LỘNG TRIỀU

Như không nghe ra ý châm chọc của Triệu Quốc Đống, Vương Phủ Mỹ nặng nề nói:
- Anh biết chuyện của mình bị nhiều người lên án, nhưng mà Quốc Đống, anh tin chú là người từng trải nên cũng biết nhiều thứ không phải chú cảm thấy là như vậy thì chú sẽ có thể làm như vậy. Anh không muốn phản bội tình cảm của mình, vì thế anh đã chọn cách giải quyết.

- Vì thế anh ly hôn?
Giọng Triệu Quốc Đống dịu đi đôi chút. Hắn không thể nói Vương Phủ Mỹ làm không đúng. Từ góc độ nào đó mà nói đây là cách làm sáng suốt nhất. Chỉ là như vậy sẽ không công bằng với bên kia.

- Nói như thế nào nhỉ? Coi như là kết thúc một tình cảm đi.
Vương Phủ Mỹ có chút cô đơn, mệt mỏi vì đoạn tình cảm này đã lấy đi của y không ít tâm trí. Bây giờ có lẽ Vương Phủ Mỹ đã dễ hơn nhiều.

- Kết thúc một tình cảm cũng có nghĩa một tình cảm khác bắt đầu.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

Vương Phủ Mỹ nghe ra ý trong câu nói của Triệu Quốc Đống nên lắc đầu nói:
- Quốc Đống, chú đừng có nói anh nữa. Mỹ ca sai ngàn vạn lần nhưng đã như vậy thì còn có thể làm gì nữa chứ?

Triệu Quốc Đống im lặng không nói gì. Tình cảm là thứ dễ thay đổi nhất nhưng cắt đứt tình cảm là điều không phải ai cũng có thể làm được. Hắn không phải như vậy sao? So sánh với Vương Phủ Mỹ thì hắn cũng đâu có hơn gì.

Thấy Triệu Quốc Đống như vậy, Vương Phủ Mỹ khẽ thở dài một tiếng. Y đang định nói chuyện thì Triệu Quốc Đống đã lên tiếng trước:
- Đi thôi, cũng cho em xem mỹ nữ tiếp viên hàng không làm anh điên đảo thần hồn là người như thế nào chứ?

….

- Lan tỷ, chị sao phải lo lắng như vậy? Sợ gì chứ, đâu phải chuyện trộm gà trộm chó gì, đường đường chính chính, chị phải giữ phong thái của hãng Hàng không chúng ta mới được.
Bùi Nghi có chút hờn dỗi nói:
- Hắn là một người đàn ông đã ly hôn, còn dám suy nghĩ này kia. Hừ, nếu không phải thấy chị và hắn có tình cảm tốt, em đã bảo chị chia tay hắn rồi. Người như Lan tỷ còn sợ không tìm được người tốt hơn hắn sao?

- Tiểu Nghi, đừng nói như vậy. Mỹ ca cũng không dễ dàng gì. Mỹ ca đã ly hôn, không chừng còn ảnh hưởng đến công việc. Chị rất áy náy.
Mạc Lan thở dài nói:
- Trong thời gian này Mỹ ca rất bận công việc, lại vướng vào chuyện này, còn cần nói chuyện với vợ cũ, mong được chấp nhận, cố gắng giảm ảnh hưởng. Có thể nói là không dễ dàng gì.

- Hừ, hắn không dễ dàng, vậy lúc hắn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ chị có dễ không?
Bùi Nghi nở nụ cười xấu xa:
- Lan tỷ, em thấy chị bị hắn cho ăn mật ồi. Bây giờ đã bắt đầu nói chuyện giúp hắn, sau này chị lấy hắn còn không bị hắn ăn sao?

- Ai ăn ai chứ?
Mạc Lan không nhịn được nở nụ cười:
- Mỹ ca sẽ không đâu.

- Ồ, xem đã, vậy chị còn bảo em tới đây làm gì? Hai người tự nói chuyện đi.
Bùi Nghi nhếch mũi, chu môi nói:
- Em không phải tới làm bóng đèn sao?

- Không, lát nữa một bạn thân của Mỹ ca tới, chị đoán người này có lẽ có quan hệ tốt với Mỹ ca và vợ cũ Mỹ ca, xem ra Mỹ ca cũng muốn nghe ý kiến của người kia.
Mạc Lan vội vàng nói:
- Em coi như tham khảo giúp Lan tỷ mà. Có được không Tiểu Nghi?

Triệu Quốc Đống cùng Vương Phủ Mỹ tiến vào, hắn nhìn cái là nhận ra hai người kia.

Không có gì phải nghi ngờ, bên trái chính là mỹ nữ Mạc Lan mà Vương Phủ Mỹ nói. Cô gái này cao khoảng 1m7, độ cao vừa phải, có đôi mắt nhu hòa, mái tóc được búi lên trông thêm khá nhẹ nhàng, người cũng đẹp nhưng không phải đến mức hồng nhan họa thủy.

Đây không phải điều làm Triệu Quốc Đống ngạc nhiên. Thật ra cô gái Bùi Nghi bên cạnh kia mới làm hắn thấy thế giới quá nhỏ.

Ba năm trước hắn đã gặp Bùi Nghi ở sân bay Hải Nam. Cô gái này làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng rất sâu. Đương nhiên Triệu Quốc Đống lúc ấy không quá vui vẻ, cũng không có ý đồ gì khác với cô ta. Chỉ là sự thông minh, hoạt bát của Bùi Nghi làm Triệu Quốc Đống thấy vui lên một chút mà thôi.

Mặc dù chỉ là đi từ sân bay vào thành phố nhưng vẫn làm Triệu Quốc Đống thấy thoải mái hơn. Chỉ tiếng đó là cuộc gặp thoáng qua.

Nhưng hôm nay Triệu Quốc Đống nhìn cái là nhận ra Bùi Nghi, giống như Bùi Nghi nhìn là nhận ngay ra hắn vậy. Hai người đều mở to mắt, thiếu chút nữa quên hôm nay ai là nhân vật chính.

- Bùi Nghi? Là cô?

- Triệu Quốc Đống, sao anh lại ở đây?

Bùi Nghi vẫn còn nhớ nên gọi được ngay tên Triệu Quốc Đống.

Bùi Nghi đầy hưng phấn như học sinh được giáo viên khen ngợi. Cô đứng bật dậy chạy tới trước mặt Triệu Quốc Đống:
- Anh còn nói, nói đi là đi, không để số điện thoại lại thì sao có thể có cách liên lạc với anh?

- Đúng là lúc ấy đi hơi gấp nên thế. Ồ, xem ra cô đã tốt nghiệp đại học, ồ, làm hoa hậu trên không à?
Triệu Quốc Đống nhìn Bùi Nghi từ trên xuống dưới rồi cười ha hả nói:
- Mà bây giờ tôi không phải đã được gặp cô sao?

- Hai người biết nhau à?
Vương Phủ Mỹ có chút ngạc nhiên dừng lại nhìn Triệu Quốc Đống và Bùi Nghi. Mạc Lan cũng tò mò nhìn hai người.

- Ồ, Mỹ ca, thế giới đúng là nhỏ.
Triệu Quốc Đống nhún vai. Có thể gặp người quen luôn làm người ta vui vẻ, ít nhất cũng tốt hơn là gặp một người phụ nữ lạnh lùng.
- Ba năm trước chúng tôi gặp ở Hải Nam, ồ, cùng đi máy bay và đi xe vào thành phố.

- Cùng máy bay thì không lạ, cùng xe sao? Đó là do bọn tôi thấy anh đáng thương chuẩn bị đi bộ từ sân bay vào nội thành nên cho đi nhờ.
Bùi Nghi có chút đắc ý nói:
- Mỹ ca, hắn là bạn tốt của anh sao? Tuổi hai người hơn kém nhau nhiều mà.

- Hơn kém bao nhiêu chứ? Không phải nói cô bé này chứ?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn sang Mạc Lan.

Bùi Nghi lập tức có phản ứng. Cô đầy tức giận trừng mắt nhìn hắn:
- Triệu Quốc Đống, anh đừng ở đó mà ly gián, Lan tỷ sẽ không phải người như anh nghĩ.

- Tôi có sao? Tôi không nói gì mà, sao lại đổ lên đầu tôi?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Không biết nói thì ngồi nghe, biết không?

Triệu Quốc Đống nói làm Bùi Nghi rất tức giận. Xem ra đối phương cũng có thân phận giống mình, cho nên vừa tới đã gây khó dễ cho mình. Mình tuyệt đối không thể bị đối phương áp đảo.

- Quốc Đống, ngồi đây, anh giới thiệu một chút, Mạc Lan.
Vương Phủ Mỹ giới thiệu khá đơn giản:
- Mạc Lan, đây là Triệu Quốc Đống, bạn kiêm anh em của anh.

Chào hỏi vài câu, Vương Phủ Mỹ gọi cho Triệu Quốc Đống một chén rượu Rum. Y biết Triệu Quốc Đống thích loại này.

Thấy Bùi Nghi như con gà chọi trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống lại không quá để ý, Vương Phủ Mỹ cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào nữa. Đúng lúc này Bùi Nghi lại bắt đầu chĩa súng vào y.

- Mỹ ca, em nghe Lan tỷ nói anh đã ly hôn, vậy anh định lúc nào lấy Lan tỷ? Anh không phải cứ để Lan tỷ không có danh phận thế này mãi chứ?

Bùi Nghi đột nhiên tập kích làm Vương Phủ Mỹ không kịp ứng phó. Y vốn tưởng cô nhằm vào Triệu Quốc Đống, không ngờ mắt không chớp chuyển sang mình.

- Tiểu Nghi…
Mạc Lan có chút khẩn trương muốn ngăn Bùi Nghi lại.

- Bùi Nghi, đây là chuyện của hai người bọn họ, liên quan gì tới cô? Tình cảm của người ta cũng không đến lượt cô là người ngoài xen vào mà.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Cô là quả táo còn xanh, biết gì chứ?

Mặt Bùi Nghi đỏ bừng lên, quả táo còn xanh? Ai dám dùng từ này nói thẳng với mình? Mặc dù tính mình hơi hoạt bát một chút, nhiều chuyện không hiểu nhưng đâu đến mức như vậy.

- Cô Mạc Lan, Mỹ ca đã nói chuyện hai người với tôi. Cái khác tôi không nói, chuyện của hai người tôi vốn không nên nói xen vào nhưng Mỹ ca là bạn tôi, mà Băng tỷ cũng là bạn tôi. Chuyện này xảy ra với bọn họ đối với tôi mà nói thì thấy không tiện. Đương nhiên đúng như có người từng nói tình cảm là thứ không thể dùng gì khác để so sánh. Vì thế mặc dù Mỹ ca chia tay Băng tỷ là điều làm tôi thấy tiếc, nhưng tôi vẫn hy vọng Mỹ ca sau đây được hạnh phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc