MÃNH THÚ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thế thì tại sao sếp Ôn nghĩ không phải là tôi?"

"Vì tôi biết phương thức của cậu, vốn dĩ cậu không phải ngu ngốc. Sự kiện lớn đến như vậy không phải là địa điểm thích hợp để gây án, lại phải nói thêm..... Đại tiệc chính là của người cậu rất yêu quý, không phải sao?" Hiển Mặc Ôn giở từng trang tài liệu, tông giọng vẫn đều đều.

"Nếu đã biết như vậy, các người còn đưa tôi về đây để làm gì? Không phải phí công vô ích rồi?"

"Chúng tôi đã điều tra ra được, nạn nhân tên là Hạ Tuân, là cựu học sinh cùng khóa với cậu ở Bắc Hải. Người này có liên quan đến một đường dây mua bán ma túy, cho nên....."

"Nghi ngờ tôi là chủ đường dây đó?" Linh Quân tiến sát lại Hiển Mặc Ôn, để cho ánh đèn hắt vào sườn mặt góc cạnh của hắn, thoáng lên chút quyến rũ.

"Chưa có gì chắc chắn cả. Nhưng tôi cần cậu nói thật với chúng tôi, gần đây cậu có tiếp xúc với Hạ Tuân không?" Hiển Mặc Ôn chỉnh lại tư thế ngồi, mọi người trong phòng thẩm vấn đều bị Hiển Mặc Ôn đuổi khéo ra ngoài, bên trong chỉ còn duy nhất hai người cùng trò chuyện.

"Sếp lấy thứ gì để làm tôi tin tưởng đây? Sếp cũng biết mà..... Tôi không phải gã khờ."

"Mạng của tôi. Như vậy cậu đã đủ tin tưởng chưa, cậu Linh?"

Linh Quân bật cười, người này dũng khí cũng lớn lắm.

"Haha được thôi, tôi sẽ nói. Cách đây ba ngày tôi có đến biệt thự ở ngoại ô Đại Lục, nhớ không nhầm là ở gần cánh rừng khu Z. Hạ Tuân cùng đám anh em của nó tổ chức tiệc tɦác ɭoạи ở đó, ma túy cùng nhiều chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ cũng được sử dụng. Tôi cũng như các anh, muốn truy tìm người đứng sau tất cả sự việc này, cho nên mới đến đó thử. Ai ngờ đâu..... Thằng nhãi đó lên cơn nghiện, nhẫn tâm đánh một phát vào đầu tôi, thật đau muốn chết nha."

"Vậy cậu có biết người đứng sau cung cấp ma túy cho họ không?"

"Hmm.... Không biết, thật tình vẫn không biết." Linh Quân nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng lại tránh né việc nhắc đến Lộ Mãn Huyền. Hắn biết không phải Lộ Mãn Huyền là kẻ giựt dây, gã suy cho cùng cũng theo mệnh lệnh của một người khác mà thôi.

"Thôi được rồi, cảm ơn cậu đã hợp tác. Phiền cậu quá rồi, bây giờ tôi sẽ gọi người đưa cậu về."

"Sếp Ôn, có một chuyện tôi muốn hỏi anh."

"Cậu cứ nói."

"Không biết anh vụ án của Châu Doãn chứ nhỉ? Vụ án đó tôi không cho nhiều người biết, cho nên phía cảnh sát vẫn không tiến hành điều tra cặn kẽ, chỉ có bên pháp y bí mật làm việc mà thôi....."

"Ừm, vụ việc đó thì tôi biết."

"Thắc mắc thật nha, làm sao chuyện gì anh cũng biết?" Linh Quân từ đầu đã khá nghi ngờ người này, hắn bất giác cảm thấy nên đề phòng thì hơn.

Hiển Mặc Ôn nhìn hắn, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, "Thật là..... Vậy là chị Yến chưa nói với cậu rồi."

Cái.

Đệt!

"Tôi là người được ngài Ha nuôi dưỡng, là cháu họ hàng xa của ngài ấy. Năm đó đến thẩm vấn cậu tôi cũng định nói nhưng chị Yến không cho. Bởi vì lo lắng cho cậu, ngài Ha mới để tôi làm trong cục cảnh sát, sau này nếu cậu có chuyện sẽ dễ lo liệu hơn."

"Đệt..... Các người giấu tôi cũng hơi lâu đấy. Vậy thì nên gọi một tiếng huynh đệ nhỉ, Ôn ca?"

"Được được, thế thì không khách khí nữa. Cậu muốn nhờ tôi việc gì? Vụ án đó cho đến bây giờ vẫn chưa đi được đến đâu, tôi chỉ sợ sau này sẽ đâm vào ngõ cụt....."

"Hung thủ của vụ án năm đó cùng với vụ án này, là một."

"Cái.... Làm sao cậu biết được?"

"Hung thủ chắc chắn có vấn đề về thần kinh. Người bình thường không thể nghĩ ra phương thức gϊếŧ người tàn bạo như vậy. Theo như tôi quan sát, ngoài những vết đạn bắn thì trên người Hạ Trình còn có rất nhiều vết rạch. Những năm làm lính đặc công ở Myanmar, tôi mới biết được những vết rạch ấy là từ dao BC-41*, một loại dao găm dùng trong cận chiến. Hơn nữa, những vết dao trên người của cô ấy...... của Châu Doãn cũng y hệt như vậy."

*BC-41 là loại dao găm có thiết kế kết hợp với nắm đấm thép Knuckleduster, được sử dụng bởi lính biệt kích Anh khi phục kích hoặc cận chiến, trong Thế chiến II. Con dao có chiều dài khoảng 22cm, được cầm theo kiểu ngược tay. Với 2 lưỡi dao sắc bén, lưỡi dao trong dài hơn lưỡi dao ngoài. Phần chuôi dao kết hợp với nắm đấm thép có chiều dài 10cm, phù hợp với nhiều kích thước bàn tay khác nhau.

"Loại dao này rất hiếm, hiện nay trong quân đội cũng không còn sử dụng nhiều nữa. Muốn có được nó, quả thật không phải chuyện dễ dàng gì." Hiển Mặc Ôn ậm ừ nhìn qua loa hình con dao BC-41 trong điện thoại được Linh Quân giơ lên trước mặt, sau đó ghi ghi chép chép một lúc, "Hôm nay đến đây thôi, không phiền cậu nữa. Còn nữa, nhớ phải cẩn thận, ngài Ha với chị Yến lo cho cậu lắm đó."

Linh Quân bĩu môi đứng dậy, sắc mặt có vẻ khó coi, "Phiền cậu nói lại với chị Yến, chị ấy nên lo cho cái thân già của ngài Ha trước đi, đừng hao tổn tinh lực của ngài ấy, không thì sẽ mau thăng thiên gặp các cụ lắm."

"Chết tiệt, có mở cửa không hả Lộ cẩu kia?! Con cẩu xám xịt kia có tin là tao đạp chết mịa mày không?!!!!"

Đồng hồ điểm bốn giờ sáng, bầu trời một màu đen tĩnh mịch, duy chỉ có tiếng mắng chửi ầm trời của gã kia là không thể chịu nổi.

Hán Trung một thân một mình đi đến chung cư D tọa lọa giữa phố Mãn, cũng là nơi Lộ Mãn Huyền sinh sống, náo loạn cả một dãy. Lộ Mãn Huyền cũng không muốn phiền đến hàng xóm, chỉ đành bật chốt cửa, cho tên bát nháo kia xông vào nhà như bá chủ. Lộ Mãn Huyền ở nhà cũng chỉ quấn mỗi khăn tắm ngang hông, mắt nhắm mắt mở càu nhàu, "Đại ca, nhớ tôi rồi à?"

Hán Trung thuận chân đá một phát vào hạ bộ của Lộ Mãn Huyền làm gã cứng mặt tỉnh cả ngủ. Hán Trung hậm hực sấn tới Lộ Mãn Huyền, một tay bóp lấy cổ gã mà trừng trừng mắt, "Miệng mồm mày lúc nào cũng như vậy đúng không, con cẩu điên này?!"

"Sao đây? Không phải nhớ tôi mới mò đến đây thì là vì lý do gì, đại ca của tôi?" Lộ Mãn Huyền nheo đuôi mắt, đồng tử một màu xám tro có chút lay động. Bạo lực vừa thôi chứ, gã muốn tắt thở rồi. Hán Trung cũng không muốn có án mạng xảy ra, cũng buông Lộ Mãn Huyền ra, nghiêm túc hỏi, "Tao hỏi mày một chuyện, nhất định phải trả lời thành thật."

"Thế tôi mà có lúc nào không thành thật à?" Ánh mắt xám dưới bóng đêm trở nên mơ hồ đẹp đẽ, đôi mắt tỏa sáng như mặt trăng, một màu xám u buồn lạnh lẽo. Lộ Mãn Huyền nhẹ nhàng nâng cằm Hán Trung, trêu đùa gã, "Tình cảm này của tôi đối với anh cũng thành thật lắm nha."

"Cẩu xám, ngậm mồm đi."

"Anh muốn tôi trả lời mà bắt tôi ngậm mồm, vậy Lộ Mãn Huyền tôi trả lời anh bằng mông à?"

"Mày có liên quan đến vụ việc đó không?"

"Ý anh nói.... Án mạng vừa xảy ra tại đại tiệc? Không thể nói là không liên quan được, vì tên Hạ Tuân kia là khách hàng của tôi, vài hôm trước chúng tôi cũng có tổ chức tiệc tɦác ɭoạи cùng nhau. A! Còn có đàn em yêu quý của anh đến thăm chúng tôi đấy, Linh Quân cùng với hoàng tộc họ Thiệu cũng đến."

"Chuyện đó tao biết, nhưng có phải là mày không?"

"Anh thử đoán xem? Tôi ngồi ở đây từ lúc đại tiệc bắt đầu cũng mấy tiếng đồng hồ rồi, tôi làm được gì đây? Vả lại, gϊếŧ chóc đánh đấm không phải sở trường của tôi, thà để tôi đi buôn ma túy còn an nhàn hơn."

Đánh đấm không phải sở trường của mi, vậy mà hôm đó mi đánh ta nhừ tử ba ngày không nhấc chân nổi khỏi giường hả tên khốn nạn kia?!

"Thật sự không liên quan?" 

"Đại ca à, chẳng phải anh cũng nghĩ không phải là tôi sao? Nếu anh không nghĩ vậy, anh đã không một mình đến đây như vậy....."

Phải, Hán Trung gã không tin là Lộ Mãn Huyền làm việc này.

Nhưng gã có chút linh cảm, chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến Lộ Mãn Huyền.

"Xem như lần này tao tin mày, nếu như tao phát hiện trong lời của mày có nửa chữ giả dối..... Thì lúc đó thanh quản của mày sẽ bị tao xé ra làm đôi đấy." Hán Trung trừng mắt cảnh cáo, vết sẹo dài trên khóe mắt như nổi lên làm gã trông thật đáng sợ.

"Vâng vâng, lúc đó mạng của tôi đại ca tùy ý xử lí." Lộ Mãn Huyền bật cười, làn tóc xám khẽ phất phơ. Hán Trung liếc nhìn đồng hồ, gã cũng nên về thôi, ở lại chỉ tổ đấu võ mồm với tên mắt xám này. Gã bước ra phía cửa, trước khi về cũng không quên để lại một câu, "Mày đó..... Đừng có mà đi giành bạn gái của tao nữa."

Tiếng cửa đóng lại, không gian lại yên tĩnh vô cùng. Lộ Mãn Huyền nhìn phố Mãn im lìm thông qua tấm kính trong suốt, gác một tay nâng cằm, cười trong vô thức, "Tôi là đâu phải tranh giành bạn gái với anh."

"Thiệu thiếu vẫn chưa về?" Linh Quân đầu tóc lớt phớt, cà phơ cà phất ngả lưng lên ghế sofa rộng lớn. Hầu gái cẩn thận tháo giày cho hắn, đáp lại, "Vâng, Thiệu thiếu nói phải đến trụ sở KJ có chút chuyện. Ngài ấy dặn chúng tôi nếu cậu có về thì nên tranh thủ nghỉ ngơi, chúng tôi có nấu chút đồ ăn cho ngài rồi."

"Cô Lâm này....." Linh Quân mệt mỏi nhắm mắt, một tay gác lên mặt, một tay kéo cà vạt xuống nửa.

"Dạ? Cậu không khỏe ở chỗ nào sao?"

"Cô không thắc mắc sao? Việc tôi ở bên cạnh Thiệu Huy lâu như vậy?"

"Nếu như là việc khác, có lẽ tôi đã thắc mắc. Nhưng chỉ cần người ngài ấy muốn là cậu, cậu có như thế nào cũng được. Cậu đối với Thiệu thiếu rất quan trọng, điều này chúng tôi hiểu rõ. Cậu lựa chọn ở bên ngài ấy, cũng là một lựa chọn đúng đắn."

"....."

"Ngài ấy từ nhỏ đã không thích giao tiếp, lại còn không theo quy củ hoàng gia đặt ra. Một mình ngài ấy phải gồng mình chống lại những người thân thích ngày ngày lăm le ngôi vị của ngài ấy, thật sự chốn hoàng cung đối với ngài ấy như địa ngục thống khổ. Tôi theo ngài ấy lâu như vậy, chăm sóc ngài ấy từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng thấy ngài ấy vì ai mà mỉm cười thật tươi như vậy. Cũng như cậu nói đấy, ngài ấy tựa hoa Diên Vĩ, mạnh mẽ và kiên cường như vậy. Tôi tin chắc rằng nếu cho ngài ấy một cuộc sống mới, ngài ấy vẫn lựa chọn yêu cậu. Bởi vì yêu cậu là điều ngài ấy không bao giờ hối tiếc."

Sau khi cô Lâm đi rồi, Linh Quân cũng chả buồn tắm rửa, nằm vắt chân chữ ngũ đung đưa. Hắn nghĩ ngợi một lúc lâu, lại như nhớ ra điều gì, cầm điện thoại lên ấn ấn vài cái, "Dì Mẫn....."

"A thằng oắt con này! Bây giờ mới chịu nhớ đến hai bà già neo đơn này à?" Giọng dì Mẫn có chút trách cứ, nhưng chung quy cũng rất êm tai. Hắn cười cười gãi đầu, "Bà của con sao rồi ạ?"

"Bà con vẫn ổn, thật ra bọn ta ở đây cũng không hề chán nha. Tứ Xuyên có rất nhiều thứ mới lạ, phong cảnh cũng rất đẹp, hôm nào con rảnh hãy về chơi vài hôm....."

Hắn cười khổ, cái hẹn này thật không biết khi nào mới thực hiện được.

"Mà bà con muốn gửi lời cảm ơn đến cậu Thiệu Huy đó. Cậu ấy tuy bận rộn nhưng cứ đến cuối tuần là chạy về Tứ Xuyên thăm dì với bà con. Nếu hôm nào bận quá cậu ấy sẽ mua một đống đồ rồi gửi về. Thật là, người trẻ đúng là năng nổ hoạt bát thật."

Linh Quân bất giác mỉm cười, hàng lông mi dài rũ xuống, "Vậy à dì...."

"Con làm sao vậy?"

"Dạ không sao. Dì và bà nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy, con hứa khi nào rảnh sẽ về thăm hai người. Dì nhớ không được cho bà uống nhiều trà thảo mộc quá, không tốt đâu. Cả dì nữa, bệnh tiểu đường của dì không nên suốt ngày đi ăn ba cái chè linh tinh ngoài đường đâu, hại lắm." Linh Quân nhẹ nhàng căn dặn một lúc rồi ngắt máy. Hắn nhìn Thiệu phủ tràn ngập trong ánh vàng sang trọng, thở dài, "Cứ như thiên thần hạ giới vậy, tốt đến tưởng là mơ."

"Em nói mớ hả?"

"Mớ cái con mẹ anh, tôi không có bị thần kinh!" Linh Quân không buồn quay lại nhìn, quay mặt vào trong mắng một câu. Thiệu Huy từ trên xuống vẫn rất chỉnh tề, nhìn hắn uể oải nằm dài trên ghế thì mỉm cười ôn hòa, tiến đến vỗ một phát vào mông hắn, "Xê ra một chút cho tôi ngồi, em chiếm hết chỗ rồi."

"Không thích. Ra ghế khác ngồi đi, mấy cái còn lại để cô hồn ngồi à?" Linh Quân vẫn trong tư thế nằm sấp, cằn nhằn nói, bàn chân còn thô bạo đạp đạp Thiệu Huy ra. Thiệu Huy vẫn là chiều hắn đến hư rồi, phải dạy dỗ lại mới được nha, không thì có nước hắn leo lên nóc Thiệu phủ làm loạn mất.

Mắt thấy Linh Quân mất cảnh giác, Thiệu Huy liền cong môi, cúi xuống vòng tay qua gối hắn, một phát nhấc bổng hắn lên.

 Hắn giật mình mở to mắt, bỗng cảm thấy đầu óc như có hàng chục lít máu đổ về, chóng mặt rống lên, "CÁI Đ*T CON MẸ ANH!!!! LÀM CÁI LOÈN GÌ VẬY?!" 

"Làm em phải ngoan ngoãn."

"Má nó buông ra không?! Cái tên Thiệu thiếu chó chết này!!" Thiệu Huy không buông, thậm chí còn khoái chí vỗ vỗ mấy cái thật mạnh lên mông hắn. Hắn nằm trên vai Thiệu Huy cứ như bao tải đang được khuân vác, bất lực.

"Linh Quân....."

"...."

"Ầy, mèo nhỏ à em....."

"...."

"Cái.... đệt? Em.... Thật à?" Thiệu Huy nghe bên tai có tiếng thở đều đều, lại còn ong ong ngay bên tai hắn. Linh Quân mệt mỏi thiếp đi, ngay cả trên vai hắn cũng có thể ngủ chứng tỏ Linh Quân đã rất mệt mỏi rồi.

Thiệu Huy chỉnh lại tư thế, ôm Linh Quân trong lòng như công chúa nhỏ, nhẹ nhàng từng bước lên lầu. Trọng lượng hai người ngang nhau, vì thế hắn bế kiểu này thật sự rất mệt. Lại còn thêm Thiệu Huy hắn cũng mệt lả người rồi, cả đêm thức trắng cộng với tuổi già thật khiến hắn trở nên kiệt sức.

Thật lòng thì Thiệu Huy rất muốn đổi cách xưng hô với Linh Quân, nhưng hắn rốt cuộc cũng không biết nên mở lời như thế nào. Bởi vì Linh Quân rất hiếm khi hạ mình xưng "em", cùng lắm chỉ thấy xưng hô như vậy với mỗi Yến Mạn. Nói đi cũng nói lại, đến bây giờ giữa hắn và Linh Quân vẫn chưa có một từ ngữ nào để miêu tả rõ loại quan hệ này.

Linh Quân ngủ thẳng cẳng một hơi đến giữa trưa mới lồm cồm bò dậy. Hắn bị ánh nắng bên ngoài cửa hắt lên gương mặt làm cho khó chịu tỉnh giấc. Vươn vai một lúc, miệng bắt đầu lười nhác ngáp một cái thật lớn, lớn đến mức cả một đại gia đình ruồi cũng có thể trú ngụ vào trong miệng hắn. Hắn xoay xoay người vài cái mới phát hiện bên cạnh có một tảng thịt rất to, tảng thịt ấy phát ra âm thanh nhừa nhựa khàn khàn buổi sớm, "Khoa học chứng minh, ngáp to rất dễ gây trật hàm và biến dạng khuôn mặt."

Hắn nhếch môi, thẳng chân đạp cho người bên cạnh một cái, mắng, "Tôi xấu hay đẹp hay có gãy mẹ hàm cũng liên quan cái cớt gì anh!"

Thiệu Huy có thói quen ăn mặc phong phanh, hắn chỉ mặc tạm một bộ đồ ngủ trắng. Làn da trắng cùng cơ ngực nở nang dưới sắc vàng hắt lên như điêu khắc, tỉ mỉ đẹp lạ lùng. Hắn điềm tĩnh nhấp ly trà gừng, bàn tay còn lại bắt đầu xoa loạn lên đầu Linh Quân, "Em đừng quấy, hôm nay có quà cho em."

Linh Quân nghe đến hai từ "có quà" liền bật dậy như búp bê được lên dây cót. Hắn mắt nhắm mắt mở kéo kéo tay áo trễ nãi của Thiệu Huy, "Quà gì? Bự không? Đừng nói anh định cho tôi quản lý chi nhánh mới nha? Ai da như vậy có hơi khoa trương rồi."

"Đừng có tự biên tự diễn." Thiệu Huy phì cười rút tay về, lục lọi hộc tủ một lúc rồi ném cho hắn một khối màu đen. Linh Quân cầm thứ lạ mắt lên nhìn nhìn nghía nghía, cuối cùng hét ầm lên vui sướng, "Thiệu thiếu quả thật hào phóng nha!! Lần này ngài định tặng tôi thứ gì đây? Xe luôn, xịn quá xịn quá."

Thiệu Huy chỉ bật cười, tiếp tục lật đống tài liệu đang dang dở của mình. Linh Quân đột nhiên ngưng không quấy nữa, cứ như đứa trẻ đạt được thứ mình mong muốn liền trở nên ngoan ngoãn. Hắn lườm lườm Thiệu Huy, lại lườm lườm sang tách trà để ngay ngắn trên bàn. Thiệu Huy ngẩng đầu, đuôi mắt hồ ly cong lên một đường, "Gì nữa đây? Cho xe mới còn lườm quýt người ta thế à?"

"Anh bị bệnh gì à?"

"Không có, tại sao lại hỏi vậy?"

"Bình thường anh không uống trà gừng vào buổi sáng." Linh Quân chỉ chỉ vào ly trà, Thiệu Huy mới hiểu ra mọi chuyện. Hắn dọn dẹp đống tài liệu sang một bên, quay mặt đối diện với Linh Quân, "Tối hôm qua tôi đến trụ sở KJ, rốt cuộc bị Ha Quáng Xuất và Yến Mạn bắt uống rượu cùng họ. Kết quả là sáng sớm đã bị đau dạ dày, nên pha chút trà gừng uống thôi."

Linh Quân nghe đến đây chỉ im lặng một lúc. Thiệu Huy chăm chú nhìn theo hành động của hắn, thấy hắn chộp lấy điện thoại ấn ấn. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, hắn đã lập tức bật mode loa phát thanh mà rống vào, "Yến Mạn!! Chị muốn chết rồi phải không?! Có bao nhiêu rượu ở bar Tư Duệ đều nốc vào mồm Thiệu Huy hết đúng không hả?!!"

Bình luận

Truyện đang đọc