LỘNG TRIỀU

Triệu Quốc Đống không thấy vợ chồng Cao Chí Minh. Hắn và hai người Liễu Đạo Nguyên, Lưu Triệu Quốc vào phòng Thái Chánh Dương đã đặt trước. Hai người Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm đã sớm không thể chờ được.

- Lão Liễu, Triệu Quốc, còn có Quốc Đống đến muộn, phạt ba chén.
Hùng Chính Lâm trừng mắt nhìn ba người rồi chỉ đồng hồ.

- Cút ngay. Ông bây giờ không làm ở Ủy ban kỷ luật thì muốn ra uy thì về thành phố. Đây là An Đô không đến lượt ông nói chuyện.
Lưu Triệu Quốc cười mắng:
- Ông dám tự mình lái xe, lát nữa ăn xong rồi về thì tôi sẽ gọi cảnh sát bắt ông lại vì tội lái xe sau khi uống rượu.

- Lưu Triệu Quốc, ông muốn lật trời hả?
Hùng Chính Lâm liền kêu lên:
- Ông đây là lấy công trả thù riêng. Tôi sẽ kiện ông.

- Kiện tôi? Số 132 hoặc số 8…, ông gọi đi.
Lưu Triệu Quốc ngồi xuống rồi nói:
- Tôi bảo Quốc Đống đưa ông đi.

- Mấy số đó là ở đâu thế?
Hùng Chính Lâm không kịp có phản ứng nên có chút buồn bực hỏi.

- Ông vừa mới đi vài ngày đã quên rồi sao. Là số Thị ủy và Sở công an, ông không phải muốn kiện tôi sao?
Lưu Triệu Quốc nói:
- Xem có ai để ý một kẻ ở nông thôn như ông không, ông còn nghĩ mình là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật sao?

Thấy hai người này cãi vã nhau, ba người còn lại đều cười phá lên.

- Được rồi, được rồi, hôm nay là tiễn lão Liễu. Lão Liễu đi gấp nên chuẩn bị tới đây ăn với mọi người. Nào, chúng ta uống chúc lão Liễu mở ra cục diện ở Tân Châu, làm ra thành tích sớm ngày trở về.
Thái Chánh Dương đứng dậy nói.

Thái Chánh Dương chọn rượu vang không phải rượu trắng mà chúc mừng Liễu Đạo Nguyên, điều này cũng khiến không khí sôi nổi hơn.

Đối với mọi người quen rượu trắng thì rượu vang uống nhẹ hơn, chẳng qua Liễu Đạo Nguyên lại thích không khí này.

Đến Tân Châu hơn tuần, Liễu Đạo Nguyên ngày nào cũng bị chuốc rượu. Tập đoàn rượu vang Tam Nguyên nổi tiếng Tân Châu cũng là tập đoàn kinh doanh tốt nhất Tân Châu. Tân Châu cũng vì vậy được gọi là quê hương của văn hóa rượu. Y là Bí thư Thị ủy mới nhận chức nên đương nhiên được các cán bộ chúc tụng nhiều.

Liễu Đạo Nguyên uống cũng tốt nhưng cũng không chịu được bao đợt công kích liên tục của mấy ngày này. Đến huyện nào thì dù là Bí thư hay Chủ tịch huyện đều mời y một chén, cứ như vậy thì y sao chịu được. Khó khăn lắm mới có cơ hội nghỉ nên Liễu Đạo Nguyên không muốn uống mấy. Thái Chánh Dương hiểu như vậy làm Liễu Đạo Nguyên rất vui.

Rượu qua vài tuần, mọi người liền nói với các đề tài chủ yếu nhằm vào tình hình Tân Châu bây giờ.

- Tân Châu là một Thị xã lớn về nông nghiệp, có bảy huyện một quận, sáu triệu dân. Trong đó dân ở nông thôn chiếm trên 85%. Ngoài Tập đoàn rượu vang Tam Nguyên cùng Công ty động lực Ô Giang, các công ty khác đều làm ăn không tốt, hầu hết đều dựa vào ngân hàng bơm máu mà sống.

Liễu Đạo Nguyên vừa gắp đồ ăn vừa nói:
- đây không phải là vấn đề gì lớn. Vấn đề là quan niệm của cán bộ. Suốt ngày hô thay đổi cơ chế kinh doanh, kêu thu hút đầu tư nhưng làm cách nào thu hút lại không nói rõ. Năm nào cũng như vậy thì phát triển kinh tế sao được?

- Hiện tượng công ty nhà nước thiếu sức sống là rất phổ biến ở tỉnh, thậm chí cả Trung Quốc. Tôi đã điều tra ở An Đô một lần, không ít công ty có thể nói đã bỏ quyền nhưng vẫn không thể cứu vãn, đó là một vấn đề.

Thái Chánh Dương cũng tán thành ý kiến của Liễu Đạo Nguyên nên nói thêm:
- Lão LIễu vốn tiếp xúc là người Ban Tổ chức cán bộ, tố chất đều tốt cả. Nhưng bây giờ đến Tân Châu thì dù là cán bộ ở huyện, Thị xã hay cán bộ trong công ty đều khó tương đương như ông nghĩ. Khác biệt là rất bình thường, nếu không tỉnh sao phái ba đại tướng các ông đến làm chủ ba thành phố, Thị xã đó? Còn không phải hy vọng các ông làm tăng tố chất của ba thành phố, Thị xã sao?

- Bây giờ khu Khai Phát ở khắp nơi đều có, ngay cả các huyện ở Thông Thành cũng muốn làm. Trên thực tế chỉ là san nền đất nhưng không có mấy công ty tiến vào.
Hùng Chính Lâm hít sâu một hơi thuốc rồi nói:
- Làm tôi cảm thấy việc thu hồi đất lại một chỗ như mấy chục năm trước. Không căn cứ tình hình thực tế địa phương mà đã quy hoạch, đầu óc nóng lên là làm, cũng không cần biết nó có đạt được mục đích đặt ra hay không?

Lưu Triệu Quốc thấy Triệu Quốc Đống chỉ lo ăn và uống, không nói câu nào nên khác hẳn bình thường. Thái Chánh Dương liền có chút khó hiểu nói:
- Quốc Đống, chú hôm nay sao lại im như hồ lô thế, không nói câu nào? Lão Liễu từ Tân Châu với bao cảm tưởng như vậy, sao chú không đưa ra vài ý kiến tham khảo?

Nói thật Liễu Đạo Nguyên mặc dù cũng không cho rằng Triệu Quốc Đống có thể đưa ra kế sách nào hay, nhưng đầu óc Triệu Quốc Đống đúng là không bình thường. Y nói chuyện về chính sách và hướng phát triển của quốc gia một câu là trúng. Ngay cả Thái Chánh Dương cũng coi trọng hắn, không chừng Triệu Quốc Đống có thể nói ra điều gì mới mẻ gì thì sao. Liễu Đạo Nguyên liền nhìn Triệu Quốc Đống với ánh mắt mong chờ một chút.

- Không biết mấy ông anh có chú ý đến một vấn đề trong Văn kiện Đại hội đảng 12 không?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

- Vấn đề gì?
Liễu Đạo Nguyên nói.

- Vấn đề về kinh tế tư nhân. Bây giờ Đảng nói kinh tế tư nhân là một bộ phận bổ sung cho nền kinh tế Xã hội chủ nghĩa. Điều này cũng có nghĩa quan niệm kinh tế tư nhân đã có thể đường hoàng xuất hiện trong nền kinh tế nước ta.
Triệu Quốc Đống nói.

Lời này của Triệu Quốc Đống làm Liễu Đạo Nguyên, Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm chấn động. Là lãnh đạo nên bọn họ đương nhiên nghe ra ý trong lời nói của Triệu Quốc Đống.

- Nói cách khác kinh tế tư nhân sẽ có thời cơ phát triển từ trước đến giờ chưa có. Trong đó thi thoảng còn có bàn cãi hoặc chèn ép, nhưng có thể khẳng định kinh tế tư nhân sẽ tiến lên, là một lực lượng rất quan trọng của hệ thống kinh tế Xã hội chủ nghĩa. Đương nhiên sự xuất hiện của nó cũng không thể thay đổi Xã hội chủ nghĩa của Trung Quốc.

Dù là Liễu Đạo Nguyên, Thái Chánh Dương hay Hùng Chính Lâm đều đang suy nghĩ lời Triệu Quốc Đống nói. Kinh tế tư nhân sẽ thành một lực lượng rất quan trọng trong hệ thống kinh tế Xã hội chủ nghĩa Trung Quốc? Điều này có thể sao? Cho phép nó tồn tại cũng không thể để nó lớn mạnh vô hạn, đó là điều nhất định.

Thấy mấy người Liễu Đạo Nguyên không cho là đúng, Triệu Quốc Đống biết lời này bọn họ không dễ nhận. Dù sao đề tài mẫn cảm này lúc nào cũng có thể phóng đại vô hạn, tùy tiện đưa ra sẽ tự chuốc họa vào người.

- Còn có một điều không khiến người ta chú ý mấy, các anh có chú ý tới không? Lưu Vĩnh Hảo ở Tứ Xuyên và Lục Hành Trình ở Nội Mông trong hội nghị ba tháng trước đã tổ chức họp báo, bọn họ có thân phận gì? Công ty tư nhân, nếu như nói mạnh một chút thì đó là nhà tư bản. Ha ha, Trung ương làm như vậy là có nghĩa gì.

Đám người Thái Chánh Dương làm trong quan trường nhiều năm thì tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của hai cuộc họp báo kia. Triệu Quốc Đống nói như vậy làm cả ba đều giật mình.

0 Thực ra khi Liễu ca được xác định tới Tân Châu, em đã muốn nói chuyện với Liễu ca. Tân Châu làm như thế nào mới có thể nhanh chóng phát triển? Không nông không yên, không công không giàu, không kinh doanh không sống. Nếu muốn kinh tế một nơi phát triển thì dân chúng phải giàu có, công nghiệp không có thì đừng mơ.

- Tân Châu dựa vào cái gì mà mau chóng phát triển? Nói về trụ cột kinh tế, điều kiệu địa lý cũng không bằng Miên Châu, Kiến Dương. Nếu muốn vượt qua để phát triển thì phải xác định vị trí của mình, tìm con đường đột phá. Cổ vũ kinh tế tư nhân phát triển chính là bước đi đúng nhất.

- Ưu thế duy nhất của Tân Châu chính là cách tỉnh khá xa, không bị tư tưởng bảo thủ của tỉnh nhiễm quá nặng. Hơn nữa còn có hệ thống giao thông đường sông thuận lợi. Phát triển kinh tế tư nhân, biến Tân Châu thành một trung tâm công nghiệp, thương mại của khu vực phía nam, đây là vị trí của Tân Châu. Liễu ca nếu muốn khiến Lãnh đạo tỉnh ủy thấy sự phát triển của Tân Châu thì phải làm như vậy.

Một trống kinh hồn

Liễu Đạo Nguyên lập tức bị mấy lời này của Triệu Quốc Đống làm kích động.

Y chọn Tân Châu là vì điều kiện của Tân Châu kém nhất, nếu không y hoàn toàn có thể chọn hai nơi kia. Chẳng qua nếu muốn tiến thêm bước nữa là không dễ. Mà Tân Châu có điều kiện kém, y là Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy xuống sẽ dễ khống chế Thị xã, nhanh chóng mở cục diện.

Bình luận

Truyện đang đọc