MÃNH THÚ

"Dưới đó lạnh lắm, lên đây ngủ cùng tôi đi."

Linh Quân tựa người vào tường, nhìn xuống sàn nhà gỗ. Bây giờ đã là mùa thu, tiết trời cũng trở nên lạnh hơn, nếu để Thiệu Huy nằm dưới đất chắc chắn sẽ bị cảm.

"Không sao, tôi chịu được, chỉ có một đêm thôi mà." Thiệu Huy vỗ vỗ lên tấm chăn lớn, nhìn vẻ mặt của Linh Quân mà cười.

"Sẽ bệnh, không được. Tôi là vệ sĩ của anh, sao có thể để chủ nhân của mình nằm dưới đất chứ?"

Linh Quân cúi xuống kéo kéo tấm chăn, ý bảo Thiệu Huy lên ngủ cùng hắn. Thiệu Huy cứ nhất quyết không chịu, nhưng vì Linh Quân cứ lải nhải mãi nên đành chiều theo ý hắn. Linh Quân vui vẻ kéo tấm chăn của mình, gấp lại thành một chiếc gối nằm dài, đặt ở đầu giường.

"Nhưng mà người tôi nằm một mình chưa chắc đã vừa cái giường này đâu. Hay là cứ để tôi ngủ dưới đất đi..." Thiệu Huy gãi gãi đầu, liếc nhìn chiếc giường nhỏ. Tổng trọng lượng của hắn với Linh Quân hơn trăm kí, chiếc giường lỏng lẻo này chịu được sao?

"Nằm ngang lại sẽ vừa, đừng bướng nữa, tôi nói thì nghe đi."

Linh Quân hắng giọng, hắn thật sự không muốn nhiều lời. Thiệu Huy hết cách, đành trèo lên giường cùng hắn. Chiếc giường sắt khẽ lay động nhẹ, Thiệu Huy như muốn nín thở, động tác nhẹ nhàng trèo lên, Thiệu Huy sợ chiếc giường sẽ sập ngay.

"Haha, không sập được đâu, nhìn nó như vậy thôi nhưng xài được mười năm rồi."

Linh Quân nhìn điệu bộ của Thiệu Huy liền cười nghiêng cười ngã. Thiệu Huy gượng đánh hắn một phát, xoay người nằm xuống. Mái tóc hất sang bên, yết hầu trồi lên rõ rệt. Linh Quân tựa người vào tường, chăm chú nhìn Thiệu Huy. 

Thật sự rất đẹp.

Nhiều lúc hắn muốn thét lên với Thiệu Huy "Con mẹ nó anh ăn cái gì mà đẹp đến vậy!".

Thiệu Huy ngửa cổ, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay che lại trước trán. Chiếc áo mỏng trên người căng ra đôi chút, để lộ phần cơ săn chắc ẩn hiện dưới mảnh vải trắng. Linh Quân cũng nằm xuống bên cạnh, hắn lờ mờ say rồi, gương mặt ngày càng phiếm hồng. 

Lúc say, Linh Quân đều không tự chủ bản thân.

Linh Quân tiến lại gần Thiệu Huy, dùng cánh tay đè chặt cơ thể Thiệu Huy xuống. Hơi thở nồng nặc men rượu xộc lên làm Thiệu Huy giật mình mở mắt, cả người hắn đều bị Linh Quân đè lên, hai cánh tay bị trói lại ghì chặt xuống.

"Em làm cái trò gì vậy?"

"Mẹ nó..." Linh Quân ngước nhìn ngũ quan Thiệu Huy, chửi thề một tiếng. Hắn cứ ghì chặt Thiệu Huy, nheo đôi mắt nhìn hết một lượt Thiệu Huy, như muốn nhìn tận lục phủ ngũ tạng người kia.

"Anh có phải người không vậy? Là người, nhưng tại sao lại có sức hấp dẫn đến vậy? Chính anh, thằng khốn nạn anh khiến đầu óc tôi muốn nổ tung lên rồi!"

"Đừng quấy nữa, em say lắm rồi, ngủ đi."

Thiệu Huy thở dài gỡ bàn tay của Linh Quân ra. Hắn mạnh hơn Linh Quân, điều này ai cũng biết, kể cả Hán Trung khi nghe kể hắn làm cho Linh Quân bầm hết cả tay cũng gật gù công nhận Thiệu Huy. Thiệu Huy chỉ là không muốn làm Linh Quân bị thương.

Linh Quân đang say nên càng nói năng bừa bãi, nhưng hắn nghe lời Thiệu Huy nằm xuống không quậy nữa. Đôi mắt lờ đờ nhìn lên trần nhà, bờ môi dày có chút dẩu lên.

"Thiệu Huy..."

"Tôi đây, ngay bên cạnh em." Thiệu Huy vén mái tóc bết trước trán Linh Quân, cúi người nói.

"Chắc tôi bệnh rồi, lại còn bệnh rất nặng."

Hơi thở Linh Quân dồn dập, đè nén khó khăn. Hắn ngước nhìn Thiệu Huy, tâm trí lại càng rối loạn hơn.

"Tôi cũng nghĩ em bệnh rồi đấy. Tôi không nghĩ thủ lĩnh KJ tửu lượng lại kém đến như vậy, mới hai lon đã say xỉn bèm nhem rồi."

"Không phải! Không phải là bệnh đó!" Linh Quân ngồi bật dậy, đưa ngón tay trỏ xoay trái xoay phải, ra hiệu bất đồng, cả người đều loạng choạng.

"Được rồi không phải bệnh đó. Vậy nói xem em bệnh ở đâu? Hay là bệnh thật rồi? Để tôi đưa đi bệnh viện."

Thiệu Huy ôm trán bất lực, đành theo lời Linh Quân. Hắn nhìn thấy Linh Quân im lặng, lại tưởng là Linh Quân lại bệnh, liền đưa tay lên trán kiểm tra thân nhiệt cho Linh Quân.

"Cũng không." Linh Quân gỡ tay Thiệu Huy xuống, nắm chặt lấy bàn tay đầy gân guốc. Hắn nhìn Thiệu Huy, trong mắt hắn bây giờ chỉ toàn là Thiệu Huy, Thiệu Huy và Thiệu Huy. Hắn bị bỏ bùa đến điên rồi!

"Tôi bệnh, là vì anh."

Câu nói phát ra rất nhỏ, nhỏ đến mức Thiệu Huy phải cúi thấp người mới có thể nghe được.

"Hả? Sao lại là vì tôi? Mấy hôm nay tôi có bị nhiễm bệnh nào đâu mà lây cho em?"

Thiệu Huy ngốc, bình thường thông minh bao nhiêu, tại sao bây giờ lại ngốc đến vậy?

"Đồ ngốc, là tôi điên vì anh, tất cả những thứ trên cơ thể anh, giọng nói của anh, ánh mắt của anh đều làm tôi phát điên lên. Tôi không biết bản thân tôi như vậy là thứ cảm xúc gì, nhưng nó khó chịu quá..."

Ngón tay thon dài đẩy nhẹ trán Thiệu Huy, giọng nói Linh Quân khẽ nghẹn. Hắn cũng không biết chính hắn bị bệnh gì, hắn không biết rốt cuộc bản thân hắn đang muốn gì đây.

"Nếu cơ thể tôi, giọng nói của tôi, ánh mắt của tôi làm em phát điên, thì tôi sẽ khiến em  trở thành kẻ điên suốt đời."

Thiệu Huy hạ giọng, môi nở lên một nụ cười khẽ. Hắn đem Linh Quân đè xuống giường, đầu gối kẹp chặt đôi chân Linh Quân ở giữa. Thiệu Huy vén chiếc áo thun Linh Quân đang mặc lên đến ngực, bàn tay to lớn mò vào trong, tựa con mãnh thú chực chờ nuốt lấy con mồi. Hắn xoa nhẹ vòng eo săn chắc của Linh Quân, đem vòng eo kéo mạnh về phía mình. Bờ vai rám nắng của Linh Quân được hắn chăm sóc kĩ càng, Thiệu Huy cúi xuống ngậm lấy một bên xương quai xanh, hàm răng khẽ cạ vào khung xương. Cơ thể Linh Quân khẽ run, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy bờ vai hắn, Linh Quân mất tự chủ rồi, cả ý thức lẫn cơ thể đều không thể tự chủ được.

"Thiệu Huy... đau..."

Linh Quân bấu chặt lấy bờ vai Thiệu Huy, hắn ôm chặt người kia vào lòng. Loại cảm xúc kì lạ này, hắn rõ ràng biết nó không hề tốt đẹp chút nào, nhưng hắn mặc kệ. Thời gian sẽ cho hắn câu trả lời, hiện tại hắn chỉ lo đến con người trước mặt, người làm hắn kiềm chế biết bao lâu. Đôi lúc Linh Quân tự hỏi, có phải hắn dần có cảm xúc với đàn ông hay không? Hay thật sự hắn chỉ có cảm xúc với một mình Thiệu Huy?

Thiệu Huy nghe lời Linh Quân, không đùa với xương quai xanh nữa. Bàn tay hư hỏng của hắn vẫn mò mẫm bên trong, xoa nắn hết cơ thể Linh Quân. Thiệu Huy cứ như thế chạm đến đầu nhũ người kia, hắn dùng tay siết mạnh một cái, tấm lưng Linh Quân liền run lên. Đôi chân dài ôm lấy người hắn, Linh Quân đều là nằm trọn trong lòng hắn. Thiệu Huy cảm thấy dưới bụng trở nên khó chịu, vật cương cứng của Linh Quân cứ cạ cạ vào người hắn, thật sự rất nhột.

"Chậc, em xem này, mới một chút đã cương như vậy rồi. Cũng phải nhỉ, em đang trong độ tuổi này, phát triển sinh lý cũng là chuyện hiển nhiên."

"Má! Nói nhiều!" Linh Quân thở dốc, chửi Thiệu Huy một câu, nhưng tay vẫn ôm khư khư hắn.

"Ở tư thế này sẽ làm em bị đau đấy, nằm xuống trước đã." Thiệu Huy ôm lấy hai chân Linh Quân, xoay người lại đặt Linh Quân xuống giường. Hắn vuốt lại tóc ngược ra sau, hàng chân mày khẽ nhếch lên.

Một vẻ đẹp đểu cáng, hệt như lời Linh Quân nói.

Thiệu Huy cởi phăng chiếc áo thun trắng của Linh Quân, vứt sang một góc. Hắn cúi xuống hôn lấy vùng cổ Linh Quân, nhẹ nhàng trượt từ cổ đến yết hầu, rồi xuống đến cánh tay Linh Quân. Hắn hơi chau mày, khắp người Linh Quân chỗ nào cũng có vết sẹo, cánh tay chi chít những vết sẹo dài. Thiệu Huy hôn nhẹ lên cánh tay Linh Quân, bàn tay hắn lần đến dưới đũng quần. Vật nhỏ cương cứng đến trồi lên, phía trêи ɾỉ chút dịch sệt khiến Thiệu Huy khẽ cười, này là nhiệt tình quá mức rồi a.

"Đệt.... mau giúp tôi." Linh Quân khó chịu rên một tiếng nhỏ, thanh âm trầm đặc giữa cổ họng phát ra nhẹ nhàng.

"Đang có bà của em ở nhà đấy."

Thiệu Huy cười cười, đem quần Linh Quân lột ra, chỉ để lại chiếc qυầи ɭóŧ màu đen, giữa quần tạo thành một túp lều nhỏ. Hắn hơi kinh ngạc nhìn kích cỡ của Linh Quân, nước bọt nuốt xuống một phát. Linh Quân là thanh thiếu niên nên vật kia cũng là phát triển tốt thật, Thiệu Huy nhìn vật cương cứng giữa đùi Linh Quân thì gật gù tán dương.

"Bà ngủ say rồi thì trời có sập cũng không biết đâu. Mau..."

Thanh âm Linh Quân trở nên trầm đặc, cả thân thể hơi ngước lên đôi chút. Thiệu Huy cúi thấp người, vuốt lấy mái tóc bết trước trán Linh Quân, mỉm cười quái lạ.

"Được, tôi chiều em."

Thiệu Huy cười phá lên, đem bàn tay lần vào trong. Vật kia của Linh Quân khẽ chạm vào tay hắn, run lên đôi chút. Tuy Linh Quân không xa lạ với việc này, anh em cũng hay làm việc này cho Linh Quân, nhưng lần này cảm xúc dâng trào thật kì lạ.

Hơi ấm từ bàn tay thô ráp của Thiệu Huy truyền đến dị vật cứng to lớn, hắn vuốt nhẹ nhàng đỉnh đầu khấc. Hai ngón tay siết chặt đỉnh khấc, thứ dịch nhớp nháp rỉ ra đôi chút, Linh Quân thở hắt một hơi thoải mái, cả người đều thả lỏng. Thiệu Huy dùng tay còn lại kéo qυầи ɭóŧ Linh Quân xuống đến đầu gối, bàn tay kia vẫn linh hoạt phá đảo cơ thể Linh Quân.

"Sướng không?"

Thiệu Huy mỉm cười, đem vật trong tay nắn mạnh một phát, Linh Quân run bật người, khóe miệng run rẩy mở ra, phát lên những âm thanh gợϊ ɖụƈ,  "Ưʍ... có... rất sướng."

Hai chân Linh Quân mở rộng, kɦoáı ƈảʍ lại càng dễ dàng xâm chậm đầu óc. Cả người hắn như có luồng điện chạy dọc, chọc vào tận sóng não của hắn, khiến hắn hoàn toàn bị thôi miên, tuyệt nhiên nghe lời người kia răm rắp.

"Sướng như thế nào?"

Giọng nói Thiệu Huy trầm đặc, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề. Hắn vòng tay ôm lấy tấm lưng của Linh Quân, hạ sát vào người mình.

"Sướng, đến phát điên. A! Nhẹ nhẹ đôi chút, anh sục mạnh như vậy lỡ tôi bắn thì sao?"

Linh Quân đánh nhẹ vào người Thiệu Huy, bộ hạ của hắn được chăm sóc kĩ càng, lực vuốt liên tục, dần dần trở nên mạnh mẽ hơn. Vật kia của hắn dường như muốn nổ tung, cứ giật lên liên hồi. Thiệu Huy còn tham lam xoa đến hai hòn bi to lớn, kĩ thuật điêu luyện không khác gì dân trong ngành. Có lẽ hắn điên rồi, nhưng hắn mặc kệ, chuyện đó để khi tỉnh táo hắn sẽ suy nghĩ tường tận, còn bây giờ thứ chiếm lấy đầu óc Linh Quân là bàn tay to lớn đang chăm sóc "cậu nhỏ" của hắn.

"Có ai làm việc này mà không bắn? Nhảm nhí!"

Thiệu Huy ngậm đầu nhũ ửng hồng, cạ cạ vào làm nó sưng tấy lên, cả người Linh Quân đổ đầy mồ hôi, thấm ướt cả áo sơmi hắn đang mặc. Linh Quân cắn chặt môi, ngăn không cho những tiếng rên phát ra. Thiệu Huy áp mặt vào ngực Linh Quân, đem ngón tay của mình lùng sục khoang miệng Linh Quân. Hắn biết Linh Quân đang kiềm chế, hắn không muốn như vậy.

"Cứ rên đi, em bảo là bà không nghe thấy mà." Thiệu Huy đưa ngón tay vào sâu trong miệng Linh Quân, tiếng nước bọt vang lên khẽ. Căn phòng nhỏ phát lên những âm thanh nhục dục từ bờ môi người kia.

"Má, nghe giống đàn bà lắm. Tôi là đàn ông mà."

"Cậu nhỏ" của Linh Quân khẽ run, chỉ chực chờ được giải phóng một cách mạnh mẽ. Bàn tay Linh Quân bấu chặt vào sau gáy của Thiệu Huy, hương thơm trên người Thiệu Huy lan đến đầu óc hắn, mùi cây phong lữ thoang thoảng nhẹ nhàng đầy cạm bẫy.

Thiệu Huy cắn mạnh vào nhũ hoa, đem thân thể Linh Quân ghì chặt vào lòng mình. Bàn tay bên dưới hoạt động mạnh hơn, cả chiếc giường sắt tưởng chừng như muốn gãy, vang lên những tiếng cọt kẹt nơi đầu giường. Đường gân nam tính nổi dọc côn ŧɦịŧ khổng lồ của Linh Quân, miệng khấc không ngừng rỉ nước. Linh Quân càng lúc càng thở dốc, Thiệu Huy cũng là bái phục sức chịu đựng của Linh Quân, chăm sóc "cậu nhỏ" của hắn được hơn nửa tiếng vẫn không bắn.

"Khốn thật! Em vẫn còn chưa chịu ra!"

Thiệu Huy bực bội đè chặt Linh Quân xuống giường, cúi xuống ngậm lấy "cậu nhỏ" to lớn vào miệng. Linh Quân bất ngờ ngồi dậy, liền bị Thiệu Huy mạnh bạo đè xuống. Hắn ôm lấy hai bên đùi săn chắc của Linh Quân mở thật rộng. Dị vật được Thiệu Huy nuốt trọn, hắn ra sức hút lấy rồi thả ra, Linh Quân càng lúc càng điên lên, âm thanh phát ra càng lúc càng lớn.

Linh Quân biết việc này là quá giới hạn của những người anh em làm với nhau, nhưng hiện tại hắn chỉ quan tâm việc phát tiết diễn ra mãnh liệt kia, đầu óc không có thời gian để suy nghĩ về đạo đức làm người.

"Thiệu Huy, buông ra đi, tôi sắp..."

Thiệu Huy nghe giọng nói đứt quãng của Linh Quân cũng đủ hiểu sự tình, hắn càng mạnh bạo hơn, xốc cả người Linh Quân lên, hai bàn tay bấu nhẹ vào hai bên nhũ hoa sưng tấy.

"A!" Linh Quân gầm lên một tiếng, đem tất cả tinh hoa bắn hết ra ngoài. Dịch lỏng trắng đục, nhớp nháp trên bàn tay to lớn của Thiệu Huy. Thiệu Huy đỡ Linh Quân ngồi lên người mình, bàn tay vẫn vuốt ve tính khí đang ồ ạt bắn của Linh Quân. Cả người Linh Quân như có điện chạy, run khẽ lên từng hồi, tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn đến ướt cả drap giường.

"Hết chưa?"

Thiệu Huy cúi xuống nhìn thân thể đầy những vết đỏ của Linh Quân, bàn tay ôm chặt lấy tấm lưng hắn. Linh Quân thở dốc, cả người như nhũn đi, hắn tựa vào Thiệu Huy hồi lâu, liền mệt mỏi mà chẳng thèm trả lời. Thiệu Huy nhìn tính khí đã xìu xuống của Linh Quân, cầm lấy quần áo mặc lại cho hắn, đỡ hắn nằm lên chiếc chăn gắp sẵn. Căn phòng chỉ tràn ngập tiếng rên nhỏ âm ỉ từ cổ họng, mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ đặc sệt như xông đến đầu óc, những hạt mưa còn lất phất ngoài hiên, tất cả tạo nên một khung cảnh tưởng chừng như rời rạc nhưng lại hòa hợp vô cùng.

"Ngoan, ngủ đi." Thiệu Huy vuốt lại mái tóc Linh Quân, nằm xuống bên cạnh, chống một tay lặng lẽ nhìn người kia ngủ.

Hắn đợi Linh Quân ngủ hẳn rồi đứng dậy lục lọi tìm khăn giấy lau sạch tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn sót lại trên giường. Xong xuôi, hắn thở dài nhìn chiếc áo sơmi nhàu nhĩ của mình dính đầy dịch trắng, Thiệu Huy đành cởi bỏ áo rồi mới trèo lên giường ngủ.

"Lần sau không có chuyện em ngủ ngon như thế nữa đâu."

Thiệu Huy nhìn Linh Quân thở dài, mắt hắn cũng muốn sập xuống rồi, vớ tay tắt lấy chiếc đèn nhỏ mờ mờ.

Bình luận

Truyện đang đọc