MÃNH THÚ

"Nào! Cụng bia cho lễ tốt nghiệp của em diễn ra suôn sẻ!" Thiệu Huy phấn khích giơ lon bia lên, liếc sang người bên cạnh. Mặt mũi Linh Quân một đống, nhưng cũng lười nhác đưa lon bia chạm lên, sau đó chẳng nói chẳng rằng liền nốc cạn.

"Nè.... bị cái gì vậy?"

"Không có gì." Hắn hiện rõ nét mặt hằn học, ngửa cổ nốc lon bia trong tay.

"Đừng nói với tôi là..... em ghen với Quách Lâm?" Lon bia hạ xuống, thân thể to lớn của Thiệu Huy ngả dần về Linh Quân, gương mặt mang theo một ý cười ranh mãnh. Ghen thì cứ nói là ghen đi, người ta muốn nghe mà.

"Ghen cái đầu heo! Tâm trạng không tốt, đừng đụng chạm."

Au, cái này gọi là tự vả đúng không? Miệng nói không ghen nhưng mà cái hành động giật lấy điện thoại người ta rồi xổ một tràng chửi bới thì không phải là ghen à?

Thiệu Huy thở dài hết cách, liền chụp lấy lon bia trên tay Linh Quân đem lên ngửa cổ hớp một ngụm. Sau đó túm lấy cánh vai của người nhỏ hơn mà đè xuống, khóa chặt người kia dưới thân mình. Ánh đèn lập lòe rọi qua ngũ quan tinh tường của Thiệu Huy, đôi mắt hồ ly ánh lên vẻ mê mị lạ lùng. Hắn cúi thấp đầu, phả từng hơi ấm nhẹ nhàng vào bờ gáy săn chắc kia.

"Anh làm cái trò gì vậy?" Linh Quân khó chịu nghiêng đầu né động tác đưa ngón tay của Thiệu Huy vào miệng mình. Hắn cứ càng né, Thiệu Huy càng thô bạo hơn, dùng ngón tay dài thô ráp đưa vào khoang miệng ẩm ướt, khẽ tách hai hàm răng ra, luồn vào trong như mãng xà, lùng sục khắp nơi. Khóe miệng rỉ ra chút bọt trong suốt, chảy dài xuống vùng cổ, tạo nên mỹ cảnh trần tục nhất.

"Ưʍ... Thiệu...." Hắn chưa kịp dứt lời, môi của Thiệu Huy liền chế ngự hắn. Ngón tay Thiệu Huy bên trong khoang miệng ấm nóng liền khuấy đảo, hắn cảm nhận được chất cồn trong miệng Thiệu Huy truyền sang khoang miệng mình một cách nhẹ nhàng. Không thể phản kháng, hắn đành thuận theo từng động tác, phối hợp một cách nhịp nhàng. Không hiểu, không muốn hiểu, nhưng hắn thích cảm giác này.

"Uống kiểu này ngon hơn nhỉ?" Thiệu Huy thả lỏng hai bên tay của hắn, ngước cổ chùi đi nước bọt trên khóe miệng. Môi hiện lên nụ cười nửa miệng cực kỳ yêu nghiệt, bàn tay dày vuốt lại mái tóc trước trán ra sau, lộ ra vẻ đẹp thiên phú vốn có.

"Kiểu này.... chưa bao giờ thử. Nhưng mà, ngon hơn thật." Linh Quân nuốt sạch những thứ còn sót lại, hương vị ngọt hơn so với vị bình thường, đúng là ngon hơn thật.

"Muốn nữa không?"

Linh Quân im lặng nhìn người trước mặt, cánh tay dài vươn ra ôm lấy cổ người kia một cách mạnh bạo, áp môi mình xuống đôi môi mềm mại. Rất mềm, lại rất thoải mái, cảm giác đều rất lạ lẫm, mặc dù hắn biết đây không phải lần đầu hắn hôn Thiệu Huy, nhưng có lẽ men bia làm hắn điên đảo thần trí rồi.

"Em từng mắng tôi là hạng phóng túng, em cũng khác gì đâu nhỉ?" Thiệu Huy rời môi hắn nhếch lên nụ cười tinh ranh, vẻ lưu manh phóng nhã này cuốn lấy đầu óc hắn rồi.

Điên cuồng. 

Hắn muốn có cảm giác đó.

"Thiệu Huy, chơi cùng nhau đi."

"....."

"Sao vậy? Chẳng lẽ là không dám chơi?" Hắn nhướn mày, đem thái độ thách thức biểu lộ cho người kia thấy. Thiệu Huy ôm lấy eo hắn kéo lại, khóe môi khẽ mở, thì thầm một tông giọng trầm đặc vào tai hắn, "Em có chắc..... chịu được không?"

"Thử xem. Xem tôi có chịu được hay không?"

Đây có lẽ là lời nói ngu ngốc nhất từ trước tới giờ hắn phát ra.

Phút giây đó, cơ thể hắn chịu áp chế hoàn toàn bởi thân hình cao lớn. Thiệu Huy ôm lấy cơ thể hắn, đè chặt vào ghế sofa. Sơ mi mở đến hai cúc áo được Thiệu Huy lướt qua, bàn tay to lớn bao trùm lấy cơ thể hắn. Cảm giác thật rõ ràng, không còn mơ hồ nữa, hắn muốn có được người đàn ông này.

Thiệu Huy liếc nhìn thân thể nóng bỏng rắn chắc, làn da bánh mật càng tôn lên từng đường nét mỹ miều. Cơ ngực rắn chắc, từng giọt mồ hôi tinh khiết chảy dài trên vùng cổ xuống đến ngực, thấm vào lớp áo mỏng trắng tinh. Đôi chân dài chỉ mặc duy nhất chiếc boxer ngắn cũn để lộ bắp chân rắn chắc. Thiệu Huy mỉm cười tà, không ngờ mỹ cảnh này hắn có thể chiêm ngưỡng một cách rõ ràng như vậy. Hắn cúi xuống, dùng đôi môi mình áp lên yết hầu trồi lên của người kia, ngậm nhẹ vào miệng, khẽ dùng lưỡi mà trêu đùa. Cánh tay người kia không nói mà rằng tự động vòng lấy cổ hắn khiến cho nhịp điệu càng được nâng cao. Hắn cảm nhận được cơ thể nóng bỏng kia khẽ run lên từng hồi, hắn cảm nhận được thú tính trong bản thân hắn vực dậy, không thể kìm nén.

"Cảm nhận đi, mèo nhỏ. Rồi em sẽ không bao giờ có thể rời bỏ được hơi ấm của tôi." Thiệu Huy khẽ cười, hôn lên cổ Linh Quân, hàm răng khẽ cắn vào xương quai xanh lộ rõ vết đỏ thẫm. Tiếng thở dốc của người kia càng lớn, hắn càng manh động hơn. Đôi bàn tay luồn vào áo sơ mi trắng, thích thú vuốt nhẹ từng bộ phận, hai đầu nhũ hoa căng cứng vì cảm giác hứng tình, hắn có thể cảm nhận được từng tế bào đang run lên vì cơn phấn khích tột độ.

"A.... Thiệu Huy.... hôn tôi."

"Chiều em, tất cả đều sẽ chiều theo em." Hắn thô bạo hôn Linh Quân, hắn muốn giày xéo đôi môi dày kia, chà xát đến khi rướm máu mới có thể thỏa mãn. Đôi môi người dưới hạ thân nóng bỏng tràn đầy dụ hoặc. Hắn hôn rồi buông, cứ hôi rồi lại buông, gieo hy vọng rồi lại dập tắt, chơi đùa một cách đầy thú tính.

"Chết tiệt!" Linh Quân chửi thề một tiếng, nắm lấy cằm Thiệu Huy mà mạnh bạo ấn xuống. Hắn hôn lên ngũ quan Thiệu Huy, từ đôi mắt hồ ly quyến rũ xuống đến sống mũi thắng tắp. Mỗi giác quan hắn lướt đến đều cảm nhận rất rõ ràng, huyết mạch trong người hắn sôi sục dâng trào, hắn muốn chiếm lấy thể xác người đàn ông này, hắn muốn từng tinh tú trên gương mặt người này sẽ khắc sâu vào tâm trí hắn.

Đối với Thiệu Huy mà nói, Linh Quân lúc này là đang mời gọi hắn. Từng động tác của Linh Quân đều lọt vào tầm mắt của hắn, khiến hắn muốn kiềm cũng không kiềm được. Hắn ôm lấy hai bên eo của Linh Quân, kéo người nhỏ con ngồi dậy, xoay người túm lấy chiếc cà vạt đỏ nằm trơ trọi dưới sàn.

Bàn tay hắn nổi lên những đường gân dài đến cổ tay, đôi bàn tay dày to lớn nắm lấy cà vạt, nhẹ nhàng buộc vào đôi mắt người kia. Linh Quân bất chợt không thấy gì, liền giật mình nảy người lên, hắn lại cười tà cúi thấp đầu kề vào mang tai đỏ ửng kia thì thầm, "Không nhìn thấy sẽ tình thú hơn."

Mẹ nó, anh định ép chết tôi sao?!

"Bắt đầu nào, mèo nhỏ." Linh Quân không thể nhìn thấy, lập tức các giác quan khác liền trở nên nhạy cảm hơn. Hắn cảm nhận được da thịt được bao bọc bởi luồn ấm từ môi Thiệu Huy, lướt từ cổ xuống đến bụng, nhẹ nhàng hôn lên từng ngõ ngách trên cơ thể hắn. Hắn khẽ rùng mình, hắn không quen với việc thụ động một chỗ như thế này, liền ôm lấy cổ Thiệu Huy mà ghé vào, "Thiệu Huy, tôi nằm trên được không?"

Thiệu Huy nhìn hắn mỉm cười, thanh âm dụ hoặc cất lên trầm ổn, chỉ một câu nói đã khiến hắn lập tức im bặt, "Em có thể nằm trên bất cứ ai, nhưng phải nằm dưới tôi."

"Anh làm đến mức này sao? Tôi.... tôi không muốn nằm dưới!"

Thanh âm mang theo chút ẩn khuất, xã hội đen vốn luôn là người chiếm thế ngự, cho dù trên công tác làm việc hay trên giường đều là người chiếm thế chủ động. Cho nên, Linh Quân bất mãn cũng là điều dễ hiểu.

"Em nằm trên cũng được thôi.... nhưng mà là "cưỡi" trên người tôi. Nên nhớ một điều, khắc vào tâm trí em, tôi mạnh hơn em!"

"Thiệu Huy! Chết tiệt nó con mẹ anh! Nếu không nằm trên được thì tôi cũng không nằm dưới đâu!!"

"Em ở trong hắc đạo mười hai năm, dĩ nhiên biết đến đạo lý thắng làm vua thua làm giặc. Đối với tôi, thắng nằm trên thua nằm dưới."

Thiệu Huy nâng người hắn lên nhẹ như tênh, áp sát hạ thân hắn vào tay vịnh mềm mại của ghế sofa. Bàn tay lần mò vào bên trong sơ mi, khuấy đảo một vòng cơ thể săn chắc, dần dần mang theo hư hỏng tiến xuống dưới lớp quần mỏng manh. Linh Quân khẽ run người, hắn chỉ mặc duy nhất chiếc boxer ngoài ra không mặc qυầи ɭóŧ bên trong, tác động của Thiệu Huy làm hắn giật bắn người, bàn tay tự động ngăn lại đôi tay hư hỏng của Thiệu Huy.

"Chỗ này của em.... tôi cũng từng chạm qua rồi mà." Thiệu Huy ôm lấy lưng của Linh Quân, vùi mặt vào cổ hắn, thanh âm nhỏ nhẹ mơ màng trái ngược với đôi tay đang ngang tàng kia. Linh Quân bị giọng nói kia chế ngự, cảm giác mê hồn xuất phát từ động tác kia làm hắn không còn tập trung vào câu nói của Thiệu Huy, cứ thế buông thõng đôi tay, mặc sức Thiệu Huy luồn vào trong, nắm lấy vật cương cứng qua lớp quần mỏng nhẹ nhàng phủ lên hơi ấm. Men say, xúc cảm và cả giọng nói trầm đặc kia hòa quyện đến mức khiến hắn không phân biệt được đâu là hiện thực, hắn cảm thấy bản thân đang rất thoải mái rất dễ chịu, một cảm giác chưa bao giờ nếm trải.

Linh Quân lắc nhẹ đầu, cà vạt trên mắt lập tức lỏng lẻo rồi rơi xuống cổ hắn, đung đưa qua lại.

"Ưʍ..... đừng.... nhẹ lại chút." Đôi môi khô khốc bật lên những tiếng rên nhỏ nhẹ từ cổ họng, hắn nhíu đôi chân mày liếc nhìn bàn tay hư hỏng kia đang mân mê đỉnh khấc rỉ chút dịch, "cậu nhỏ" của hắn vốn đã ngẩng đầu mạnh mẽ liền bị thao tác kia làm cho thoải mái, ngày càng to dần lên trong chiếc boxer đen.

"Xem nào.... vừa thô lại vừa mềm, đáng yêu a." Thiệu Huy cắn mạnh vào bên vai đang run rẩy, nhếch môi nở lên nụ cười khoái chí, bàn tay theo nhịp điệu mà trừu sáp. Vật cương cứng dưới lớp quần mỏng ngày càng trở nên mạnh mẽ, chất dịch trong suốt rỉ ra đỉnh đầu khấc. Thiệu Huy tựa cằm vào vai Linh Quân, nghe từng tiếng thở dồn dập cùng những tiếng kêu âm ỉ từ cổ họng của Linh Quân.

"Mẹ nó...." Linh Quân thả lỏng người, dần theo động tác của Thiệu Huy mà phối hợp. Bỗng hắn sực nhớ ra điều gì đó, liền quay người lại đối diện với Thiệu Huy, nhỏ giọng, "Thiệu Huy.... để tôi làm việc này cho anh."

Thiệu Huy thoáng ngạc nhiên, liền buông người Linh Quân ra. Linh Quân liền đẩy hắn xuống sofa, dùng tay mở rộng hai bên chân của hắn, hắn nhìn thấy động tác kia liền cười ranh, bàn tay dày vuốt lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi của người bên dưới, môi nhếch lên một nụ cười.

"Có chắc sẽ chịu nổi không? Em chưa bao giờ nhìn thấy kích cỡ thật của thứ này cơ mà."

"Bớt cái mồm lại, mẹ nó! Thử là sẽ biết." Linh Quân bực bội chửi một câu, tay nhanh nhẹn kéo khóa quần tây xuống. Hắn khựng lại đôi chút, thôi xong! Cái thứ kia to lớn hơn cả của hắn, đang ẩn hiện dưới lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh. Vật lớn trồi lên giữa chân Thiệu Huy một cách hùng dũng, nhìn thoáng qua có lẽ cũng đã ngẩng đầu rồi. Hắn liếc nhìn thứ to lớn liền nuốt nước bọt một cái mắng, "Cái thứ chó má này....."

"Nếu suy nghĩ lại.... thì may ra còn kịp. Ngay cả dân chuyên nghiệp cũng không chắc nổi thứ này vào miệng đâu."

"Im đi." 

Hắn thở hắt một hơi, từ từ nắm lấy qυầи ɭóŧ bên trong mà kéo xuống, thứ to lớn kia cũng từ đó lộ diện. Những đường gân guốc dài xộc, hằn lên những đường gân nam tính đỉnh khấc to rỉ chút dịch sệt đọng lại nơi đũng quần. Hắn đoán chừng chắc tầm 20cm hoặc có thể hơn, vì của Thiệu Huy rõ ràng to hơn hắn. Mẹ nó, rốt cuộc là ăn giống heo gì mà to đến như vậy?

Thiệu Huy luồn tay vào lọn tóc của hắn, nhẹ nhàng xoa nhẹ, hắn dần cúi xuống, chóp mũi chạm với thứ kia, cảm giác nóng hổi ươn ướt nơi đỉnh khấc chạm vào da mặt hắn. Hắn nhẹ nhàng hôn lấy xung quanh, nhẹ nhàng dùng đôi môi dày ấn lên từng tế bào, từng đường gân. Đôi môi dày rê đến hai hòn bi to tướng liền trêu đùa đôi chút, chiếc lưỡi khẽ quấn chặt lấy hai hòn bi siết chặt lại. Thiệu Huy gầm nhẹ một tiếng, thanh âm phát ra nhỏ nhẹ nhưng trầm đặc mê hồn. Linh Quân chưa bao giờ nghĩ rằng hắn có ngày phải làm việc này cho một thằng đàn ông, hơn nữa người đó lại là thầy giáo của hắn!

"Chậc, cứ ngỡ không biết làm, ai ngờ lại giỏi đến mức này...."

"Bớt nói lại đi, thằng quần!"

"Ơ? Em dám mắng tôi à?" Thiệu Huy ngạc nhiên ngẩng đầu, đúng là không còn dạy nó thì nó không coi mình ra cái giống ôn gì nữa.

"Dám đấy, làm sao?"

"Thì lo mà ngậm cho trọn đi, không thì đêm nay em không xong với tôi đâu!" Thiệu Huy cười ranh, cầm lấy mái tóc của hắn mà ấn mạnh xuống đũng quần. Cổ họng hắn lập tức ôm trọn thứ to lớn kia vào trong, bao phủ lấy nó. Chau mày, khó chịu lắm, vì thứ kia chạm đến thanh quản, bây giờ hắn muốn mắng cũng không được nói cũng không xong. Thiệu Huy thở hắt một hơi quyến rũ, bàn tay lại trở nên nhẹ nhàng xoa đầu người dưới thân. Linh Quân mắng trong lòng nhưng biết làm sao đây, đã làm thì phải làm cho trót. Hắn nuốt nước mắt vì khó chịu, đem ƈôи ŧɦịŧ to lớn ngậm vào phủ lên hơi ấm. Động tác ra vào một cách nhẹ nhàng, trừu sáp từ đó tăng thêm nhờ vào nước bọt cùng tϊиɦ ɖϊƈh͙ ướt át, ngày càng một thuần thục hơn. Mỗi lần hắn nhả ra lại chau mày, ô hồ thứ kia coi như là muốn xé rách miệng hắn không bằng, hắn phải nhẫn nhịn lắm mới có thể đưa ra rồi lại nuốt vào mà không dùng răng cạp cho "cậu nhỏ" của Thiệu Huy một cái.

"Rất tốt..... nhuần nhuyễn như vậy..... từng làm qua cho ai rồi?" Thiệu Huy nhắm chặt khóe mắt, ngả người về phía sau.

"Ông ó! Ị iên ả tô ã àm o ai âu?!" 

 [Không có! Bị điên hả tôi đã làm cho ai đâu?!"]

"Haha được rồi được rồi, nói cái gì vậy trời...." Thiệu Huy bật cười nhìn gương mặt đầy ẩn khuất kia, trong lòng đang rất thoải mái a, kĩ năng này của Linh Quân quả là quá sức chịu đựng đi, nếu làm cho người khác nhất định chỉ vài phút sẽ ra ngay, nhưng Thiệu Huy là ai chứ, đâu có dễ dàng khiến hắn ra như vậy. Hắn còn muốn chơi đùa đôi chút nữa, hắn sẽ dạy cho người kia tất cả những kĩ năng cần thiết để sau này thuần thục hơn nữa chứ.

Hắn khẽ chau mày, cũng được hơn nửa tiếng rồi, người dưới thân vẫn không từ bỏ, thật cứng đầu a. Linh Quân bực bội thở hắt một hơi, đem lấy tất cả sức lực đưa thẳng thứ to lớn kia vào miệng, đỉnh khấc chạm đến cuống họng lập tức khẽ run, Thiệu Huy nắm lấy tóc của Linh Quân muốn hắn nhả ra, nhưng hắn cứ ngoan cố ngậm lấy.

"Em..... đúng là cứng đầu!" Thiệu Huy gầm nhẹ một tiếng, tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng sệt theo khe hở giữa đầu khấc mà tuôn trào, mà vị trí tuôn trào lại là khoang miệng người kia. Linh Quân tiếp nhận lượng lớn tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào cổ họng khó chịu ho khan một tiếng. Tϊиɦ ɖϊƈh͙ vừa sệt lại có mùi rất nồng khó chịu, nhưng hắn vẫn cố ôm lấy miệng mà nuốt hết tất cả. Chậc, vị cũng không tệ.

"Khụ khụ!" Nhưng mà cái gì nhiều quá cũng không tốt a, thật làm đầu hắn quay mòng mòng.

Thiệu Huy nâng cằm hắn, khẽ hôn vào cánh môi đỏ ửng, đôi môi lại nhếch lên một đường cong, "Tôi với tư cách thầy giáo của em, sẽ dạy cho em những thứ em chưa bao giờ được học."

Bình luận

Truyện đang đọc