LỘNG TRIỀU

Kích thích mãnh liệt làm Triệu Quốc Đống có phản ứng sinh lý. Nhưng hắn không đánh mất lý trí của mình. Triệu Quốc Đống vỗ vỗ bờ mông mềm mại của Cổ Tiểu Âu mà nói:
- Tiểu Âu, đừng như vậy. Yêu không phải như vậy, phải có tình yêu mới có thể làm. Nếu không có tình yêu, như vậy không gọi là yêu, chỉ gọi là giao hợp. Em muốn như vậy sao?

Cổ Tiểu Âu ngồi dậy, cứ như thế mà trần truồng trước mặt Triệu Quốc Đống. Cặp vú căng tròn, vòng eo thon nhỏ, lớp lông màu đen ánh vàng như ẩn như hiện.

- Anh nói anh không yêu em ư?
Cổ Tiểu Âu bắt đầu khóc:
- Hoặc là anh thật sự …

- Đừng, Tiểu Âu, từ yêu có nhiều nghĩa của nó. Em biết ý mà anh nói mà. Nếu em nhất định muốn có câu trả lời thuyết phục thì anh sẽ nói. Em và anh chưa đến mức tình yêu. Nếu thật sự đi đến mức đó thì anh sẽ không hề do dự, em muốn chạy cũng không thoát đâu.
Triệu Quốc Đống phải cẩn thận mà nói nếu không sẽ làm tổn thương Cổ Tiểu Âu.

Cổ Tiểu Âu gật đầu, gạt lệ và mặc váy ngủ lên. Cô cười nói:
- Sao? Tôi nói Quốc Đống ca có phải quân tử không?

Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu còn nghĩ Cổ Tiểu Âu bị kích thích quá nên mới vậy. Hắn đột nhiên nghe thấy tiếng cười hì hì bên ngoài.
- Ừ, Tiểu Âu, tôi thấy bà không đủ hấp dẫn rồi.
- Dám nói tôi không đủ hấp dẫn, bà vào thử đi.
Cổ Tiểu Âu đỏ mặt cười cười lao ra ngoài.
- Đồng Úc bà vào thử ngay cho tôi.

- Đừng, Tiểu Âu, Quốc Đống ca là quân tử là được chứ gì.
Mấy cô gái cười hì hì mà nói. Triệu Quốc Đống mệt mỏi nằm xuống, mấy cô bé này làm gì không biết? Không ngờ dùng cách này thử mình, có tác dụng và mục đích gì? Chẳng may mình không khống chế được và đè Cổ Tiểu Âu ra mà chơi thì sao?

Đây đúng là một cái bẫy. Khi Cổ Tiểu Âu đề cập tới việc năm đó Triệu Quốc Đống dừng cương trước vực, không chiếm lấy cô thì Kiều San và Đồng Úc không tin.

Các cô không tin có người đàn ông nào khống chế được mình trong trạng thái đó, cho rằng Cổ Tiểu Âu nói tốt cho Triệu Quốc Đống. Cổ Tiểu Âu tức giận nên nói có thể thử. Vì thế mới có việc đó. Đương nhiên tìm được đồ lót của Cù Vận Bạch là tiện tay mà thôi. Chẳng qua như vậy càng dễ đóng kịch, thiếu chút nữa Triệu Quốc Đống sa chân.

Chẳng qua mấy câu kinh điển kia của Triệu Quốc Đống làm hai cô gái trốn ngoài cửa nhìn trộm phải run lên. Có yêu mới quan hệ, như vậy mới gọi là yêu, nếu không chỉ là giao hợp.

Triệu Quốc Đống làm sao có thể ngủ được. Hắn nằm trên giường trằn trọc. Ba cô gái kia cũng vậy.
- Quốc Đống ca đúng là thú vị, ở thời xưa có thể coi là Liễu Hạ Huệ không?
Đồng Úc cười nói:
- Chẳng qua mình thấy mắt hắn sáng rực lên nhìn ngực và bụng dưới của bà, ánh mắt rất si mê.

- Không háo sắc sao gọi là đàn ông? Háo sắc không lo, vấn đề nằm ở khả năng tự khống chế. Chỉ có thể khống chế ý chí và lực lượng của mình thì đó mới là đàn ông. Nếu không khác gì giống đực.
Kiều San thản nhiên nói.

- Hì hì, sao, có thừa nhận Quốc Đống ca của mình khác người không?
Cổ Tiểu Âu kiêu ngạo nói.

- Tiểu Âu, thừa nhận Quốc Đống ca của bà không bình thường, nhưng không phải nói phủ nhận sức hấp dẫn của bà sao? Bà không phải nói sức hấp dẫn của bà không ai chống lại sao?
Kiều San chớp chớp mắt mà nói.

- Ừ, như vậy Quốc Đống ca là ngoại lệ đi. Chẳng qua hắn cũng nói nếu tới biết kia sẽ không do dự làm mình …
Cổ Tiểu Âu có chút đắc ý nói:
- Chẳng qua bây giờ chưa phát triển đến mức đó mà thôi.

- Ồ, Tiểu Âu, bà không phải nói là yêu rồi đó chứ? Bà và Quốc Đống ca gặp mấy năm mà chưa có tình yêu sao?
Đồng Úc xảo quyệt nói:
- Vậy có phải là bà và Quốc Đống ca không có hy vọng?

- Hừ, rồi xem, một ngày nào đó mình sẽ làm Quốc Đống ca cam tâm tình nguyện.

- Cam tâm tình nguyện làm gì? Cùng bà …

- Con bé chết tiệt này, nói chuyện không thể như vậy chứ?
Cổ Tiểu Âu sao có thể chịu được lời này, cô liền đẩy ngã Kiều San, véo miệng Kiều San, hai cô liền trêu chọc nhau. Đồng Úc ở bên cũng giúp một chút. Ngay cả Triệu Quốc Đống đi tới bên cạnh cửa cũng không thấy.

Triệu Quốc Đống coi như biết cái gì là sóng mông, sóng vũ.

Ba cô gái mặc áo ngủ rộng. Bởi vì tắm xong Cổ Tiểu Âu không mặc gì, hai cô kia chỉ mặc quần lót, nghịch trên giường mà lộ hết ra. Triệu Quốc Đống đừng ở cửa thấy Kiều San cong mông về mình, chiếc quần lót nhỏ đáng thương khó khăn lắm mới che được chỗ quan trọng. Mà Đồng Úc lại bị Cổ Tiểu Âu kéo áo ngủ lộ vú, hai điểm đỏ hồng thật đẹp.

Đêm này là đêm khó khăn nhất của Triệu Quốc Đống, trong đầu không ngừng hiện ra cơ thể trần truồng cảu Cổ Tiểu Âu, bờ mông đầy đặn của Kiều San và cặp vú cao vút của Đồng Úc.

Triệu Quốc Đống buồn bực đến hôm sau về Hoa Lâm cũng không hết. Cũng may do công việc nên Triệu Quốc Đống quên đi việc này.

Thành phố đã chính thức phê duyệt công trình cầu Quế Khê, tài chính do Huyện Hoa Lâm tự lo.

Triệu Quốc Đống có chút buồn bực. Mất bao tâm sức mới khiến Ủy ban Kế hoạch đầu tư Thị xã lập hạng mục, nhưng kết quả cuối cùng có khác gì không lập hạng mục. Anh không bỏ tiền thì lập hạng mục có tác dụng gì? Phòng Kế hoạch đầu tư huyện không phải tự lập hạng mục được sao? Còn phải tốn nhiều tâm tư mời đám trên Thị xã ăn uống, chơi bời sao? Ký hóa đơn làm Triệu Quốc Đống mỏi tay, kết quả cuối cùng lại là như vậy.

Mặt Vi Biểu cũng rất khó coi, tất nhiên kết quả này huyện không thể chấp nhận. Trước đó còn nghĩ ít nhất Thị xã sẽ gánh chịu 30, 50%, ít nhất cũng là 30%, như vậy thì số tiền còn thiếu cũng không nhỏ. Nhưng bây giờ tài chính Thị xã thiếu thốn, điều này có nghĩa toàn bộ kinh phí xây dựng cầu Quế Khê do Huyện Hoa Lâm chịu. Cái này khác với quốc lộ, anh có thể đưa ra việc thu phí mà kêu gọi đầu tư. Mà xây dựng kiều có thể khiến cho một khu vực phát triển, nếu như anh xây dựng mà thu phí thì ai thèm tới đó, không bằng ở lại chỗ cũ.

- Lão Vi, vấn đề nằm ở đâu?

Triệu Quốc Đống châm thuốc hút. Hắn cảm thấy đây không đơn giản là vấn đề tài chính. Đúng, Ninh Lăng đúng là có khó khăn về tài chính nhưng năm trước cầu Thúy Khê Vân Lĩnh do Ủy ban kế hoạch đầu tư Ninh Lăng lập ra, Thị xã bỏ ra 6,8 triệu tức là trên 40%. Mà năm nay theo lý thuyết tài chính của Ninh Lăng cao hơn, tại sao không bỏ một xu nào?

- Chủ tịch, tôi không làm tốt công việc, cái này …

Vi Biểu có chút buồn bực. Việc này giao cho y đi làm, một tháng nay tốn hết tâm trí mà làm. Vốn nghĩ Ủy ban kế hoạch đầu tư đồng ý lập hạng mục thì cũng là công lao. Dù sao có 30% cũng là hơn sáu triệu, không ngờ kết quả lại là như vậy.

- Lão Vi, chuyện này không thể trách anh, nhưng tôi muốn biết vấn đề ở đâu. Là Ủy ban kế hoạch đầu tư, hay là cục Tài chính, hay là lãnh đạo Thị xã? Vấn đề ở đâu thì chúng ta thông ở đó. Đầu tư hơn 20 triệu, tài chính Hoa Lâm sao có thể có từng đó. Dù là vay thì chỉ sợ không ngân hàng nào dám cho chúng ta vay. Thị xã không bỏ tiền thì cầu này đừng mong làm được.

Vi Biểu có thể nhìn ra Triệu Quốc Đống đang rất tức giận.
- Trên thực tế mới đầu Ủy ban Kế hoạch đầu tư Thị xã khá nhiệt tình, không có dấu hiệu gì. Ừ, đến khi lập hạng mục thì tôi cũng không thấy gì.
Vi Biểu một bên nhớ lại quá trình lập hạng mục xem có vấn đề gì không.
- Thị trưởng Chu cũng rất nhiệt tình, nói đây là chính trị quan hệ tới dân tâm của Hoa Lâm, cũng là động lực phát triển kinh tế Hoa Lâm. Y rất ủng hộ.

- Trong đó chẳng lẽ không có vấn đề gì lạ sao?
Triệu Quốc Đống không tin không có gì lạ.
- Có ai hỏi gì về cầu Quế Khê này không?

- Không ai hỏi cả, hạng mục chưa thành lập mà. Nhiều lắm chỉ có người hỏi có thể xây dựng cầu Quế Khê hay không, bao giờ xây dựng.
Vi Biểu suy nghĩ mãi mà không thấy có vấn đề gì.
- Trương Lập Tiêu - Công ty Thái Hoa hôm đó còn nói cầu Quế Khê này sợ đầu tư không nhỏ. Tôi nói nhất định rồi, cầu này yêu cầu chất lượng công trình rất cao, nhất định phải là các công ty xây dựng cấp một mới có thể làm, huyện cũng không cho phép nhận thầu và bán ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc