- Quốc Đống, cậu thật sự muốn xuống cơ sở rèn luyện? Cậu phải nghĩ kỹ đó.
Từ Hoành cắt miếng thịt bò bỏ vào miệng.
- Tôi nói với cậu, xuống cơ sở rèn luyện cũng không phải việc tốt lắm đâu, bình thường đều bị điều tới huyện khó khăn nhất công tác. Tôi cũng từ huyện nghèo đi ra. Nếu thật sự muốn đi thì cậu phải chuẩn bị kỹ về tư tưởng.
Trước khi hết giờ Triệu Quốc Đống đã gọi điện cho Tiêu Hoa Sơn, vừa lúc Tiêu Hoa Sơn ở An Đô. Triệu Quốc Đống liền bảo Tiêu Hoa Sơn hẹn Từ Hoành ra ăn. Từ Hoành cũng lập tức đáp ứng.
- Hoành ca, cơ hội hiếm có, tôi đã 25, làm ở Ban quy hoạch tổng hợp đến bao giờ có thể ra mặt, nhất là tên Nhạc Vân Tùng suốt ngày nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng rợn tóc gáy. Chẳng may ngày nào bị y túm được tóc thì không hại chết mới lạ. Tôi không biết làm mất lòng y lúc nào mà lại vậy.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
- Ha ha, lão Nhạc vốn là như vậy. Nếu không y đã không phải ở phòng Thanh tra gần 10 năm không động, lãnh đạo hai ba khóa đều không thích y, chẳng qua lãnh đạo thấy y từng đó tuổi rồi nên bỏ đó.
Từ Hoành nói.
- Y cũng không có ấc ý gì, chỉ là không quen vẻ kiêu căng của cậu khi ở Phòng cao tốc mà thôi. Chẳng qua chuyện của cậu đúng là làm không ổn, không ngờ dám trực tiếp vòng qua tỉnh và sở mà ra chiêu. Cậu không biết chuyện như vậy ảnh hưởng như thế nào sao? Nếu không phải Giám đốc Thái cùng Chủ tịch Tần nói giúp cậu, hơn nữa có kết quả tốt như vậy thì cậu xong đời rồi.
Triệu Quốc Đống bỏ dao xuống, ôm tay ra vẻ xin lỗi:
- Hoành ca, khi đó tôi còn trẻ không hiểu chuyện, mong bỏ qua nhiều.
- Cũng may cho cậu là tập đoàn Hòa Hoàng Tân Gia Pha có hứng thú và đầu tư, nếu không có kết quả này thì dù ai muốn giữ cậu cũng khó. Cứ như vậy lão Nhạc cũng liền buông tha cuộc sống dân chủ của mình.
Từ Hoành giơ chén lên nhấp một ngụm nói:
- Loại rượu này uống rất đậm, tôi thích uống. Mấy rượi Louis 13 hay XO gì đó đều là lừa người Trung Quốc.
Triệu Quốc Đống biết Nhạc Vân Tùng khó chịu với mình. Lúc trước không thu thập được mình làm Nhạc Vân Tùng khó chịu nên muốn tìm cơ hội gây khó dễ. Nhưng Triệu Quốc Đống vào Ban quy hoạch tổng hợp đã nhũn nhặn hơn, Nhạc Vân Tùng mấy lần tới kiểm tra nhưng Tần Tự Bân đều khen biểu hiện của Triệu Quốc Đống, điều này làm Nhạc Vân Tùng không tìm được lý do.
- Giám đốc Từ, Quốc Đống còn trẻ, xúc động là không thể tránh khỏi. Anh làm quan anh thì phải nhắc nhở một chút mới đúng. Như lần này vốn là một cơ hội tốt để tiến lên, thiếu chút nữa lại bay đi. Tôi thấy Sở Giao thông cũng sâu đó.
Tiêu Hoa Sơn ở bên nói giúp.
- Nước đâu không sâu chứ? Chẳng lẽ nói bên Ngân hàng Công thương không sợ chết đuối sao? Sở Giao thông coi như đỡ đó, sau lần đó nên tỉnh quản Sở Giao thông rất chặt. Giám đốc Thái coi như người cứng tay, Trầm Tự Nhiên còn kém xa. Giám đốc Thái không buồn so với y. Lần này do Giám đốc Thái ra ngoài không liên lạc được nếu không sao tới lượt y ra oai.
- Hoành ca, không nói cái này. Chuyện hôm nay toàn bộ nhờ vào anh giúp, sợ rằng khi Ban Tổ chức cán bộ tới khảo sát còn cần nhờ anh nhiều.
Triệu Quốc Đống giơ chén lên chạm với Từ Hoành.
- Ừ, cái này không vấn đề gì. Chẳng qua Quốc Đống, cậu không nên đặt hy vọng vào sở vì không tác dụng mấy. Tôi đoán Ban Tổ chức cán bộ đến sở ta khảo sát chỉ là cho có. Quan trọng nhất là cuộc thẩm tra cuối cùng của Ban Tổ chức cán bộ, đến đây khảo sát chỉ cho có. Ai muốn nói xấu sẽ nói xấu, ai nói tốt sẽ nói tốt.
Từ Hoành cũng hiểu rõ mấy trò này bên Ban Tổ chức cán bộ:
- Cậu nếu thật sự muốn đi thì sợ rằng phải nghĩ biện pháp bên Ban Tổ chức cán bộ.
- Quốc Đống, giám đốc Từ nói đúng, đây vốn là việc do Ban Tổ chức cán bộ đưa ra, quyền chủ động cũng do bọn họ. Bên này nói hay bao nhiêu, bên Ban Tổ chức cán bộ nói không được thì cũng xong. Bây giờ cậu đã vào danh sách, điều kiện cơ bản đã có, bên sở chỉ cần không quá loạn là được. Ban Tổ chức cán bộ xác định cậu hay không thì bọn họ cũng có vô số lý do.
Lời của Tiêu Hoa Sơn làm Triệu Quốc Đống phải gật đầu. Hắn sao không rõ vấn đề trong này. Các điều kiện cơ bản có, về phần Ban Tổ chức cán bộ tới Sở Giao thông khảo sát chỉ là hình thức. Chỉ cần cả sở không đồng thanh nói hắn phản Đảng, phản Xã hội chủ nghĩa thì không vấn đề gì.
- Bây giờ còn có chút thời gian. Quốc Đống cậu phải cố gắng. Tôi đã nói rồi, có thể đương nhiên tốt, không đi được cũng đừng thất vọng. Tôi đoán lần này xuống cơ sở rèn luyện cũng không có quả ngon đợi đâu. Đưa cậu tới mấy huyện xa xôi ở Ninh Lăng, Thông Thành, Thiên Châu thì cậu muốn khóc cũng không được.
Từ Hoành vẫn không quên dội nước lạnh vào đầu Triệu Quốc Đống. Nam Hoa là một Thị xã trung bình, nhưng còn tốt hơn ba nơi vừa rồi.
- Cậu mới 25, làm thêm một hai năm nữa lên Phó trưởng ban cũng là bình thường, sao phải vất vả theo đuổi cái mới như vậy. Chẳng may đưa cậu tới mấy nơi kia, đi một lúc lâu không về, vậy cậu cứ việc chơi với ma đi.
- Hoành ca, tôi không phải sống ở nông thôn sao. Quê tôi ở Giang Khẩu, tôi ở đó vài năm vẫn tốt mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hừ, Giang Khẩu là kém ở An Đô, nhưng nếu so sánh với Nam Hoa cũng là số một số hai. Nếu ở mấy chỗ Thiên Châu, Ninh Lăng coi như vượt trội.
Từ Hoành cười lạnh nói:
- Cậu chưa chính thức thấy vùng núi nghèo đâu. Có cơ hội tới Thiên Châu Ninh Lăng mà xem, nếu không tới Nam Hoa, Vĩnh Lương cũng được, xem nó khác An Đô như thế nào. Nếu không tại sao ai cũng muốn vào tỉnh?
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi, nếu không biết thì sao hắn còn muốn xuống đó phấn đấu?
Con người có năm nhu cầu, sinh tồn, an toàn, xã giao, tình cảm và tôn trọng. Triệu Quốc Đống tự tin mình không lo lắng hai điều đầu tiên, nó là các nhu cầu thấp nhất.
Mấy vế sau lại là nhu cầu cao hơn. Nhu cầu về tâm lý và tinh thần thường giao hòa và ảnh hưởng lẫn nhau, cũng chính là thành gia lập nghiệp mà người xưa vẫn nói, anh rất khó chia cắt nó ra. Xã giao và tình cảm là trụ cột và động lực của thành công, cũng là nhân tố quan trọng để được tôn trọng. Mà sự nghiệp thành công mới có thể khiến anh chiếm được vị trí càng cao trong xã giao và tình cảm, anh mới có quyền lựa chọn.
Ông trời cho Triệu Quốc Đống một món quà lớn khiến hắn không phải cố gắng vì hai vấn đề đầu. Nhưng thế giới này có rất nhiều người phải giãy dụa vì thứ này. Triệu Quốc Đống không phải thánh, cũng có theo đuổi của chính mình, nhưng không có nghĩa là hắn không muốn cố gắng để thay đổi vận mệnh của nhiều người.
- Hoành ca, anh nếu có thể tự do tự tại làm việc mình muốn làm, như vậy dù gian khổ tới đâu cũng vui vẻ chịu đựng. Tôi còn trẻ, để tôi đến huyện miền núi rèn luyện mới có lợi cho sự phát triển sau này. Giống như Hoành ca cũng không phải từng từ xã nghèo lên sao, như vậy mới có ngày hôm nay mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.