LỘNG TRIỀU

Tổ khảo sát và tổ điều tra rời khỏi Ninh Lăng cũng gần như cùng lúc. Bọn họ đến như vì công việc bình thường, thị xã cũng không gióng trống khua chiêng tiễn bọn họ. Nó gióng như là một cơn gió qua mà thôi.

Nhưng ai cũng biết hai chuyện này hợp lại thì kết quả điều tra và kết quả khảo sát như thế nào cũng khó biết.

Triệu Quốc Đống cũng biết chuyện mình vào thường vụ chưa chắc đã xong. Trước khi có kết luận cuối cùng về việc ở Vân Lĩnh, chức Thường vụ tỉnh ủy của hắn vẫn chưa rõ ràng. Đây lại không phải vấn đề hắn có thể giải quyết được mà nó trên tầm Trung ương.

Hắn cũng thông báo chuyện này với Thái Chánh Dương, Liễu Đạo Nguyên và Lưu Nham. Ở hai người Thái Chánh Dương, Liễu Đạo Nguyên, hắn nhất định bị ăn mắng. Lúc này mà còn bị người túm được nhược điểm có thể nói hắn làm Bí thư thị ủy còn chưa giỏi. Triệu Quốc Đống cũng chỉ có thể vâng dạ.

Bên Lưu Nham thực ra lại an ủi hắn vài câu, bảo hắn không nên quá lo lắng. Ở chuyện này chủ yếu là thái độ, mà Ninh Lăng tự mình nhìn nhận vấn đề chính là cách tốt nhất. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút an tâm.

- Sự phát triển của Ninh Lăng không thể vì chuyện này ảnh hưởng. Dù sau này Tỉnh ủy xử lý như thế nào thì tôi tin cũng không đến mức mất chức mà.
Trong phòng hội nghị thường vụ, Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói:
- Bây giờ chúng ta cần phải tiếp tục triển khai công việc, chẳng những không thể chậm mà còn cần tiến bước nhanh hơn nữa. Lão Lam, anh nói qua công việc trung tâm sắp tới của thị xã chúng ta.

Chung Dược Quân có chút bội phục Triệu Quốc Đống vì không hề sốt ruột với chức Thường vụ tỉnh ủy kia. Không cần biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, chỉ riêng sự bình tĩnh đó cũng không phải ai cũng làm được.

- Được, theo ý của Bí thư Triệu thì Ninh Lăng chúng ta trong thời gian tới sợ rằng còn có vài hạng mục công việc quan trọng phải làm ngay. Cuối tháng năm trong tỉnh tổ chức cuộc tọa đàm về chỉ thị của Trung ương về việc tiến hành nâng cao năng lực chấp chính của Đảng. Khi ấy Bí thư Triệu còn ở trên tường Đảng, Thị trưởng Chung và tôi đã tham gia hội nghị. Sau khi Bí thư Triệu về, Thị trưởng Chung và tôi đã tiến hành báo cáo lại việc này với Bí thư Triệu, quyết định Thị ủy Ninh Lăng chúng ta sẽ triển khai trước việc này.

Lam Quang nhìn quanh một vòng và nói:
- Bí thư Triệu, Thị trưởng Chung và tôi vốn xác định sẽ tiến hành ở tuần trước nhưng không ngờ tuần trước lại nhiều việc nên đành gác lại. Theo ý của Bí thư Triệu, chúng tôi quyết định bắt đầu từ tuần tới sẽ tổ chức đại hội Đảng chính toàn thị xã. Bắt đầu từ tuần sau triển khai cuộc học tập, thảo luận trong ba tháng, tiến hành phê bình và tự phê bình.

- Trong ba tháng học tập này thì chúng ta cũng không phải là gác các công việc khác lại, chúng ta cần phải đưa nó vào trong công việc thực tế để tìm ra khuyết điểm và thiếu sót trong công việc.
Chung Dược Quân tiếp lời Lam Quang:
- Gần đây chúng ta còn có không ít công việc cấp bách cần giải quyết. Ví dụ như cầu Đoàn Kết nối giữa khu Lâm Cảng – Khu khai phát, cùng với cầu Đông Hồng nối Khu Hà Nam – khu Giang Đông sẽ lập tức khởi công xây dựng.

- Ngoài ra Sở Giao thông cũng chính thức chấp nhận xây dựng cải tạo quốc lộ từ Nam Độ - Nam Hoa tới Vân Lĩnh – Ninh Lăng chúng ta. Hiện nay đoạn từ Vân LĨnh tớ Ninh Lăng đã sắp làm xong, đoạn từ Vân Lĩnh tới Nam Độ cũng đã làm xong công tác chuẩn bị, lập tức sẽ tiến hành làm đường. Đây cũng là một công trình rất lớn, sau khi xong nó sẽ tăng khả năng cung ứng, vận chuyển từ Ninh Lăng đến Nam Hoa.

Hội nghị thường ủy cuối cùng đã kết thúc, không khí lần này không thoải mái như các lần trước. Vì dù sao các thường vụ lúc nói chuyện hay suy nghĩ đều vẫn nghĩ đến sự kiện của tập đoàn Hâm Đạt.

Các thường vụ rời đi chỉ còn lại ba người Triệu Quốc Đống, Lam Quang và Chung Dược Quân.
- Bí thư Triệu, bên trên không có chút tin tức gì sao?
Lam Quang không nhịn được không khí nặng nề như thế này.

- Lão Lam, chuyện như vậy đâu có đơn giản thế.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi cũng không vui vẻ gì, ai bảo Ninh Lăng chúng ta lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Còn có thể trách ai? Cho nên tôi nói chúng ta cũng không nên nghĩ đông nghĩ tây, cần làm gì vẫn phải làm. Dược Quân nói đúng, chỉnh đốn tư tưởng là tất yếu nhưng cũng cần kết hợp vào trong công việc thực tế của chúng ta. Năm nay kinh tế cả nước hơi đình trệ, đó là cơ hội của Ninh Lăng chúng ta. Chúng ta cần lợi dụng cơ hội này mà xác lập địa vị kinh tế của Ninh Lăng ở trong tỉnh.

- Bí thư Triệu, tuy nói như vậy nhưng chuyện kia đúng là đả kích mạnh vào tinh thần cán bộ Ninh Lăng chúng ta, nhất là việc anh lên làm Thường vụ tỉnh ủy chỉ còn là trình tự. Bây giờ nếu vì việc này mà gác lại thì không công bằng.

Chung Dược Quân thở dài nói. Triệu Quốc Đống ở chuyện này đã đứng ra nhận trách nhiệm. Mặc dù không biết tỉnh nghĩ như thế nào nhưng chỉ cần có thái độ như vậy là đủ rồi.

- Dược Quân, không nên nghĩ vấn đề phức tạp như vậy. Chỉ là một chức thường vụ thôi mà, chẳng lẽ anh cảm thấy tôi lên làm thường vụ là có thể chỉ trỏ tay trân trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy sao?
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Tôi tự biết vị trí của mình ở đâu, cũng chỉ là mang theo hai lỗ tai đi nghe một chút mà thôi.

- Bí thư Triệu, tôi thấy chúng ta cần phải chủ động phản ánh tình hình thực tế của Ninh Lăng với Tỉnh ủy, ít nhất chúng ta cũng có thể đạt chút hiệu quả mà.
Lam Quang nhíu mày nói.
- Lão Lam, hiệu quả gì vậy? Chuyện như vậy thì đó là vấn đề của chúng ta. Chúng ta nhận sai và sửa chữa. Hơn nữa chuyện cũng không tạo thành tổn thất quá lớn, tập đoàn Hâm Đạt cũng đang tích cực xin phê duyệt hạng mục, bây giờ chỉ cần theo trình tự phê duyệt mà thôi, còn được hay không lại là việc khác. Chúng ta chỉ cần mình đoan chính là đủ.
Triệu Quốc Đống ra vẻ thản nhiên:
- Bây giờ chúng ta cần làm là vùi đầu làm việc của mình, mưa gió bên ngoài chúng ta không xen vào, cũng không cần chú ý nhiều.

Chung Dược Quân và Lam Quang đều nghe ra chút buồn bực trong giọng của Triệu Quốc Đống. Hai người nhìn nhau rồi không tiện nói tiếp chuyện này.

Triệu Quốc Đống về văn phòng, ngồi xuống ghế nhắm mắt suy nghĩ. Gặp chuyện này có thể làm người ta vui vẻ là điều không thể có. Lam Quang nói cũng không có gì không đúng, thái độ vừa nãy của mình có vẻ hơi quá. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng không có tâm tư nghĩ tới việc này. Cơn tức tối trong lòng mấy ngày nay không tìm được chỗ phát tiết, bề ngoài còn phải tỏ vẻ thản nhiên đúng là làm người ta mệt mỏi.

Là ai chơi một chiêu tàn nhẫn như vậy đối với mình thì Triệu Quốc Đống không cần đoán cũng biết. Chẳng qua chiêu của đối thủ là chiêu công khai. Nếu anh không có vấn đề thì không ai có thể làm gì được anh. Anh mà có chuyện vậy anh phải chuẩn bị tư tưởng bị người theo dõi. Nó giống như cuộc sống riêng của mình vậy, mình luôn phải đề cao cảnh giác khỏi bị người túm được nhược điểm. Nhưng ở việc công thì Triệu Quốc Đống đúng là không ngờ đối phương lại nhằm vào. Vì hắn vốn tin rằng ở phương diện này mình vẫn làm tốt.

Long Ứng Hoa đây là bị dồn vào chân tường, Triệu Quốc Đống không nhịn được cười lạnh một tiếng. Y nghĩ chiêu này đá mình ra rồi tới lượt y sao? Nghĩ thì hay đó, đừng nói mình nhất định phải có chức thường vụ này, dù mình thật sự không muốn chức thường vụ này thì Tỉnh ủy tuyệt đối cũng không tha thứ cho kẻ như Long Ứng Hoa.

Lam Quang nói cũng có lý, bây giờ mà cứ ngồi chờ cũng không phải kế sách tốt nhất. Trên tỉnh có lẽ cũng đang chưa xác định tổ điều tra của Quốc vụ viện sẽ kết luận vụ việc như thế nào. Quyền xử lý có nằm toàn bộ trong tỉnh hay không thì tỉnh cũng chưa xác định. Mà Ban Tổ chức cán bộ Trung ương cũng chưa thể nào có quyết định công nhận mình làm Thường vụ tỉnh ủy hay không khi chưa có kết luận cuối cùng của cuộc điều tra.

Triệu Quốc Đống không biết lúc nào tổ công tác của Quốc vụ viện sẽ đưa ra kết luận, thường chuyện này nhiều lúc phải chờ tình hình chính trị trong nước thay đổi mới có thể tiến hành. Nếu không có ngoại lực tác động thì có lẽ là ba tháng, nửa năm. Nếu là bình thường thì ba, năm tháng không sao cả nhưng bây giờ lại khác, nhất là khi có người nhìn chằm chằm vào vị trí Thường vụ tỉnh ủy của mình, như vậy nó sẽ có nhiều ẩn số. Có lẽ mình nên chủ động ra tay một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc