MÃNH THÚ

Linh Quân chỉ vừa mới thức dậy đã không thấy hoàng tộc của hắn đâu.

"?" Gương mặt vẫn còn ngáy ngủ, hắn ngơ ngác nhìn một vòng căn phòng rộng lớn.

Không một bóng người, lạnh lẽo tựa sương giá.

Cứ như bị bỏ hoang cô độc, chỉ cần không có người hơi ấm lập tức biến mất.

Linh Quân liếc sang bên cạnh, chỉ thấy vỏn vẹn một tờ giấy ghi chú nhỏ màu vàng đặt ngay ngắn trên bàn.

"Tôi có việc ở Adele, việc này rất cấp bách nên không thể không đi. Xin lỗi em, em có thể chờ tôi trở về được không? Ở nhà ngoan ngoãn nhé, mèo nhỏ của tôi. Yêu em."

Cái! 

Đệt!

Má!

Hắn rùng mình một cái, con người khô khan như hắn vốn không thể tiêu hóa những thứ ngọt ngào như vậy. Linh Quân cười gượng đặt lại giấy ghi chú, vớ đại lấy áo choàng mặc vào. Hắn vuốt ngược tóc ra sau, thấp giọng mắng, "Đúng là ông chú già sến ŧɦασ."

Thiệu Huy nhàm chán liếc nhìn người đàn ông trước mắt, vẻ mặt bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Đại thiếu gia Quách, đừng câu giờ nữa. Ta còn có việc."

Quách Lịch nâng mí mắt, gương mặt xinh đẹp kiêu ngạo phủ thêm một tầng quyến rũ. Y cong môi cười, ý cười đều thể hiện rất rõ, "Người của ngài nói rằng, muốn tôi đấu với ngài để tranh giành hắn, cho nên hôm nay tôi đến đây để hỏi ý kiến của ngài."

Ngũ quan Thiệu Huy dưới ánh nắng vàng nhạt hắt lên thật nhẹ nhàng và điềm đạm. Ánh mắt mê người như cuốn lấy từng chút hào quang của mặt trời, đem tất cả ngự vào một ánh nhìn, đầy mị lực và cuồng si.

Hắn xoay ghế, lưng lại áp sát vào phía sau. Đôi mắt tĩnh lặng như nước, thông qua cửa kính trong suốt nhìn xuống Đại Lục phồn hoa,  "Thứ gì là của mình, không cần giành giật, nhất định sẽ thuộc về mình. Kẻ khác muốn chiếm lấy, xin cứ tự nhiên. Nhưng phải nhớ một điều rằng, vật bất ly thân, cho dù có chặt có chém vẫn không thể bứt rời được."

"Chính hắn nói với tôi như vậy, ngài cũng biết mà.... Tôi đối với "thứ của ngài" có hứng thú rất mãnh liệt, nếu như ngài rộng lượng...."

"Quách Lịch, như thế là đủ rồi." Thiệu Huy không tức giận cũng không thể hiện trào phúng, nhưng giọng nói bắt đầu trùng xuống. Hắn miết lấy cổ áo của Quách Lịch, dường như lực của tay chì chiết hận không thể một phát bóp chết y, chỉ có thể nhẹ nhàng nhắc nhở, "Em ấy là ưu tiên hàng đầu của ta, chính là sứ mạng to lớn của ta. Bàn tay của cậu không có tư cách chạm vào người đó. Chỉ có ta, hoàng tộc ta mới có đủ tư cách bên cạnh em ấy."

Quách Lịch nhướn chân mày, môi hiện lên vẻ thích thú, "Ngài là.... yêu người đó?"

Thiệu Huy buông Quách Lịch, hàng mi dày rũ xuống, hầu kết lăn một chút, "Yêu."

Phải, yêu đến hết đời, cả kiếp sau vẫn yêu giống như vậy.

Tình yêu của hắn sẽ có lúc rất tàn nhẫn, vì ham muốn chiếm đoạt sôi sục trong tâm can, không thể nào chế ngự.

"Quách Lịch, ta nghĩ cậu cũng nên giải quyết người em trai cùng cha khác mẹ kia của cậu đi. Hai anh em các người cùng với thứ tình cảm dị dạng đó, rốt cuộc cũng không có kết quả tốt đẹp đâu." Thiệu Huy biết rất rõ con người Quách Lịch, nhưng hắn lại không thể nhìn thấu con người nhị thiếu gia Quách Lâm. Một con ác quỷ đội lốt người, nếu muốn đều có thể chém thể gϊếŧ, một cách tàn độc.

Quách Lịch đăm chiêu một lúc, chỉ hạ giọng, "Tôi biết, chuyện của em ấy, tôi sẽ giải quyết. Từ giờ đến lúc đấy ngài phải giữ Linh Quân cho thật chặt đấy, nếu không, tôi sẽ không ngại cướp cậu ấy từ tay của ngài đâu."

Quách Lịch không phải người xấu, y chỉ là không thể khắc chế tình cảm của mình dành cho người họ Linh kia. Lời nói y phát ra, y biết chắc chắn không thể thực hiện, bởi vì người kia không hề có chút ý muốn nào với y. Đại thiếu gia Quách Lịch cao ngạo, tựa bông hoa tuyết trắng, thanh khiết đến nhường nào. Lại vì một chữ "tình" mà bao lần vượt quá giới hạn, một chữ "tình" cũng đã nặng, kẻ si tình trong ánh mắt người đơn phương lại càng nặng thêm bội phần.

"Chó chết! Mày đi theo tao làm cái cứt gì?!" Hán Trung nổi giận đạp cho người bên cạnh một cái, tên cao to thậm chí còn không nhúc nhích, thản nhiên dùng tay bấm loạn số tầng thang máy.

"Ủa đại ca à, thật sự anh không nhớ gì cả sao?" Lộ Mãn Huyền lộ rõ vẻ chán chường, bấm bừa vào số 20 thật đẹp kia trước con mắt mở trừng trừng của Hán Trung, "Nhớ cái đéo gì mới được?!"

"Tối hôm qua đại ca uống rượu say khướt cùng với đàn em, sau đó lại tới nhà của tôi ói cho một bãi hoành tráng ở trước cửa. Vẫn chưa xong, anh lại ung dung cởi hết quần áo rồi lăn lên giường tôi ngủ như chó chết. Đại ca, anh nói xem có phải vì nhớ nhung tôi quá mới làm ra loại chuyện này?" Lộ Mãn Huyền thích thú trêu chọc Hán Trung, dù biết chắc thể nào cũng sẽ ăn mắng từ gã, nhưng biết sao được, đây là thú vui rồi.

Hán Trung im lặng một lúc, dường như đang cố lục lại kí ức. Một hồi sau lại ngẩn ra, hướng tầm nhìn sang chỗ khác, lí nhí, "Xin lỗi."

Lộ Mãn Huyền lộ ra biểu tình không thể ngạc nhiên hơn nữa, tròng mắt mở to đến mức chỉ chực chờ rơi xuống đất. Gã gãi gãi đầu, thật tình không biết xử sự thế nào, "Ai da đại ca à, anh không cần xin lỗi như vậy đâu, tôi....."

"Ách!"

Câu nói chưa dứt thì gã đã bị Hán Trung đạp một phát vào mạn sườn. Lộ Mãn Huyền chao đảo tựa vào một góc, đau đớn ngước nhìn gương mặt đầy ngỗ nghịch kia. Hán Trung nhếch khóe miệng lên, lộ rõ răng nanh trắng của hắn, trông đầy quyến rũ và mê người, "Mày tưởng ông đây là người dễ dàng nói xin lỗi như vậy sao? Mơ đi nhóc con!"

Hai người họ kì kèo nhau mãi, cuối cùng cũng đến trước phòng chủ tịch. Hiện tại người quản lý KJ là Hán Trung, nhưng tính tình gã nóng nảy ai cũng biết, vì thế bên cạnh phải có Yến Mạn quản lý gã.

Hán Trung vẫn còn lằn nhằn, tay cầm lấy nắm cửa mà mắng, "Mịa.... Mày có khác gì con chó bự quấn người đâu chứ hả?!"

Lộ Mãn Huyền cười cười, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của gã, làm ra điệu bộ nũng nịu, "Đại ca~ Đại ca đánh em mạnh như vậy, không cần bồi thường chút nào sao?"

"Cút về với mẹ đi."

Gã vừa mở cửa, bên trong đã phát ra âm thanh khàn khàn đầy khó chịu, "Ài.... Ồn ào từ bên ngoài vào bên trong luôn sao?"

Hán Trung mở to mắt nhìn người đang chễm chệ ở ghế chủ tịch của gã, người đó vẫn ung dung hớp trà một cách điềm đạm.

"Quân."

"Nhớ tôi không cậu chủ?" Linh Quân cười tít mắt, đứng dậy vỗ vỗ vai Hán Trung.

"Mày sang đây có chuyện gì vậy? Công việc ở RS có vấn đề gì sao?" 

"Có việc cần bàn bạc với anh, nhưng mà.... Lộ ca, sao anh cứ bám lấy cậu chủ vậy nhỉ?" Linh Quân nhìn ra được Lộ ca, à không, từ bây giờ phải gọi là Lộ cẩu dính người mới đúng.

"Đòi tiền bồi thường thể xác, cậu chủ của cậu đánh tôi dã man thật."

"Lộ cẩu, rọ cái mõm mày lại đi!" Hán Trung bực dọc thụi cho Lộ Mãn Huyền thêm một cú, Linh Quân nhìn thấy cảnh này lại thích thú cười đến tít mắt.

"Lộ ca, tôi hỏi anh một chuyện, nhất định phải trả lời thành thật."

"Được, cậu cứ hỏi."

"Anh quen biết Quách Lâm đã lâu, có thể nói đôi chút về cậu ấy cho tôi không?"

"Chuyện này....." Lần đầu tiên câu nói của gã có chút lưỡng lự, lần đầu tiên trong đôi ngươi xám tro kia ánh lên một tia dao động. Hán Trung đứng bên cạnh, chỉ dùng tay đập nhẹ vào gáy gã, "Mau nói đi, bọn tao sẽ không làm tổn hại gì đến mày đâu."

"Không phải tôi sợ tổn hại hay gì cả, nhưng mà.... Nếu tôi nói cho hai người nghe thì đại ca phải mời tôi một bữa được không?" Lộ Mãn Huyền đưa mắt nhìn Hán Trung, trên môi hiện lên một ý cười. 

Cái nụ cười vô đạo đức này.....

"Đệt! Chó má mày còn đùa được nữa à?!" Hán Trung quát lớn, gã túm lấy mái tóc xám của Lộ Mãn Huyền mà giật mạnh về sau. Lộ Mãn Huyền kêu đau, đập đập mấy phát vào tay gã cầu xin, "Đại ca, chỉ là một bữa cơm cũng không mời tôi được sao?"

Linh Quân cũng thấy lời đề nghị này không đến nỗi, bèn đưa một ánh mắt đầy trìu mến nhìn Hán Trung.

Hán Trung bị hai đôi ngươi lấp lánh như cún con dọa đến phát khóc, bèn xua xua tay chán nản, "Được rồi, dẹp ngay cái điệu bộ đấy đi, buồn ị quá. Ăn cơm thì ăn cơm."

"Ăn cơm có kèm theo cả người không đại ca?"

"Tao bóp chết mịa mày bây giờ...."

"Nhị thiếu gia Quách Lâm là con riêng của chủ tịch Quách với vợ lẻ. Mẹ của cậu ấy không được công nhận trong gia phả, đã vậy bà còn là một kĩ nữ, trên dưới đều bị hàng vạn người khinh rẻ. Quách Lâm từ nhỏ đã phải chịu sự nuôi nấng nghiêm khắc của bố và các dì trong nhà, họ lúc nào cũng mắng nhiếc cậu ấy thậm tệ, đem cậu ấy so sánh với đại thiếu gia Quách Lịch tài giỏi xán lạn. Thậm chí, ngày ngày cậu ấy cũng phải chịu những đòn roi đau đớn từ chính những người thân của mình. Họ coi cậu ấy không bằng rác rưởi, chính là một vết nhơ trong gia tộc Quách. Họ căn bản không cần cậu ấy, chỉ cần một Quách Lịch là đủ."

"Rồi?" Linh Quân nhàm chán hớp thêm một ngụm trà, bật ra một tiếng khô khốc.

"Cậu ấy bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế tình thương. Lúc những đòn roi tàn bạo giáng xuống, các dì đều nói rằng họ vì yêu thương cậu, lo lắng cho cậu hết mực nên mới phải làm như vậy. Đó chính là tình yêu."

"Tình yêu? Cái khỉ gió gì chứ?! Một đứa trẻ như vậy mà cũng....." Hán Trung nói đến đây lại khựng lại, bởi vì gã biết bao nhiêu đây chẳng nhằm nhò gì với cuộc sống mà Linh Quân đã trải qua cả. Địa ngục của Quách Lâm chỉ bằng một góc trong địa ngục đày ải mà Linh Quân đã phải chịu đựng.

"Bởi vì lầm tưởng tình yêu chính là bạo lực nên cậu ấy mới yêu Linh Quân. Cậu ấy cho rằng, Linh Quân khinh mạt coi thường hành hạ cậu ấy vì là yêu cậu ấy. Nhị thiếu gia bé bỏng ấy, từ lúc nào đã hình thành nên một con ác quỷ sâu bên trong, một con ác quỷ hình thành từ bóng tối của sự đau đớn và thống khổ." Lộ Mãn Huyền hạ khóe mắt, con người làm gì có ai muốn mình trở nên xấu xa đâu cơ chứ. Mỗi người có một hoàn cảnh riêng, vì bị dồn đến bước đường cùng nên mới vượt qua ranh giới giữa thiện và ác. Ranh giới ấy, cách một bước chân, lại xa cả ngàn dặm.

Linh Quân cứ cảm thấy lồng ngực nghẹn lại đôi chút. Nhị thiếu gia này, vài phần giống với hắn. Nhưng hắn còn may mắn có Ha Quáng Xuất, có Yến Mạn, có Hán Trung và những anh em trong KJ yêu thương hết mực. Hắn, ít ra còn có một chỗ để dựa vào.

Thiếu niên nhỏ bé tựa hoa thủy tinh kia, mỏng manh như vậy, làm sao có thể chịu nổi loại giày vò đến từ chính những người ruột thịt của mình được.

"Mọi chuyện đi đến mức này rồi, cũng không thể quay đầu được nữa. Sát nhân vẫn chính là sát nhân, cuối cùng kết cục cũng sẽ rất bi thảm." Linh Quân hiểu được hoàn cảnh của Quách Lâm, nhưng hắn không thể bỏ qua chuyện này được. Quách Lâm đã vượt quá giới hạn được cho phép rồi, điên cuồng đến mức ngộ sát nhiều người như vậy, chắc chắn đã bị liệt vào danh sách tội phạm truy nã. 

Khó tránh việc nếu bị bắt được, cho dù có là con của nghị sĩ Quốc hội vẫn sẽ bị phán tử hình.

"Đại thiếu gia Quách Lịch đâu?"

"Em không cần tìm, cậu ta đang giải quyết Quách Lâm rồi." Yến Mạn đứng tựa vào cửa, thản nhiên trả lời Linh Quân. Hắn ngây người một lúc, khẽ nghiêng đầu, "Làm sao chị biết?"

"Thiệu Huy nói với chị. Nhóc con à, chị nghi ngờ người tiếp theo chính là hoàng tộc yêu dấu của em đấy. Em nên....."

"!" Yến Mạn sững người, đồng tử dao động đôi chút. Cô nuốt xuống nước bọt, đưa tầm mắt nhìn con dao đang cắm thẳng trên tường, lưỡi dao sắc nhọn cách gương mặt cô chỉ vài centimet. Chỉ cần nhắm trúng, nhất định sẽ khó toàn mạng.

"Cẩn thận lời nói một chút..... Em, dù có chết cũng sẽ toàn mạng bảo vệ hoàng tộc đó."

Phải, Thiệu Huy không được có mệnh hệ gì.

Nếu Quách Lâm kia dám động đến, hắn ngay lập tức khiến máu nhuốm lấy Quách gia.

Linh Quân đi khỏi, Yến Mạn vẫn chưa hết bàng hoàng. Không ngờ thằng nhóc này lúc nóng giận thật làm người khác kinh hồn.

Hán Trung thở dài, đi đến vỗ vỗ vai Yến Mạn an ủi, "Mẹ kế à..... Chị cũng là nên quản cái miệng lại đi, không biết chừng nhãi con đó có thể làm được cái gì đâu."

Yến Mạn thở hắt một hơi, vuốt vuốt ngực bình tĩnh lại. Cô lại quay sang đập một phát vào đầu Hán Trung, "Chị đây biết rồi, không cần mày nhắc. Mà Lộ Mãn Huyền này cũng được quá chứ, rất đẹp trai nha."

Lộ Mãn Huyền nghe đến đây khoái chí nhoẻn miệng cười tươi, "Tôi cảm ơn nhé, chỉ có chị mới nhìn thấy được vẻ đẹp tiềm ẩn của tôi thôi."

"Cút con mẹ mày đi, thằng nhãi ranh." Hán Trung thô bạo đạp cho gã một phát, giọng điệu khinh khinh mà lườm gã.

"Thiệu Huy! Thiệu Huy!" Linh Quân vừa bước vào sảnh lớn của Adele liền kêu tên Thiệu Huy như gà con gọi mẹ, gọi vang cả một sảnh.

"Ngài Linh, chủ tịch đang có cuộc họp quan trọng, ngài có thể vui lòng chờ một chút....."

"Không cần chờ đâu, ta xong việc rồi." Thiệu Huy với áo khoác ngoài màu nâu sẫm, ung dung bước đến trước mặt Linh Quân. Hắn chớp chớp đôi mắt, hoàng tộc này của hắn lúc nào cũng thật đẹp. Đẹp đến mê mẩn, đẹp đến nao lòng.

"Hôm nay rảnh không?"

"Nếu tôi nói không rảnh thì em làm sao?"

"Làm cho anh rảnh."

"Thế thì hỏi làm quái gì nữa?"

"Hỏi cho có lệ thôi." Linh Quân nhún vai thản nhiên, trước mặt các cổ đông cùng những nhân vật máu mặt trong Adele tự nhiên nắm lấy tay Thiệu Huy kéo đi. Mà tên hoàng tộc này tựa như quen nhờn, cứ thong dong đi theo từng bước chân tràn trề sức sống của thiếu niên trước mặt.

"Ta có việc phải đi trước, cứ tiến hành theo những gì đã bàn bạc. Giám đốc Tống, ta giao việc quản lý cho cậu, cậu làm được không?" 

"Ngài Thiệu cứ yên tâm, tôi nhất định không làm ngài thất vọng." Thiệu Huy nhận được một cái cúi đầu trịnh trọng của Tống Mãn, hắn cũng thở phào yên tâm được chút ít. Bởi vì Adele dạo gần đây có nhiều biến động, mà thị trường Đại Lục cũng đang bất ổn, hắn thật sự phải lao lực hao tổn tâm trí mới có thể giải quyết ổn thỏa được.

Linh Quân không nói không rằng, cứ phóng chiếc xe Thiệu Huy tặng, chở hắn đến một nơi ở xa ngoại thành. Chiếc xe cứ thế băng băng trên con đường vắng, chỉ còn xào xạc tiếng lá rung theo từng cơn gió mát và tiếng động cơ nổ đều đều. Thiệu Huy hít một hơi, hướng tầm mắt đến đại dương rộng lớn đang dần hiện lên trước mắt. Thái dương dãn ra đôi chút, tâm trạng liền theo sắc cảnh mà tốt hơn, không cần phải suy tư phiền muộn nhiều nữa.

"Cuộc sống này nhiều phiền muộn nhỉ?" Linh Quân ngửa cổ đón lấy từng đợt gió lướt qua da thịt, cảm giác thoải mái đến lạ lùng.

"Nếu không có phiền muộn thì sẽ không còn là cuộc sống nữa. Nếu mỗi ngày đều uống một cốc nước thật nhiều đường, đến một lúc sẽ bị sự ngọt ngào ấy phá hủy chính bản thân. Cuộc sống cũng vậy, phải đầy ắp tư vị như vậy, mới gọi là cuộc sống."

"Công ty xảy ra chuyện gì sao?"

"Chuyện thường tình thôi, thị trường đang bất ổn, Adele cũng không thể không bị lay động được."

"Nếu được, ngày mai nghỉ một hôm đi. Nghỉ ngơi một chút được không, cùng tôi." Linh Quân ngước nhìn hoàng hôn đang dần buông, lại chậm rãi quay sang bên cạnh. Ánh chiều tà một màu hồng thẫm nhuốm lên xương hàm tuyệt đẹp của Thiệu Huy, hắt lên ánh mắt tựa sao xa của hắn.

Phiền muộn, sầu não, suy tư, đôi mắt đã dần lộ một tia mỏi mệt.

Đôi mắt từng ánh lên vẻ xán lạn của tinh tú, bây giờ tựa như bị tầng tầng mây đen che phủ, mịt mù và nặng nề. Thiệu Huy vừa mệt mỏi, lại vừa lo sợ. Hắn sợ rồi sẽ có lúc hắn không đoán trước được tương lai, hắn sẽ không thể kiểm soát được tất cả những gì sẽ xảy đến. Vì người hắn yêu đang từng chút hy sinh để bảo vệ cho hắn, mà bản thân hắn lại chính là một yếu điểm, một nhát dao chí mạng đối với người kia.

"Linh Quân, tôi xin lỗi."

"Hả? Làm sao thế?" Linh Quân ngạc nhiên dừng xe, giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

"Tình yêu này của tôi làm em mỏi mệt nhiều rồi, tôi thật sự rất sợ. Tôi sợ Quách Lâm sẽ khiến em đau khổ, sẽ lấy tôi làm điểm yếu của em, tôi....."

Nỗi sợ bao trùm lấy tâm can, dâng đến cuống họng trở nên nghẹn dần, nghẹn dần rồi bật lên những tiếc nấc đau khổ.

Linh Quân trầm ngâm nhìn người trước mắt, chỉ lặng lẽ đưa tay ôm lấy gương mặt người đem lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nơi khóe mắt người, thật ôn nhu và ân cần như cái cách người đã từng làm với hắn, "Tôi không sợ, dù cho đánh mất tất cả vẫn không sợ. Người tôi lựa chọn, chính là đấng tối cao của tôi. Chúng ta đi cùng nhau, dù có chết cũng phải chết cùng nhau. Chỉ là một thằng nhãi con như Quách Lâm, có thể ngăn cản được chúng ta sao? Thiệu Huy, anh phải tin tôi, anh phải tin vào tình yêu này của anh. Chính tình yêu này là nguồn sống của tôi, là động lực to lớn nhất của tôi, vậy nên chúng ta cùng nhau đi, được không?"

Bình luận

Truyện đang đọc