LỘNG TRIỀU

- Thái ca, thực ra nhiều người thấy được điều này. Chẳng qua bây giờ Trung ương chưa có chính sách rõ ràng, dù sao vay tiền của dân cũng khiến các công ty giảm áp lực kinh tế hơn nhiều. Thái ca nếu có suy nghĩ khác thì hoàn toàn có thể thông qua một số con đường nói sa suy nghĩ của mình, nhắc những người đưa ra chính sách sớm có chủ ý.

Nhắc nhở rõ ràng này của Triệu Quốc Đống làm cho Thái Chánh Dương động tâm. Với tình hình mình biết thì hoàn toàn có thể phân tích tình hình thực tế của Huyện Hoa Dương, tìm ra vấn đề và đưa ra vài ý kiến. Điều này có lẽ sẽ có tác dụng tốt đối với mình.

- Tiểu Triệu, cậu cảm thấy nên giải quyết vấn đề này bằng cách nào?
Thái Chánh Dương cũng muốn thử Triệu Quốc Đống xem sao.

- Giải quyết là tất nhiên, cách làm thực ra cũng không hề phức tạp. Chẳng qua nguyên nhân chính là do tài chính của các công ty không đủ, vấn đề trong đó rất phức tạp. Một phần là do hiệu quả đầu tư không cao, ngoài ra còn có việc quyết định chưa có thái độ rõ ràng với công ty nhà nước và tư nhân. Ngân hàng quố doanh cũng chưa biết sẽ có thái độ như thế nào.

- Nhất là Trung Quốc còn có tư tưởng khu vực khá nặng. Mặc dù chính sách của quốc gia đã có nhiều thay đổi nhưng khi đưa tới tỉnh thì cần có thời gian. Cơ cấu tài chính do nhà nước nắm giữ hết đúng là khó có thể khiến các công ty có đủ vốn.

Những lời này của Triệu Quốc Đống làm Thái Chánh Dương chấn động. Ngay cả Hùng Chính Lâm ngồi đó không lên tiếng cũng mở to mắt nhìn.

Hai người nhìn Triệu Quốc Đống như người ngoài hành tinh. Một lúc sau Thái Chánh Dương mới từ từ nói:
- Nếu như cậu ở Công an huyện Hoa Dương thì tôi sẽ lập tức điều cậu tới Huyện ủy công tác.

- Ha ha, anh đừng có bị vài câu của em lừa chứ. Em chẳng qua chỉ là đọc sách nhiều một chút mà thôi, nhất là xem ý kiến các chuyên gia kinh tế nước ngoài đối với việc cải cách của Trung Quốc.
Triệu Quốc Đống gãi gãi đầu nói.

- Cậu đây là thấy tôi là Bí thư huyện ủy bình thường không đọc sách, tư tưởng bảo thủ hả?
Thái Chánh Dương trêu chọc một câu.

- Thái ca, anh nói vậy thì em sao dám nhận chứ. Chẳng qua đây là em cảm thấy nếu như cán bộ của chúng ta có thể đến Quảng Đông, Triết Giang thăm quan một chút thì quan niệm sẽ thay đổi nhiều. Em nói đây là để bọn họ đến huyện, xã, thậm chí là thôn chứ không phải là đi du lịch. Việc này Hùng ca có lẽ cần giám sát.
Triệu Quốc Đống nói.

- Tiểu Triệu, đang nói chuyện gì thế. Xuống đây giúp anh.
Lưu Triệu Quốc mặc tạp dề đi ra gọi Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống cười ha hả đi xuống bếp, bên trên chỉ còn hai người Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm.
- Ông, cậu thanh niên này không đơn giản. Chỉ riêng cái nhìn của cậu ta đã không phải người bình thường. Tôi dám nói Chánh văn phòng Huyện ủy chỗ ông cũng chưa chắc có kiến thức như vậy.

- Ha ha, đừng nói Chánh văn phòng của tôi, ngay cả tôi cũng thua. Tôi chỉ là không rõ sao cậu ta nhìn rõ như vậy? Đó chỉ là một cảnh sát thôi mà? Chẳng lẽ là thiên tài hay sao?

- Ông đừng tự chê mình. Tiểu Triệu có thể là đọc nhiều sách tiếp nhận quan điểm mới nhanh hơn nhưng chưa chắc đã chính xác. Không giống ông và tôi suốt ngày bị các việc đâu đâu trói buộc.
Hùng Chính Lâm có chút buồn bực. Hai cán bộ cấp thành phố không ngờ lại nghe một cảnh sát mới hơn 20 nói chuyện mà than thở, hơn nữa còn nghe thấy có lý.

- Không đơn giản như vậy đâu, cậu ta nhìn vấn đề rất chuẩn. Tôi nghe Triệu Quốc nói ông ấy lấy hết tiền tiết kiệm mua thép An Cương mà Tiểu Triệu đề nghị, bây giờ đã gấp mấy lần, nếu như bán ra là lãi hơn trăm ngàn.
Thái Chánh Dương cười khổ nói:
- Sớm biết như vậy thì chúng ta cũng mua theo thì tốt biết mấy.

- Hả?
Hùng Chính Lâm có chút giật mình. Bây giờ là cuối năm nên Ủy ban kỷ luật nhiều việc, y không liên lạc mấy với Lưu Triệu Quốc.
- Lãi hơn trăm ngàn? Triệu Quốc dồn hết tiền của nhà vào cổ phiếu sao?

- Đúng thế, Triệu Quốc này nhìn người đúng là chuẩn, lại dám tin Tiểu Triệu nói.
Thái Chánh Dương có chút nuối tiếc mà nói. Lúc ấy y mặc dù đồng ý quan điểm của Triệu Quốc Đống nhưng không có hành động gì. Y cảm thấy chơi cổ phiếu rất nguy hiểm, hơn nữa cũng không ngờ thị trường cổ phiếu lại tăng nhiều như vậy.

- Triệu Quốc sao không bán đi chứ?
Hùng Chính Lâm khó hiểu hỏi.

- Tiểu Triệu nói còn có thể chờ thêm nữa, có lẽ chờ một đợt sóng sau tết, đến lúc đó sẽ bán.
Thái Chánh Dương suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Nếu chúng ta bây giờ mua vào thì có phải kiếm được chút ít không?

- Không nên như vậy. Thái ca, bây giờ cổ phiếu sẽ không tăng mấy, nếu anh muốn chơi cổ phiếu thì đợi tầm nửa năm nữa. Nửa năm nữa là có cơ hội.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Chính quyền sẽ không chấp nhận cho thị trường cổ phiếu đen miếu Ngưu Vương hoạt động thêm nửa năm nữa đâu.
Thái Chánh Dương lắc đầu nói.

- Ha ha, em cũng không nói là miếu Ngưu Vương, em nói là thị trường chứng khoán Thượng Hải.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ồ? Cậu cảm thấy nửa năm nữa thì thị trường chứng khoán Thượng Hải có cơ hội sao?
Mắt Thái Chánh Dương sáng lên mà nói.

- Bất cứ thị trường chứng khoán nào cũng có cơ hội. Vấn đề là anh có thể nắm bắt cơ hội chuẩn xác không? Mà muốn làm được việc này ngoài ông trời thì em không nghĩ ra là ai khác.
Triệu Quốc Đống trêu chọc nói:
- Chúng ta chỉ cần nắm bắt một hai cơ hội trong tầm mắt mình là đủ rồi.

Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm nhìn nhau. Người này không ngờ lại nói đùa trước mặt mình được như vậy, hơn nữa nghe ra lại có lý lẽ.

- Thái ca và Hùng ca đừng giận. Em đây là nói thật. Bây giờ thị trường cổ phiếu và kinh tế đang cách xa nhau, mọi người nhìn vào như đám sương mù. Nhưng có lẽ vài tháng nữa sẽ rõ ràng.
Triệu Quốc Đống thấy hai người khó hiểu liền vội vàng giải thích.

Mấy người nói chuyện một lúc thì Liễu Đạo Nguyên cũng tới. Vợ chồng Lưu Triệu Quốc làm bánh ăn khá ngon, chẳng qua vị miền bắc hơi chua khiến mấy người An Nguyên không quá quen, chẳng qua mấy món ăn khác lại hết sạch.

Sau khi ăn xong bốn người liền đánh bài. Triệu Quốc Đống cũng không thích mấy trò này nên chủ động chào ra về. Lưu Triệu Quốc dặn hắn làm tốt công việc, đặt tâm tư vào công việc. Lời này của Lưu Triệu Quốc làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ nhiều.

Kỳ nghỉ tết rất nhanh đã hết. Đường Cẩn gần như không có thời gian liên lạc với Triệu Quốc Đống. Nhưng Triệu Quốc Đống và Đường Cẩn vẫn lợi dụng kỳ nghỉ mà gặp nhau. Chẳng qua Đường Cẩn lại nói một tin khiến Triệu Quốc Đống bị đả kích mạnh mẽ. Đợt tết vừa rồi bố mẹ cô không ngờ ăn cơm với bố mẹ Tương Vĩ Tài.

Bình luận

Truyện đang đọc