MÃNH THÚ

"Thiệu Huy!"

Khoảnh khắc ấy, thanh âm ấy vang lên thật thống khổ. Nhìn người mình yêu như một chiếc lông vũ mềm yếu mà ngã xuống, nhìn ánh sáng duy nhất của đời mình héo mòn đi, cảm giác ấy mấy ai có thể nếm trải được. Hắn cứng đờ như một bước tượng, dường như trong tâm trí bỗng trống rỗng.

"Đại ca!" 

Tiếng gọi của Mã Tư kéo hắn từ hư vô trở về thực tại. Thiệu Huy yếu ớt nằm trong tay hắn, viên đạn vừa nãy xuyên qua bụng gần như khiến Thiệu Huy kiệt quệ. Hơi thở trở nên dồn dập, càng lúc càng yếu đi. Linh Quân hoảng loạn nhìn người trước mắt, trong đáy mắt toát ra nỗi sợ bao trùm lấy tâm can hắn, rất đáng sợ.

"Đừng sợ.... Tôi không sao." Thiệu Huy mỉm cười nhìn hắn, vầng trán cao đẫm những giọt mồ hôi nặng trĩu. Bàn tay đẹp đẽ nhuốm máu chạm lên gò má người trước mắt mà khó khăn cất giọng. Linh Quân nắm lấy bàn tay ấy áp lên má mình, mặc cho máu có vây vào người hắn, hắn vẫn không mảy may đến.

"Bớt nói đi. Máu không xuất hiện bọt khí nghĩa là không trúng phổi, sẽ không chết được đâu."

Linh Quân cười trấn an hắn, nhưng trong lòng cũng dâng lên nỗi sợ hãi. Tạm thời chỉ biết rằng viên đạn không trúng chỗ nguy hiểm, nhưng tình trạng hiện tại hắn mất máu quá nhiều, nếu không kịp thì e rằng....

Hắn lại nghe thấy một phát súng nữa vang lên, khi ngoảnh đầu lại đã thấy Chu Bác Tử một chân đầy máu mà kêu gào. Linh Quân không suy nghĩ nhiều mà rút súng ra nhắm vào tay của Quách Lâm mà bắn.

Quách Lâm bị tiếng súng làm cho kinh hãi, cây súng ngắn trong tay cũng rơi xuống nền đất. Cậu quay đầu nhìn vẻ mặt Linh Quân, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn. Là vốn dĩ không có cậu ở trong đôi mắt ấy, là vốn dĩ đối với cậu chỉ có sự kinh tởm và thù hận. Cũng bởi vì cậu đã quá si mê, là chính bản thân cậu tự giăng mình vào một cái bẫy hoàn hảo ấy.

Cho đến cuối cùng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa cuồng bạo cháy.

"Tiểu Tư, Thiệu Huy nhờ mày." Hắn giữ lấy vai Thiệu Huy đẩy sang bên cạnh, vào lúc định đứng lên liền bị nắm chặt lại. Người kia yếu ớt nhìn hắn, trong đáy mắt ánh lên nỗi lo lắng cực độ, "Em.... Tính làm gì?"

"Lo chuyện bao đồng." Hắn trả lời như có như không, khắc sau liền nhanh chóng chạy vào bên trong. Bốn phía đã vang lên tiếng tít tít đếm ngược từng giây, chỉ còn vài phút nữa thì mọi thứ sẽ hóa thành tro bụi. 

Mọi người bên ngoài nghe tin có bom liền tán loạn chạy đi mất, Hán Trung nhận được tin cũng nhanh chóng chạy đến cứ điểm. Gã vừa chạy thụt mạng vừa mắng, "Khốn nạn, tao mệt chết rồi!"

Gã cảm giác bên cạnh có luồng gió vụt qua, lại là dáng dấp cao ráo ấy cùng mái tóc xám bay loạn trong gió. Hán Trung cau mày, thuận chân vươn tới đạp cho người trước mặt ngã lăn ra đất.

Người kia lồm chồm bò dậy xoa xoa đầu gối, ủy khuất lèm bèm, "Ây da.... Chắc là gãy chân rồi nha."

