LỘNG TRIỀU

Cuộc sống cuối cùng ở trường Đảng diễn ra bình thường nhưng nhiều người đều biết mình sẽ có biến hoá sau đợt học tập này.

Nó giống như Bạch Nhất Minh biết mình có thể sẽ làm Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Tương vậy. Triệu Quốc Đống cũng biết mình rất nhanh sẽ được Ban Tổ chức cán bộ Trung ương thảo luận, không chừng việc này sẽ diễn ra trong vài ngày tới.

Một số học viên sẽ lên vị trí quan trọng hơn, mấy tin này cũng không phải bí mật gì khiến nhiều người có quan hệ thân thiết liền gõ gõ đòi ăn mừng.

Triệu Quốc Đống cũng không thoát được vận mệnh này. Mặc dù còn phải qua Ban Tổ chức cán bộ Trung ương nghiên cứu nhưng đều là người trong thể chế nên ai không biết đó chỉ là vấn đề trình tự.

Bạch Nhất Minh cùng Nguyễn Đại Thanh, Ngô Nguyên Tể cùng mấy vị bạn học khác coi như chơi thân với Triệu Quốc Đống. Sau khi biết Triệu Quốc Đống được Tỉnh ủy An Nguyên thông qua liền đòi ăn mừng. Cũng may còn có Bạch Nhất Minh chia sẻ một chút khiến hỏa lực không dồn hết vào Triệu Quốc Đống.

Mấy ngày cuối cùng náo nhiệt làm Triệu Quốc Đống gần như không có thời gian viết bài luận cuối khóa. Triệu Quốc Đống chọn đề tài là “Phát triển sự nghiệp văn hóa được và mất” Sau đợt 1/5 vừa rồi, Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ về đề tài này.

Bài viết chủ yếu thông qua kinh nghiệm phát triển sự nghiệp văn hóa của Ninh Lăng đến tổng kết các thành thị khu vực đất liền làm như thế nào vừa bảo vệ được tài nguyên lịch sử văn hóa, vừa thúc đẩy kinh tế phát triển? Triệu Quốc Đống đã tìm nhiều tâm tư cho đề tài này.

Bài viết này trong đợt trao đổi ở lớp 2 cũng được đánh giá cao, được chọn đưa lên trường nghiên cứu, có lẽ sẽ đăng trong báo của trường.

Sau khi Tỉnh ủy thông qua việc đề cử mình, Triệu Quốc Đống đã chủ động báo cáo với Dương Thiên Minh và Qua Tĩnh. Hắn cảm thấy Dương Thiên Minh có giúp đỡ nhiều cho mình, cũng chiếu cố khi mình ở trường Đảng. Về phần Qua Tĩnh càng không cần phải nói, mấy bước quan trọng trong sự phát triển của hắn đều là nhờ Qua Tĩnh giúp đỡ.

Dương Thiên Minh cũng nói chuyện với Triệu Quốc Đống một phen. Triệu Quốc Đống cảm nhận được đối phương thật lòng quan tâm mình như con cháu, điều này làm hắn có chút cảm động. Dương Thiên Minh cũng chủ động nói chuyện với Triệu Quốc Đống về việc về sau nên thường xuyên lên trường Đảng Trung ương học, cũng nói hoan nghênh cán bộ Ninh Lăng lên đây học.

Qua Tĩnh cũng chúc mừng Triệu Quốc Đống, cũng nói ra vài điều lo lắng. Chị làm Trưởng ban tổ chức cán bộ vài năm nên biết trừ khi Triệu Quốc Đống xảy ra chuyện thì nếu không Ban Tổ chức cán bộ Trung ương không thể bác bỏ ý kiến của Tỉnh ủy An Nguyên.

Qua Tĩnh nói như vậy đương nhiên là có điểm tin tưởng, mấy năm làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy An Nguyên cùng với bây giờ làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương làm cho chị ta có tin tức nhanh nhạy hơn xa người bình thường.

Lưu Thác ở Hắc Hà không biết từ đâu nhận được tin này nên cũng gọi điện tới chúc mừng. Lưu Thác công tác một thời gian dài ở Ban Tổ chức cán bộ Trung ương biết được tin cũng không có bất ngờ gì. Lưu Thác bây giờ có quyền lực khá lớn ở Hắc Hà, nhất là sau cơn sóng chỉnh đốn tác phong làm việc của cán bộ khiến uy tín của Lưu Thác khá cao. Triệu Quốc Đống nghe nói có lời đồn chủ tịch Hắc Hà sẽ lên một bộ nào đó làm Bộ trưởng, Lưu Thác sẽ thay thế. Triệu Quốc Đống cũng nói qua tin này nhưng Hắc Hà lại phủ nhận.

Triệu Quốc Đống cũng không hỏi nhiều, Lưu Thác phủ nhận tức chuyện chưa hoàn toàn xác định, có lẽ còn cần có động tác thêm nữa.

- Chú đó, một bài viết làm cho Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại quốc gia bên anh náo động. Hội nghị chủ nhiệm cũng mấy lần thảo luận về bài viết này. Thủ tướng Văn và Phó Thủ tướng Tô cũng tiến hành phê vào bài viết của chú, chuyển sang Ủy ban. Nhất là Thủ tướng Văn còn nói rõ muốn Ủy ban tiến hành triển khai thảo luận bài viết này của chú, mỗi vị chủ nhiệm và ủy viên Đảng ủy đều phải có ý kiến, phải có lý do. Chú nói xem tội của chú to như thế nào?
Xx bắt chân chữ ngũ tùy tiện nói.

- Em có tội gì chứ? Em phạm tội lớn đến đâu cũng chỉ là tỏ ý kiến về chính sách của Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại đối với các công ty nhà nước mà thôi.
Triệu Quốc Đống cười khẩy nói:
- Em dám đánh cuộc các tập đoàn lớn của nhà nước không thích xem bài viết này ủa em. Nhất là khi Thủ tướng Văn quan tâm như vậy thì người phụ trách các công ty nhà nước trực thuộc trung ương đều thầm nói Thủ tướng Văn tuyệt đối đừng tin bài viết vớ vẩn của họ Triệu, nếu tin thì cuộc sống tốt của công ty nhà nước chúng tôi sẽ đi đến cuối.
- Ôi, chú muốn Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại không được yên ổn sao?
Lưu Nham càng lúc càng thấy thú vị.

Ở Ủy ban không ai biết người viết bài này là em vợ mình, mấy vị chủ nhiệm đều oán trách tên này. Đây không hoàn toàn là thấy quan điểm của Triệu Quốc Đống sai lầm, chỉ là cảm thấy dùng cách này tung bài viết ra đúng là khiến Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại không kịp ứng phó, thậm chí còn không tìm được lý do thích hợp phản bác, coi như mất mặt mũi. Nhất là Thủ tướng còn rất quan tâm khiến người ta không thể tránh khỏi bàn đén nó.
- Không yên là do Ủy ban anh có tật trong mình.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Em thấy Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại còn thiếu can đảm nhận sai, thiếu can đảm nhận thức và sửa chữa vấn đề. Khi người khác đưa vấn đề ra lại thầm nghĩ làm như thế nào diệt mồi lửa đó đi, nếu không thì cũng cố gắng giảm sức ảnh hưởng, không khiến người ta chú ý để mình được sống sung sướng. Chẳng qua em phải nhắc anh theo mạng càng lúc càng thông dụng, phương thức truyền thông truyền thống đã không còn là chủ đạo nữa. Đến thời đại mạng thì các anh muốn dấu mấy thứ này cũng không thể.

- Được rồi, chú đừng ra vẻ oai phong lẫm liệt trước mặt anh. Chú cũng đừng coi cả Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại chỉ là kẻ biết hưởng thụ. Vấn đề định vị các công ty nhà nước không có gì là mới, đề tài này trong Ủy ban vẫn có tranh luận, chỉ là trước khi bài viết của chú xuất hiện thì Ủy ban không coi đó là đề tài quan trọng nhất mà thôi.
Lưu Nham trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, tên này có phải là thấy vào được thường vụ nên tự tin hơn không?

- Bài viết của chú thật ra khiến Ủy ban chú trọng vấn đề này. Chủ nhiệm Mẫn rất chú ý đến nó, chuyên môn yêu cầu viện nghiên cứu của Ủy ban thành lập tổ điều tra về vấn đề này để trình lên Quốc vụ viện.

- Ừ, xem ra bài viết của em đã có chút tác dụng. Em tin nếu hai vị Thủ tướng, Phó Thủ tướng không phê vào thì chắc chỉ xôn xao một chút rồi ỉm đi ngay, không ai chú ý đến nó.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói:
- Cũng may lãnh đạo chú trọng việc này, nếu không theo xã hội phát triển, ý thức pháp chế của dân chúng nâng lên thì khi việc này lộ ra có lẽ sẽ càng làm Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại các anh thêm bị động.

Lưu Nham cười cười không tiếp tục nói ở đề tài này nữa. Triệu Quốc Đống bây giờ coi như là một nhân vật, chỉ bài viết đó đã khiến nhiều người chú ý.

Trên thực tế quan điểm này đã khiến nội bộ Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại tranh luận rất mạnh. Trong Ủy ban cũng ý thức được sự mẫn cảm và tác động của nó. Đúng như Triệu Quốc Đống nói, dù bây giờ che lấp được nhưng khi ý thức pháp chế của dân chúng tăng lên thì lần sau bộc phát nếu Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại không có ứng phó kịp thời sẽ càng thêm chật vật.

Bình luận

Truyện đang đọc