LỘNG TRIỀU

- Nhà Chủ tịch Miêu ở thị trấn Hà Khẩu, nhưng công tác bên Phong Đình, khi Bí thư Trâu điều sang Hoa Lâm thì mới điều chị ta về đây.
Mã Bản Quý nói.

- Ồ, tôi biết rồi.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Lão Mã vất vả rồi, giúp tôi quan sát Thường Quế Phân.

- Chủ tịch Triệu, hay là điều cô ta đi?

- Không, đừng đổi. Nếu gười ta có ý thì dù anh đổi người, người ta sẽ có cách khác, như vậy mới phiền phức. Bây giờ chúng ta nếu đã biết thì không sợ, tôi còn phải để bọn họ trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Triệu Quốc Đống hừ nhẹ một tiếng. Miêu Nguyệt Hoa, xem ra Huyện Hoa Lâm thiếu một thường vụ khiến nhiều người động tâm này. Trò đó chỉ đám đàn bà mới làm ra mà thôi.

- Chủ tịch Triệu, tôi thấy Thường Quế Phân không giống người như vậy. Lúc ấy khi chọn tôi đã kiểm tra tâm lý, cô ta và Mẫu Đan đều thành thật.

Mã Bản Quý có chút không cam tâm. Triệu Quốc Đống bảo y điều tra Thường Quế Phân, y chỉ biết có chuyện không đúng. Nhưng Triệu Quốc Đống không nói gì, chỉ bảo y tìm hiểu Thường Quế Phân bình thường qua lại với ai. Tên Mâu Kim Phượng kia suốt ngày lắc lắc mông đi dụ dỗ người, vừa nhìn là biết không đúng cho nên y mới đẩy cô ta ra ngoài, không cho cô ta vào bên trong này. Không ngờ Thường Quế Phân còn qua lại với cô ta, xem ra cũng không đơn giản. Nếu chỉ riêng Mâu Kim Phượng và Thường Quế Phân cũng không tạo được sóng gió gì, nhưng nếu như thêm Miêu Nguyệt Hoa kia thì lại khác.

- Tôi biết, cô bé như Thường Quế Phân thì biết gì chứ? Còn không phải là bị người lợi dụng, bị người bán còn đếm tiền cho người ta, không phải tham một con đường ra sao? Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tôi mới tới Hoa Lâm chưa lâu mà đã có người nhìn chằm chằm vào, mỹ nhân kế cũng làm ra được.

- Ha ha, Thường Quế Phân mà gọi là mỹ nhân ư? Cũng chỉ là một cô bé trông trẻ trung, xinh đẹp một chút, người như vậy thì ở Hoa Lâm chúng ta có nhiều.
Mã Bản Quý lắc đầu nói:
- Nói tới mỹ nhân thì đều ở mấy phòng như tài chính, Công an, thuế rồi.

Triệu Quốc Đống nghe ra lời mập mờ trong câu của Mã Bản Quý nhưng không muốn hỏi nhiều:
- Được rồi, chuyện này anh đừng để ai khác biết.

- Ha ha, Chủ tịch Triệu yên tâm. Tôi mặc dù nhiều chuyện nhưng cái gì cần hỏi, cái gì cần phải nói, cái gì lãnh đạo không hỏi không nói, cái gì đánh chết cũng không thể nói. Tôi biết chừng mực.
Mã Bản Quý cười hì hì nói.

- Ừ, được rồi, anh kín miệng là được.

Triệu Quốc Đống cười nói. Du Minh Phú vốn có chút lo lắng về Mã Bản Quý, chẳng qua Triệu Quốc Đống hiểu rõ chỉ cần khống chế vận mệnh con trai đối phương, Mã Bản Quý cũng chỉ có thể một lòng làm việc cho hắn. Mã Bản Quý đặt hy vọng cả đời vào con, chỉ bằng điểm này Triệu Quốc Đống sẽ không lo Mã Bản Quý bán đứng mình.

Khi nhận được điện của Cù Vận Bạch, Triệu Quốc Đống đã sớm chờ ở trong nhà khách. Hắn cũng không muốn làm lớn chuyện vì thế bảo đám người Cù Vận Bạch trực tiếp đến nhà khách. Sau đó hắn xin nghỉ phép rồi về gặp. Nhưng hắn không ngờ lại có một vị khách không mời tới, làm cho hắn phải há hốc mồm.

- Sao, cậu không chào đón à?

- Ha ha, sao có thể không chào đón? Chỉ sợ gót ngọc của chị khó đi, cho nên tôi không dám mời chị tới núi làm khách.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

- Giả mù sa mưa, cậu có lúc nào nhớ tới mà mời tôi. Bên này không khí tươi mát, đập vào mắt đều là màu xanh, vừa vào Hoa Lâm đã thấy tâm trạng vui vẻ, đây rõ ràng là không muốn tôi tới.

Sau khi Triệu Quốc Đống lên Sở Giao thông, Cù Vận Bạch không gặp hắn. Hai người chỉ gọi điện trao đổi mà thôi. Nhất là một hai tháng nay Triệu Quốc Đống rất bận, hai người gọi điện càng lúc càng ít. Hôm nay đột nhiên gặp làm hắn cảm thấy động tâm.

Triệu Quốc Đống đã đen đi không ít, xem ra hai ba tháng nay hắn rất mệt. Triệu Quốc Đống gọi điện nói về mảng công việc mà hắn phụ trách, đều là công việc khó giải quyết nhất. Khu đồi núi muốn thu hút đầu tư, phát triển công nghiệp cũng đâu được như Giang Khẩu. Anh nếu muốn thu hút đầu tư thì không biết phải chạy bao đường vòng, tốn bao nước miếng.

