Cẩn lúc này lại làm Triệu Quốc Đống nghe thấy khá chói tai.

- Thật mà.
Triệu Quốc Đống cũng không tìm được lời thích hợp nào mà giải thích nên đành phải nói như vậy.

- Mai anh định như thế nào?
Đường Cẩn cuối cùng cũng dịu giọng một chút. Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.

- Hay là em đến Giang Miếu?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng.

- Xa như vậy, em không muốn ngồi xe, hay là hôm nay anh lên An Đô đi.
Trong giọng Đường Cẩn chan chứa tình cảm, chỉ cần chú ý là có thể nghe ra được vẻ quyến rũ trong đó.

- Được, hết giờ anh sẽ đi ngay.
Triệu Quốc Đống cảm thấy cả người thoải mái. Đường Cẩn vẫn yên hắn, giờ phút này hắn cảm thấy mình dù như thế nào cũng phải thay đổi để giữ được tình cảm này.

Triệu Quốc Đống lên được Quận An Đô đã là bảy giờ tối. Hắn đi xe 35km đến đường Mã Vương, đây là nơi mà phân cục Thiên Hà đóng, lúc này đã là 7h30 tối.

Triệu Quốc Đống từ xa đã thấy một hình bóng xinh đẹp đứng ở cửa.

Đường Cẩn không cao mấy, chỉ khoảng 1m62, thấp hơn Khổng Nguyệt và Hàn Đông một chút. Cô đi với Triệu Quốc Đống cao 1m8 thì đúng là khá nhỏ nhắn. Chẳng qua Triệu Quốc Đống là người từng có quan hệ thì mới biết Triệu Quốc Đống không những xinh đẹp động lòng, hơn nữa da thịt trắng nõn, đầy đặn, trên giường đúng là rất tuyệt.

Đây là lần đầu tiên Triệu Quốc Đống gặp Đường Cẩn sau khi có giấc mơ đó, nhưng hắn lại không hề thấy xa lạ chút nào.

Đường Cẩn vẫn ngoan hiền quyến rũ như thế, mái tóc xõa ngang vai và dùng dây buộc lại, đôi mắt to tròn trên khuôn mặt đẹp là thứ làm cho Triệu Quốc Đống si mê nhất. Bên dưới cô vẫn mặc chiếc váy cảnh sát, bên trên mặc chiếc áo phông cộc tay lộ rõ vẻ thanh xuân của cô.

- Tiểu Cẩn.

- Hừ, em còn nghĩ là anh không tới. Làm người ta đợi nửa tiếng.
Đường Cẩn rất không hài lòng chu môi nói.

- Ha ha, xe chạy chậm quá nên anh tới muộn.
Triệu Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm, không phải là xe đi chậm. Hôm nay hắn bắt xe rất thuận lợi, xe đi cũng nhanh nhưng Giang Miếu cách An Đô 80km, hắn nghỉ sớm nửa tiếng đi bắt xe nhưng mãi bây giờ mới tới nơi.

- Giang Miếu cách huyện thành Giang Khẩu bao nhiêu anh?
Đường Cẩn là người An Đô nên không biết mấy về khoảng cách ở các huyện.

- Hơn 30km.
Triệu Quốc Đống gãi đầu. Thực tế là hơn 40km nhưng hắn không muốn nói xa như vậy.

- Hơn 30km? Chẳng phải là từ Quận An Đô đến Giang Khẩu cũng từng đó sao?
Đường Cẩn giật mình kêu lên:
- Giang Khẩu còn có Đồn công an xa như vậy sao?

- Ha ha, sao không có. Đây là tận cùng phía nam Giang Khẩu, thậm chí là An Đô. Đi thêm chút nữa về phía Nam là đến địa phận Huyện Bình Xuyên.

- Xa như vậy thì anh đến đó làm gì? Có phải anh mắc lỗi?
Đường Cẩn có chút khó hiểu nhìn Triệu Quốc Đống.

- Mắc lỗi gì chứ Anh có thể mắc lỗi gì đâu.
Triệu Quốc Đống nói:
- Đồn công an Giang Miếu thiếu một người phá án, hơn nữa nhà anh không phải ở Giang Miếu sao? Cho nên Công an huyện điều anh về.

- Vậy cũng là lý do sao? Anh tốt nghiệp trường cảnh sát thì sao có thể xuống Đồn công an? Chẳng lẽ nói Công an huyện Giang Khẩu có nhiều nhân viên tốt nghiệp trường cảnh sát sao?
Đường Cẩn có vẻ không tin.

- Ôi, lãnh đạo nghĩ như thế nào thì sao anh biết được? Có lẽ lãnh đạo cảm thấy biểu hiện của anh ở Đội cảnh sát hình sự khá được nên phái anh xuống rèn luyện, chuẩn bị đề bạt thì sao?
Triệu Quốc Đống đành phải khoác lác một chút. Cũng may Đường Cẩn không có ai quen ở Công an huyện Giang Khẩu, chuyện hắn giúp đội trưởng Lưu gánh án thì cũng không ai trong Công an huyện biết cả.

- Phái xuống rèn luyện để chuẩn bị đề bạt ư? Nhanh như vậy sao?

Đường Cẩn rất vui vẻ. Bạn trai có thể lên chức thì cô đương nhiên là vui. Chẳng qua cô cũng hiểu cơ quan công an khác bên cơ quan hành chính, chủ yếu dựa vào kinh nghiệm. Một thanh niên mới tốt nghiệp thì dù là tốt nghiệp trường chuyên nếu không có thành tích thì anh có quan hệ mạnh đến đâu cũng không ai phục. Huống chi bạn trai cô có gia cảnh bình thường, không có quan hệ gì cả. Triệu Quốc Đống muốn được đề bạt thì rất thấp.

- Ai có thể biết được chứ? Bây giờ chỉ là rèn luyện, nếu anh thể hiện xuất sắc thì không chừng sẽ như vậy. Giang Miếu là thị trấn lớn nhất Giang Khẩu, án cũng nhiều. Trưởng phòng Công an huyện cũng từ Đồn công an Giang Miếu đi ra đó.
Triệu Quốc Đống phải tiếp tục lừa Đường Cẩn.

- Nếu thật là như vậy thì Công an huyện đúng là chú ý đến anh.
Tâm trạng Đường Cẩn đã tốt hơn và nở nụ cười.

- Cũng đúng.
Triệu Quốc Đống bắt đầu sôi bụng.

- Anh chưa ăn cơm phải không, đi thôi, đi ăn nào.
Đường Cẩn nhìn xung quanh không thấy có ai liền nắm tay Triệu Quốc Đống.

Ăn xong, hai người liền đi dạo trên bờ sông Mai Giang. Mai Giang là một nhánh của Ninh Giang, chạy ngang qua Quận An Đô. Hai bên bờ là cây cối tươi tốt, thi thoảng có các ghế đá được đặt. Đây là nơi dân của quận thích đi dạo.

Đi một đoạn là đến một khu cây cối um tùm, ánh đèn mờ nhạt, dần dần trở thành chỗ tốt để các đôi yêu nhau đến chơi. Mới đầu đây chỉ là nơi các đôi nam nữ tâm sự, bây giờ đã thành nơi người ta ôm nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc