LỘNG TRIỀU

Ừ, tôi không phải người An Nguyên nhưng không có nghĩa tôi không thể công tác ở An Đô mà.
Âu Dương Cẩm Hoa nhún vai khẽ phun ra một hơi.

Có lẽ cảm thấy giọng Âu Dương Cẩm Hoa thiếu sự tôn trọng cần thiết, có lẽ do tâm trạng không được tốt, Đỗ Tử Huy lạnh lùng nhìn Âu Dương Cẩm Hoa, hắn hừ một tiếng:
- Cũng đúng, thời này gặp người ở đâu cũng không có gì là lạ.

- Tử Huy, chuyện có thành không?
Tang Địch Lan thấy mặt chồng không tốt vội vàng hỏi. Chuyện này rất quan trọng đối với công ty của Đỗ Tử Huy, nếu tranh thủ được hạng mục trợ cấp sẽ có tác dụng không nhỏ đối với sự phát triển của công ty, hơn nữa Đỗ Tử Huy vẫn cho rằng công ty của mình thuộc top 3 trong các ứng viên, không kém mấy so với công ty bên trên. Năm suất kiểu gì chẳng tới đầu. Trưởng phòng Hầu ở Ủy ban kế hoạch phát triển cũng vỗ ngực với vợ chồng cô, nhưng tình hình bây giờ sợ có chút biến hoá.

- Đâu đơn giản như vậy? EM nghĩ mời khách ăn cơm là xử lý xong sao?
Đỗ Tử Huy tức giận trừng mắt nhìn Tang Địch Lan.
- Chuyện này không nói rõ được ngay, về rồi nói.

- Nhưng mà chúng ta bây giờ ...
Tang Địch Lan có chút khẩn trương, bên ngân hàng chuẩn bị yêu cầu công ty phải có hạng mục trợ cấp này thì mới cho vay ...

- Chẳng lẽ anh còn không biết sao?
Đỗ Tử Huy không khống chế được cơn giận trong lòng, vẻ mặt khó coi hơn. Tâm trạng vốn không tốt, ả này còn cố ý đề cập trước mặt Âu Dương Cẩm Hoa, đây có khác gì làm mình mất mặt.

Bị chồng nói với giọng nạt nộ, Tang Địch Lan có chút khó chịu nhưng nghĩ nhất định do việc không thành nên hắn mới thế, trong lòng cô cũng được an ủi phần nào.

- Tử Huy, nếu không làm được thì thôi, chúng ta …
Tang Địch Lan an ủi chồng.

- Thôi? Em biết chúng ta bỏ bao tiền vào đó không? Năm triệu đó.
Đỗ Tử Huy nghiêng mắt nhìn Tang Địch Lan.
- Hơn năm triệu bốc hơi, anh không phải Bill Gates hoặc là Lý Gia Thành.

Âu Dương Cẩm Hoa thầm than tên này vẫn như mười năm trước, lời nói dễ làm người khác tổn thương, chẳng qua đây không có quan hệ gì với mình.

Âu Dương Cẩm Hoa đang định chào rồi đi nhưng hành lang có vài người xuống, vừa cười vừa nói đi về phía này.

Đỗ Tử Huy liếc cái là nhìn thấy mấy người này. Người đi sau đúng là đủ để quyết định vận mệnh của công ty hắn – trưởng phòng Hầu. Lúc trước ở văn phòng đối phương tỏ vẻ bất lực, nói đây là do quyết định cuối cùng của trưởng phòng Ma, hắn đã hết sức. Nhưng với kinh nghiệm của Đỗ Tử Huy thì hắn cảm thấy tuyệt đối là do bản thân trưởng phòng Hầu giở trò, lần trước vỗ ngực đảm bảo bây giờ lại trở mặt không nhận là sao?

Người có quyền lớn nhất phòng xét duyệt lần này là trưởng phòng Ma lại không thèm để ý đến lời mời của mình. Đương nhiên không phải do trưởng phòng Ma này trong sạch, nếu là vậy Đỗ Tử Huy cũng không sợ. Dựa vào thực lực cạnh tranh thì công ty của hắn cũng có thể thành công.

Đi phía trước bọn họ là người đàn ông béo – phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh, bên cạnh còn có một vị là chánh văn phòng Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh mà Đỗ Tử Huy đã gặp mặt một lần, một vị khác chính là trưởng phòng Ma.

Thấy đoàn người đi tới, mặc dù lúc trước còn đầy căm hận bọn họ nhưng lúc này Đỗ Tử Huy như đổi thành người khác, trên mặt nở nụ cười rất tươi, đi nhanh tới:
- Trưởng phòng Ma, trưởng phòng Hầu.

- Tiểu Đỗ, còn chưa đi ư?
Trưởng phòng Hầu khoát khoát tay:
- Không nói chuyện kia, phòng đã quyết định, cậu chỉ có thể đợi sang năm nghĩ biện pháp, số danh sách lần này có hạn, điều kiện của công ty cậu khá tốt nhưng còn có chút chênh lệch, năm sau cố gắng tiếp.

Mặt Đỗ Tử Huy hơi đổi, lúc trước trong văn phòng đối phương mặc dù nói lạnh nhạt nhưng chưa hoàn toàn bịt kín như vậy, nhưng bây giờ đổi giọng điệu đánh tan mọi hy vọng còn sót lại của mình.

- Trưởng phòng Hầu, công ty của tôi …
Không đợi Đỗ Tử Huy nói xong, trưởng phòng Hầu đã quả quyết cắt đứt lời của đối phương.
- Điều kiện của mọi người đều chênh nhau không nhiều, cũng chỉ là vài chi tiết sai khác mà thôi. Trong tài liệu của công ty cậu viết không được hoàn thiện, sau khi so sánh thấy mấy công ty tốt hơn. Ban căn cứ tình hình cân nhắc, tổng hợp và đưa ra quyết định này.

Mặt Đỗ Tử Huy và Tang Địch Lan đều tái đi. Đối phương nói thế tức là không thể vãn hồi, đây có thể nói là đả kích trí mạng với công ty của bọn họ.

Vị phó chủ nhiệm đi trên cùng chỉ đang tập trung nói chuyện với chánh văn phòng và trưởng phòng Ma, căn bản không quan tâm đến mấy người khác. Chẳng qua vị chánh văn phòng đang đi về trước đột nhiên nhíu mày dừng lại.
- Thư ký Âu Dương, không bây giờ nên gọi là chủ tịch quận Âu Dương mới đúng. Sao chủ tịch lại ở đây, chủ nhiệm Hồ, ngài xem…

Chủ nhiệm Hồ lúc này mới chú ý đến cậu thanh niên trông rất bình thường, y vội vàng chạy tới, không đợi Âu Dương Cẩm Hoa có phản ứng đã rất nhiệt tình đưa tay ra:
- Thư ký Âu Dương, thật sự là anh? Anh đứng đây nhưng tôi già mắt kém không thấy. Anh đến ủy ban làm việc thì cứ bảo bên dưới làm là được, sao tự mình tới đây?

Âu Dương Cẩm Hoa bắt tay với phó chủ nhiệm Hồ, sau đó bắt tay với chánh văn phòng. Đối phương qua lại khá nhiều với hắn. Dù sao là chánh văn phòng Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh nên có nhiều qua lại với văn phòng ủy ban tỉnh. Là thư ký theo Triệu Quốc Đống nhiều năm nên dù là phó chủ nhiệm Hồ hay là chánh văn phòng đều biết rõ trọng lượng của Âu Dương Cẩm Hoa.

Âu Dương Cẩm Hoa đã có quyết định điều tới làm thường vụ quận ủy, phó chủ tịch quận Hoa Khê – An Đô, cán bộ cấp chính huyện, có thể nói tiền đồ sau này của Âu Dương Cẩm Hoa rất rộng mở. Nhất là bản thân Âu Dương Cẩm Hoa còn có năng lực, khá khiêm tốn, không giống thư ký của lãnh đạo khác xuống là hò hét, kết quả văn không có, võ kém, chính thức tiếp xúc công việc thì lại không biết làm gì.

Đỗ Tử Huy và Tang Địch Lan rất ngạc nhiên nhìn Âu Dương Cẩm Hoa nói chuyện bắt tay với phó chủ nhiệm Hồ. Trưởng phòng Ma và trưởng phòng Hầu cũng lộ rõ vẻ cung kính đứng đó thi thoảng xen lời.

- Không có việc gì, chủ nhiệm Hồ, tôi còn chưa chính thức nhận chức, tuần sau mới đi báo danh. Chủ tịch tỉnh còn có vài việc mà tôi phải chạy giúp nên cố gắng trong hai ngày này làm cho hết. Thư ký Tiểu Vương mới tới có vài việc chưa quen, chủ nhiệm Hồ cùng chủ nhiệm Lý ngày sau phải giải thích nhiều một chút, còn cần quá trình quen thuộc mà.

Âu Dương Cẩm Hoa rất tùy ý nói chuyện với phó chủ nhiệm Hồ, vị chánh văn phòng Lý cũng không nói xen vào được. Rất nhanh chánh văn phòng Lý chú ý thấy hai người Đỗ Tử Huy có vẻ mặt phức tạp đứng bên nên hỏi:
- Chủ tịch Âu Dương, hai vị này là?

- Ồ, chủ nhiệm Hồ, chánh văn phòng Lý, đây là bạn học đại học của tôi, Đỗ Tử Huy và vợ Tang Địch Lan. Bọn họ bây giờ mở công ty.
Âu Dương Cẩm Hoa bình tĩnh nói:
- Bọn họ kinh doanh cũng không dễ dàng nhất là công ty tư nhân bây giờ cạnh tranh rất kịch liệt cho nên các ngành chức năng cần ủng hộ mạnh mới được.

- Đúng thế, đúng thế, chủ tịch quận Âu Dương nói đúng. Bây giờ hoàn cảnh của công ty tư nhân mặc dù được cải thiện nhưng vẫn còn yếu so với công ty nhà nước. Chủ tịch tỉnh vẫn nói nên xây dựng hoàn cảnh tốt đẹp cho công ty tư nhân phát triển, nhất là công ty vừa và nhỏ càng cần không gian phát triển lớn hơn nữa, điểm này ủy ban vẫn chú trọng.

Phó chủ nhiệm Hồ nói theo Âu Dương Cẩm Hoa nhưng lại liếc nhìn trưởng phòng Ma cùng trưởng phòng Hầu đứng bên.

- Công ty của Tiểu Đỗ khá tốt, có tính trưởng thành cao, ủy ban đang nghiên cứu một nhóm các công ty thí điểm, công ty của Tiểu Đỗ cũng đệ đơn xin thí điểm. Phòng chúng tôi đang nghiên cứu việc này, tích cực đề cử một số công ty có tính trưởng thành cao, hàm lượng sản phẩm khoa học kỹ thuật cao vào danh sách, tôi thấy công ty của Tiểu Đỗ rất có tính cạnh tranh.
Trưởng phòng Ma nói.

- Vậy ư? Trưởng phòng Ma coi trọng công ty của Đỗ Tử Huy?
Âu Dương Cẩm Hoa cười cười gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, chỉ cần có sức cạnh tranh là tốt, hoàn cảnh thị trường cần cạnh tranh công khai, công bằng, công chính…

Căn bản không có cơ hội cho vợ chồng Đỗ Tử Huy, Tang Địch Lan nói xen vào. Khi Âu Dương Cẩm Hoa cười cười chào tạm biệt mọi người, Đỗ Tử Huy và Tang Địch Lan như thấy mình nằm mơ. Trưởng phòng Ma rõ ràng ám chỉ mời bọn họ tiến hành điều chỉnh chút tài liệu, như vậy sẽ càng phù hợp điều kiện mà phòng đưa ra hơn.

Âu Dương Cẩm Hoa cứ như vậy rời đi lưu lại cái nhìn phức tạp cho Tang Địch Lan. Đỗ Tử Huy vẫn đang mừng như điên, chỉ biết vẫy vẫy tay mà quên xin số điện thoại liên lạc.

Bình luận

Truyện đang đọc