- Được rồi, Quốc Đống, cậu đừng lo nói chuyện với Chủ nhiệm Cù của mình, có nhiều thời gian mà. Bên này có mấy người bạn sợ là cậu không quá quen, tôi thay cậu giới thiệu một chút.
Cù Vận Bạch và Hoa Hành Vân cười cười đi tới cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

- Xin lỗi bạn của hai anh, tôi là Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống nhìn Cù Vận Bạch với vẻ xin lỗi, sau đó đi về phía Cù Vận Bạch và Hoa Hành Vân.

Đoàn có 11 vị khách, ngoài hai người Cù Vận Bạch, Hoa Hành Vân và Cù Vận Bạch ra, còn tám người. Có bốn người Triệu Quốc Đống đã gặp khi hắn làm ở Sở Giao thông, lần đó Cù Vận Bạch gọi hắn ra uống rượu. Ngoài ra còn vài người hắn không nhận ra.

Theo Cù Vận Bạch giới thiệu và làm quen, Triệu Quốc Đống rất nhanh biết lai lịch bọn họ. Mặc dù không rõ mấy vị này làm ngành gì nhưng từ thái độ và biểu hiện của đối phương thì xem ra cũng có chút thân phận.

Triệu Quốc Đống dùng mắt nháy nháy ra hiệu với Cù Vận Bạch. Cù Vận Bạch hiểu ý mà đi cùng xe với hắn.

- Quốc Đống, sao cậu không được cấp xe ư? Hoa Lâm làm ăn kiểu gì vậy?
- Xe của mình đi cũng được mà, nếu không xe kia thì đủ người mượn thì sao? Cuộc đời phải đấu với trời, đấu với đất, đấu với người. Trong đó đấu với người là thích thú nhất. Cả đời nếu không có đủ phân lượng đấu với người thì thật là nuối tiếc.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Quốc Đống, xem ra cậu tới đây đã hiểu ra rất nhiều.
Cù Vận Bạch liếc nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Cậu có vẻ càng lúc càng thích cuộc sống ở đây.

- Sai rồi Cù tỷ, không phải thích mà phải quen.
Cù tỷ nghiêm túc nói:
- Em không thể không thích ứng, nếu không em sẽ bị đào thải. Em chẳng những phải thích ứng, em còn phải tiến hóa, vận dụng đủ loại lực lượng để tiến hóa, làm cho em càng lúc càng mạnh hơn, chỉ như vậy em mới có thể thắng trong tranh đấu.

Cù Vận Bạch nhìn Triệu Quốc Đống mà không nói gì.

- Cù tỷ, có phải chị thấy em đã thay đổi không?
Triệu Quốc Đống cũng nhận ra thay đổi trong suy nghĩ của Cù Vận Bạch.

- Ừ, có chút thay đổi nhưng nằm trong dự đoán của chị. Cậu vốn không phải người thích sự tịch mịch, nói cậu thích đấu thì hơi quá nhưng nếu gặp chuyện thì cậu tuyệt đối không sợ hãi.
Cù Vận Bạch thở dài nói.

- Như vậy có gì không tốt chứ?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn Cù Vận Bạch:
- Em tưởng rằng đây là phong cách của một người đàn ông mà.

- Có lẽ.
Cù Vận Bạch cười nói:
- Đây là con đường nhất định để đàn ông trưởng thành phải không?

Cù Vận Bạch hỏi khá đột ngột làm Triệu Quốc Đống run lên, nhất là hai chữ trưởng thành làm hắn suy nghĩ rất nhiều. Cù Vận Bạch rất thành thục, quyến rũ là điều mà Thường Quế Phân như quả táo xanh sao có thể so sánh được.

Cù Vận Bạch mặc chiếc váy màu trắng, bên dưới là cặp chân dài đẹp mắt, ngón chân mượn mà đầy đặn, chiếc váy hợp người đã lộ rõ đường cong tuyệt đẹp của Cù Vận Bạch lên. Hai bên vú cao vút, chiếc cổ trắng nõn không đeo đồ trang sức gì, nó giống như đóa hoa sen làm người ta cảm thấy không thể đùa bỡn.

Cù Vận Bạch chú ý thấy Triệu Quốc Đống nhìn vào mình nên làm nũng gõ gõ đầu hắn một chút:
- Cẩn thận nhìn đường đi. Cậu phải chịu trách nhiệm an toàn của chị đó.

Triệu Quốc Đống thầm hít sâu một hơi. Sự thân mật ở hồ Thanh Ngõa đã từ từ quay lại trong xe. Cù Vận Bạch không hề vì thời gian mà thay đổi, vẫn quyến rũ như vậy.

Cô rụt rè mà không thiếu tình cảm, cô như pho tượng nữ thần lẳng lặng đứng bên cạnh hắn. Triệu Quốc Đống phát hiện hắn không thể tự kiềm chế mà đắm chìm vào đó. Cảm giác này làm hắn cảm thấy thời gian quay trở lại.

Xe cuối cùng đã tiến vào con đường nhỏ chạy tới Kỳ Lân quan. Triệu Quốc Đống đã giới thiệu lai lịch Kỳ Lân quan này cho Cù Vận Bạch nghe, cùng với cả suối lạnh, suối nước nóng trên núi Hốt Luân làm cho Cù Vận Bạch rất hứng thú. Cô không ngờ ở Huyện Hoa Lâm còn có cả suối nóng, lạnh, rừng rậm nguyên thủy làm người ta thấy thoải mái.

Bốn chiếc xe dừng lại trước bãi đất trống của Kỳ Lân quan. Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu đã sớm cùng trụ trì Kỳ Lân quan – Minh Hư chờ ở trước cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc