LỘNG TRIỀU

- Anh, Quang Lộ An Nguyên tăng lên 11.5, Thiên Đỉnh cũng tăng lên 9.8, mấy hôm nay tăng liên tục.

Đức Sơn nói với giọng khàn khàn đầy hưng phấn, Triệu Quốc Đống ở cách xa vài chục Km cũng có thể nhận ra được.

- Ừ, tiếp tục bám trụ. Chỉ cần Quang Lộ vượt trên 12 lần là bán ngay.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói. Bây giờ thời cơ đã đến, chợ cổ phiếu này đúng là có nhiều người tham gia nên dù chấp nhận thiệt một chút thì cũng phải đảm bảo tiền về túi an toàn.

- Vậy còn Thiên Đỉnh thì sao anh?
Đức Sơn ngẩn ra, mấy hôm nay giá tăng lên như thủy triều, có lẽ ngày mai là lên đến 12 lần. Xem ra một tuần nữa tăng lên 15 lần cũng rất đơn giản. Bây giờ đã bán ra có phải phí không?

- Không cần biết Thiên Đỉnh tăng bao nhiêu. Chỉ cần Quang Lộ tăng lên 12 thì bán hết ra. Sau này tăng hay giảm cũng mặc.
Triệu Quốc Đống không hề do dự nói.

- Anh, có nên xem thêm hai ngày nữa không. Em thấy Quang Lộ còn có thể lên 15 lần.
Đức Sơn do dự một chút rồi nói.

- Anh biết nhưng tăng càng cao càng nguy hiểm. Trên 16 lần cũng có khả năng, nhưng mục đích của chúng ta đã đạt được, không cần mạo hiểm.
Triệu Quốc Đống lạnh lùng cắt ngang lời Đức Sơn:
- Anh nói Đức Sơn, chơi thứ này chỉ sợ một chữ là tham. Tham quá thì sẽ làm người ta điên cuồng. Mai giá tăng quá 12 lần thì bán hết cho anh. Không cần biết mày mua bao nhiêu, nhớ anh chỉ nói một lần. Qua 12 lần thì bán hết hai cổ phiếu này đi.

Lời nói cứng rắn của Triệu Quốc Đống làm Đức Sơn thở dài một tiếng. Ở chuyện này hắn không dám phản đối ông anh trai. Mặc dù hắn tự nhận mình có thể mơ hồ nhận ra dòng lên xuống của cổ phiếu nhờ mấy tháng ở miếu Ngưu Vương, nhưng giọng nói kiên quyết của Triệu Quốc Đống làm cho hắn vứt suy nghĩ lén giữ lại ra khỏi đầu.

Khi Đức Sơn trơ mắt thấy người ta mua cổ phiếu của mình, vui vẻ cầm giấy chứng nhận mình tích cóp được trong mấy tháng rời đi, Đức Sơn biết cuộc sống ở An Đô của mình đã kết thúc. Đức Sơn quen ở đây nên bây giờ không thích ứng cuộc sống nhàn hạ. Nhìn đám người vui vẻ ở đây, hắn phát hiện mình đã thành người ngoài cuộc.

Hắn không cam tâm, đợi đến chiều thì Quang Lộ đã tăng lên 12,5 lần so với giá gốc, Thiên Đỉnh cũng tăng lên 10,3 lần. Chỉ có mấy tiếng mà mất vài ngàn. Mấy ngàn này mua được cả cặp Hồng sơn để hút đó.

Đức Sơn đúng là thấy rất đau lòng.

Chẳng qua hắn cũng cố lấy dũng cảm gọi cho Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói như rội gáo nước lạnh vào đầu hắn.
- Mày không cần phải nói với anh mấy điều này, anh chỉ kiếm tiền mình có thể kiếm. Mày lập tức về cho anh, mang tiền về ngay. Sau đó nếu mày còn muốn đến miếu Ngưu Vương thì mai có thể tới. Anh có thể cho mày thấy những người đó từ thiên đường rơi xuống địa ngục như thế nào.

Đức Sơn có chút ấm ức về Giang Miếu. Y không có vẻ gì là kiếm nhiều tiền mà mặt mày ủ rũ như thằng thua bạc. Nhìn Đức Sơn như vậy, Triệu Quốc Đống vừa tức vừa buồn cười. Chẳng qua hắn không thèm để ý tí Đức Sơn. Hắn chỉ bảo Triệu Trường Xuyên và Đức Sơn tính tiền lãi.

- Anh, bây giờ trong tay chúng ta có tất cả 427 ngàn. Ngoài vốn đầu tư ban đầu và hơn ba tháng đưa thêm vào thì chúng ta lãi tổng cộng 374 ngàn.
Trường Xuyên tính mấy lần rồi nhìn Triệu Quốc Đống với ánh mắt đỏ bừng. Nó lắp bắp nói.

Ngay cả Trường Xuyên và Đức Sơn đều có chút không dám tin lại lãi lớn như vậy. Bọn họ nghĩ mình như đang nằm mơ.

Năm 93 thì thu nhập cả năm của công nhân Nhà máy dệt chỉ là hơn ba ngàn, khoản tiền này gần như đủ để một nhà ngồi không ăn cả đời. Trường Xuyên vốn tự hào vì hơn nửa năm làm bãi cát, lúc này nó mới phát hiện chút tự hào của mình mà so sánh với ông anh thì không đáng gì.

- Ồ, 420 ngàn ư.
Triệu Quốc Đống cũng có chút xúc động nhìn đống tiền trước mặt. Đức Sơn đúng là khá cẩn thận. Ngoài lần cuối cùng giao dịch thì hắn chưa kịp gửi vào ngân hàng, còn đâu mấy khoản khác đều gửi hết vào ngân hàng, hơn nữa chia ra gửi vào ba ngân hàng Công thương, xây dựng, Trung ương.

- Anh, chúng ta sau đây nên làm như thế nào?
Đức Sơn liếm liếm môi mà nói.

- Đây là vốn để chúng ta tiến tới, chẳng qua mới bắt đầu mà thôi. Hiểu không Đức Sơn, Trường Xuyên?
Triệu Quốc Đống nằm ngửa trên giường mà nói:
- Mấy tháng có thể kiếm được số tiền mà rất nhiều người cả đời không kiếm được, cho nên điều này làm người ta điên cuồng. Đức Sơn, mày muốn nghỉ một chút hay quay lại miếu Ngưu Vương?

- Em …
Đức Sơn có chút xấu hổ.

- Không sao, anh không ngăn mày. Nếu mày muốn thử thì anh thậm chí có thể đưa một phần cho mày đi thử, thỏa mãn tính hiếu kỳ của mày, lãi hay lỗ đều là của mày.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Anh, thật vậy ư?
Đức Sơn vui vẻ nhảy dựng lên.

- Ừ, như vậy anh cho mày 50 ngàn. Nếu như mày có thể biến thành 80 ngàn thì anh sẽ cho thêm mày 100 ngàn. Nhưng nếu mày lỗ thì nhớ sau phải nghe anh.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

- Vâng. Anh xem nhé, không đầy một tháng em sẽ biến nó thành 100 ngàn.
Đức Sơn rất tự tin mà nói.

Nhìn Đức Sơn rất kích động rời đi, Triệu Quốc Đống lắc đầu. Nếu không phải hắn mơ thấy điều đó thì hắn đúng là rất tự tin như Đức Sơn. Những thứ trong mơ là kho báu vì đó là kinh nghiệm.

- Trường Xuyên, mày có cảm nhận gì?
Triệu Quốc Đống nhìn thằng em mà nói.

- Anh, em đúng là không thể hình dung nổi. Trong ba tháng mà từ 4, 50 ngàn lại biến thành hơn 400 ngàn, đây là biến đá thành vàng ư?
Trường Xuyên nói.

- Không phải, chẳng qua đây là có người muốn nhét tiền vào túi chúng ta mà thôi.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói.

- Vậy cổ phiếu đó cứ tăng lên như vậy sao? Mọi người mua cổ phiếu có tác dụng gì?
Trường Xuyên rất nghiêm túc hỏi.

- Đây là đồn đãi hiểu không? Cổ phiếu cũng như trò này vậy, ít nhất thị trường chứng khoán Trung Quốc là như vậy. Hơn nữa trong một thời gian dài nữa cũng là như thế. Ai giữ đến cuối cùng thì người đó sẽ xong đời.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Vậy sao quốc gia còn phát hành cổ phiếu anh?
Trường Xuyên hỏi lại một câu.

- Cổ phiếu vốn không có nghĩa như vậy. Đây vốn là cách gom góp tài chính nhưng ở thị trường chứng khoán Trung Quốc thì người nắm được tin tức không nhiều, chính sách không rõ ràng, hơn nữa nhiều người muốn đầu cơ kiếm tiền nên tạo ra hiện tượng này. Mọi người đều đi đồn đãi, nhưng người thành công là ít. Cho nên người thành công không bao giờ giữ cổ phiếu đến cuối cùng. Dù là không ai mua thì y cũng sẽ chặt đứt tay của mình để mình không xong đời.

Triệu Quốc Đống kiên nhẫn giải thích nhưng Trường Xuyên có nhiều điều không hiểu.

- Trường Xuyên, mày phải học nhiều vào. Kiến thức cấp ba là cơ bản, nếu mày muốn thực sự vào xã hội thì còn nhiều thứ để học. Ngoài thực tế thì chỉ có tri thức thì mới nhanh chóng hiểu về thế giới này.

Bình luận

Truyện đang đọc