"Theo tao làm gì?" Hán Trung đưa tay trước mặt Lộ Mãn Huyền kéo gã dậy. 

Lộ Mãn Huyền đứng dậy mới trề môi nói, "Thì nghe nói cứ điểm có bom, đến để cứu người."

"Cứu ai? Nhị thiếu gia của mày à?"

Lộ Mãn Huyền không đáp, vẻ mặt không lộ rõ biểu tình gì, chỉ cười cười, "Ai nguy thì cứu thôi."

Hai người họ nhanh chóng nghe được một tiếng nổ lớn, chắc chắn là cứ điểm đặt rất nhiều bom. Nếu không nhanh chóng đến đó, e rằng sẽ không kịp.

Cứ điểm nổ một quả tiểu bom, tuy rằng sức sát thương không lớn nhưng cũng đủ làm mọi thứ bên trong đổ xuống như tro tàn. Hiện tại trước mắt Mã Tư đã đem Thiệu Huy ra ngoài an toàn, còn Quách Lâm lại mất tích không thấy tăm hơi đâu. Mã Tư nhìn cứ điểm đang lần lượt bốc cháy, ngòi nổ lần lượt được kích hoạt mà lòng cũng như lửa đốt. Gã nhìn Thiệu Huy thương tích đầy mình, máu ở bụng bắt đầu loang ra thấm đẫm áo. Thiệu Huy khó khăn hô hấp, hai mắt dường như nhắm nghiền, thi thoảng lại cong người chau mày vì đau đớn.

"Thiệu thiếu, ngài yên tâm. Chúng tôi đã chuẩn bị trước xe cứu thương, họ sẽ nhanh chóng tới thôi."

Linh Quân chạy vào bên trong, trước mắt hắn đã thấy lửa đỏ phừng phừng cháy đến. Hắn nhìn một vòng xung quanh đống đổ nát, phát hiện ra Chu Bác Tử đang bị kẹt dưới một kệ đựng vũ khí. Chân phải của Chu Bác Tử đã không thể đi được, hơn thế nữa lại còn bị kệ đựng đè lên, căn bản không thể nhúc nhích được.

Linh Quân dùng sức đẩy kệ đựng kia ra rồi ngồi xổm xuống xem xét vết thương của Chu Bác Tử. Đạn cắm vào đầu gối, có khả năng đã đứt mạch thần kinh, sau này e rằng sẽ bị tàn phế. Chu Bác Tử trên trán lấm tấm mồ hôi, cả người vì chịu đựng sức công phá của tiểu bom kia mà cũng trầy xước không ít.

"Mày.... Mày quay lại đây làm gì?" Chu Bác Tử gượng dậy, hắn được Linh Quân đỡ một bên vai lôi ra ngoài. Linh Quân nhìn hắn, ánh mắt vẫn như mấy năm trước, tĩnh như nước, sáng như sao.

"Trước giờ ăn ở thất đức, muốn làm chút việc thiện."

Lại nói hai người chưa đàm đạo được bao nhiêu, quả bom tiếp theo đã phát nổ. Trần gỗ phía trên lập tức đổ xuống, Linh Quân nhanh chóng kéo Chu Bác Tử ẩn dưới gầm bàn nhưng bản thân cũng phải chịu cảnh mảnh bom đâm vào một bên tay. Hắn cau mày dứt khoát rút mảnh đạn ra, tay còn lại xé một đường áo mà cột chặt miệng vết thương lại.

Chu Bác Tử nhìn hành động dứt khoát của hắn liền điếng người. Hắn dù gì cũng là con người, lại không tiếc đau đớn nhanh chóng thắt chặt miệng vết thương như vậy, sự đau đớn sẽ rất khủng khiếp. Hắn nhìn thấy Chu Bác Tử ngây người ra thì bực bội mắng, "Đm..... Đừng nói là mày mê tao rồi nha?"

"Xin lỗi, gu tao không mặn mà vậy đâu." Chu Bác Tử thiếu chút nữa phun máu độc mà chết, hắn xua xua tay. Hắn lại quay người nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Linh Quân mà lòng cũng hiện lên dấu chấm hỏi, "Chẳng phải mày là người muốn tao chết nhất sao?"

Linh Quân cười cười, thở dài một hơi, "Đứng đầu một tổ chức, gánh nặng trên vai mày cũng không nhỏ. Nếu Minh Dã mất đi mày cũng như rắn mất đầu, đến lúc đó tao cũng không vui nổi."

"......"

"Vả lại.... Tao cũng cần lời khai của mày để tóm thằng nhãi kia nữa, nên ráng mà giữ cái mạng của mày đi."

"Đùa nhau? Mày không biết bọn dân ngầm như tụi tao sợ nhất là đụng độ cảnh sát à?"

"Tao biết tao biết, nhưng với mối quan hệ của tao thì việc biến mày thành nạn nhân bị thằng nhãi kia lợi dụng rất đơn giản. Mày yên tâm, tao có quen biết một vị thanh tra cực kỳ đáng tin, anh ta sẽ giúp được mày."

Nhắc đến mới nhớ, thanh tra Hiển Mặc Ôn là người duy nhất biết về vụ việc lần này. Hắn cũng đã nói rõ với Hiển Mặc Ôn, lần này chứng cứ đã đầy đủ trong hộp gỗ kia, nhưng chìa khóa để mở vẫn chưa tìm thấy. Bọn họ cũng đã từng nghĩ qua cách phá hộp mở ra, nhưng tuyệt nhiên loại gỗ dùng làm hộp là gỗ quý, đến cả dùng cưa vẫn không tài nào mở ra được. Ổ khóa cũng hệt như vậy, đều làm bằng loại gỗ kia, chung quy chỉ có tìm ra chìa khóa mới có thể mở được.

Chu Bác Tử trực giác nhạy bén, hắn không nói không rằng nhanh chóng xoay người đổi vị trí cho Linh Quân, vừa đúng lúc quả bom khác bỗng phát nổ. Linh Quân nhìn bả vai hắn đẫm máu thì kinh ngạc đẩy hắn sang một bên, "Mày điên à?!"

Chu Bác Tử mở mắt nhìn hắn, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp. Linh Quân nuốt xuống ngụm nước bọt, xem ra tình hình không ổn rồi. Hắn kéo người Chu Bác Tử dậy, cố gắng không đụng đến vết thương trên bả vai đang rỉ máu, "Mau. Chúng ta phải ra khỏi đây."

"Đừng cố gắng vô ích nữa, có vẻ tao không xong rồi." Chu Bác Tử còn bị một mảnh đạn găm vào bên trái bụng dưới, hắn đau đớn chặn lấy máu đang chảy ra, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Chu Bác Tử đến thời khắc này, phải lựa chọn đưa ra một quyết định.

"Linh Quân..... Ván cược này mày thắng, tao phục. Chỉ có điều, tao mong mày làm cho tao một chuyện."

"Nói đi. Nếu không phải là chuyện lên vũ trụ bắt sao về thì tao sẽ làm."

"Minh Dã.... Là tất cả đối với tao. Người có thể thay tao làm chứng là Mục Hải, mày hãy tìm nó và nhắn lại với nó.... Rằng đại ca thất hứa với tổ chức, không thể làm trọn trách nhiệm của kẻ đứng đầu, mong mọi người hãy tha thứ."

Linh Quân trầm mặc nhìn Chu Bác Tử, cũng như nhìn thấy một tấm gương đang phản chiếu chính mình. Đừng tưởng những kẻ giới ngầm là bọn suốt ngày chỉ biết vươn vai ra oai, cuộc sống và trách nhiệm đè trên vai họ thậm chí còn nặng nề hơn cuộc sống bình thường. Trên con đường mà họ chọn đã thấm biết bao nhiêu máu, trên đôi giày họ mang đã tàn nhẫn giẫm đạp bao nhiêu mạng người. 

Nhưng suy cho cùng cũng là vì ba chữ kế sinh nhai, họ phải sống.

Chu Bác Tử cười cười nhìn hắn, trong lòng bây giờ đã không còn gì hối tiếc nữa.

"Còn nữa..... Cuộc đời của mày thay đổi rồi, nhờ có đóa hoa xinh đẹp kia bên cạnh mà như được nở rộ. Thứ gì quan trọng đối với mày, phải nhớ giữ cho thật kỹ."

"Đừng nói nhảm nữa, mày sảng luôn rồi à?" Linh Quân quan sát xung quanh, hắn vẫn đang tính toán đường thoát và thời gian ngòi nổ được kích hoạt. Quả bom cuối cùng được giấu cách chỗ bọn họ không xa, chữ số đỏ đang nhấp nháy từng giây một. Linh Quân cau mày ôm lấy cánh tay, trong đáy mắt toát lên sự do dự, bởi vì thật sự hắn cũng không muốn Chu Bác Tử phải chết.

"Mau đi đi, không còn thời gian đâu. Quả bom cuối cùng có sức công phá rất lớn, nếu bây giờ không đi sẽ không kịp."

Linh Quân nhìn Chu Bác Tử tỏa ra điệu bộ vô cùng thoải mái như đang phơi nắng, trong lòng hắn có chút chạnh lại. Hắn hít một hơi sâu, cởi bỏ áo khoác ngoài đắp lên người Chu Bác Tử rồi quay lưng rời đi. Chu Bác Tử nhìn bóng lưng cao ráo trong màn lửa mịt mù kia chạy, lại nhìn đến quả bom đang đếm ngược từng giây.

Chỉ còn mười giây nữa.

"Linh Quân, sói đầu đàn là mày, chúa tể rừng xanh cũng là mày. Chu Bác Tử tao nhận thua, tao đã thua mày."

Quách Lâm nhân lúc hỗn loạn đã nhanh chóng chạy đi mất. Kế hoạch lần này thất bại rồi, cậu cũng không còn đường lui nữa. Ngày mai cậu sẽ bắt chuyến bay sớm nhất bay đến một nơi thật xa, không ai có thể tìm thấy cậu được nữa.

Bỗng trước mắt va phải một vật gì đó, cậu chỉ cảm thấy vật đó cao lớn và rất cứng.

Ngẩng đầu lại phát giác đôi ngươi xám đục đang lạnh lẽo nhìn vào mình.

"Lộ ca!" Quách Lâm mừng rỡ ôm chầm lấy Lộ Mãn Huyền. Cậu trong lòng Lộ Mãn Huyền bắt đầu khóc nấc lên như đứa trẻ, "Lộ ca..... Em mất hết rồi, bây giờ chỉ còn mình anh....."

"Nhị thiếu gia, cậu định thế nào đây?" Lộ Mãn Huyền miễn cưỡng kéo cậu ra, đối diện với gương mặt xinh đẹp vẫn không có chút biểu cảm.

"Em sẽ trốn đi, trốn đi một nơi thật xa. Lộ ca, anh đi cùng em được không? Nếu em bị bọn họ bắt được thì anh cũng xong đời, anh cùng em đi có được không?"

Quách Lâm sững người. Cậu nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia mà lòng cũng nguội theo. Lộ Mãn Huyền chỉ đứng bất động, mái tóc lấp đi đôi ngươi, dưới ánh trăng toát lên cô độc tột cùng.

"Không lẽ..... Anh muốn cùng em đi xuống mồ mới chịu sao?! Lộ ca, anh mau trả lời em đi!" Quách Lâm nhìn Lộ Mãn Huyền đến mơ hồ, cánh tay run rẩy nắm lấy cổ áo gã giật mạnh, thanh âm giằng xéo vang lên giữa màn đêm. Dưới ánh trăng leo lắt thứ ánh sáng mờ ảo duy nhất, đôi ngươi xám kia hiện lên một nỗi u uất, khóe môi Lộ Mãn Huyền khẽ cong, "Không còn đường lui nữa rồi."

Quách Lâm buông cổ áo gã, trong đáy mắt dường như đục đi, giống như ai đó cầm dao đâm thẳng vào giữa tim. Cậu loạng choạng quay người đi, đôi môi nhợt nhạt run rẩy không ngừng, "Anh điên rồi..... Điên thật rồi. Nếu muốn chết thì chết một mình đi, em không muốn chết!"

Quách Lâm nghe thấy bên tai tiếng còi xe cảnh sát, lại thấy xuất hiện những ánh đèn xanh đỏ chói cả mắt. Cậu kinh hãi quay người nhìn Lộ Mãn Huyền, tuyệt vọng cất sâu trong đáy mắt cuối cùng cũng tràn ra thành những giọt lệ lã chã trên gương mặt.

Lộ ca, anh lừa em.

"Nhị thiếu, buông bỏ đi." Lộ Mãn Huyền nở nụ cười chua xót, gã cũng không còn đường thoát nữa rồi. 

Sếp trưởng Chu Luân cùng thanh tra Hiển Mặc Ôn bước xuống xe. Họ nhìn một vòng khung cảnh tan thương như đám tro tàn trước mắt cũng đủ hiểu rằng nơi này đã xảy ra đại hỗn chiến cực kỳ kịch liệt. Cảnh sát bắt đầu còng tay Lộ Mãn Huyền và Quách Lâm dẫn đi, nhưng Quách Lâm dường như phát điên, bắt đầu la hét loạn cả lên.

"Thả ra! Tôi không làm gì sai cả! Không phải tôi! Là anh ta..... Lộ Mãn Huyền anh ta lợi dụng tôi gây nên chuyện này, tôi không biết gì hết!"

Hiển Mặc Ôn vốn là người điềm tĩnh, nhưng hành động lúc sau của anh làm cho sếp Chu há hốc mồm kinh ngạc. Hiển Mặc Ôn giơ một quyền thật mạnh nhắm thẳng vào gương mặt Quách Lâm mà giáng xuống. Khóe miệng xinh đẹp bắt đầu rỉ máu, Quách Lâm thất kinh hét lên một tiếng đầy bi thương rồi ngã khuỵu xuống đất.

Hiển Mặc Ôn bình tĩnh dùng khăn lau tay, cúi người nhìn dáng vẻ thảm bại của Quách Lâm mà bật cười, "Nhị thiếu gia Quách thị, lần này tôi có nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm đấy."

"Mặc Ôn, sự việc còn chưa xác thực, cậu lại ra tay đánh nghi phạm như vậy có chút....." Chu Luân đối với thế lực của Quách thị cũng vài phần e dè, chưa kể đến cha của Quách Lâm lại là nghị sĩ Quốc hội, Chu Luân chỉ là lo sợ cái mạng của lão cũng không giữ nổi.

"Sếp yên tâm, bằng chứng đều đã có đủ rồi. Tôi cũng đã xin lệnh khám xét nhà của Quách gia, đánh cậu ta chỉ là chuyện sớm muộn, chi bằng bây giờ làm luôn cho rồi."

Hiển Mặc Ôn vẫn rất bình thản, anh đưa mắt nhìn qua Lộ Mãn Huyền. Con người này cũng thật là cứng rắn, chuyện mà Lộ Mãn Huyền đã quyết, nhất định sẽ làm cho bằng được. Bởi vì vài ngày trước Lộ Mãn Huyền đã chủ động đến gặp Hiển Mặc Ôn, nói ra một số sự thật mà anh không thể tưởng tượng nổi.

Vài ngày trước

"Lộ Mãn Huyền? Cậu chẳng phải là người mẫu của tập đoàn Quách Thuấn sao? Tại sao hôm nay lại đến tìm tôi?"

"Không giấu gì anh, tôi có chuyện cần nói. Chuyện này ngoài việc liên quan đến vấn đề nội bộ, cũng liên quan trực tiếp đến cuộc sống của tôi."

"Cậu.... Có phải đã biết tôi là người của Linh Quân, cho nên mới đến tìm tôi?"

"Phải. Tôi tin tưởng anh, cũng tin tưởng Linh Quân. Thật ra từ trước đến nay tôi luôn phục dịch cho nhị thiếu gia Quách Lâm, có một số chuyện tuyệt mật mà cậu ấy không muốn tôi tiết lộ. Nhưng mọi chuyện đã đi quá xa, càng ngày càng có nhiều người vì cậu ấy mà phải chết một cách oan uổng. Cậu ấy thần trí dần trở nên điên loạn, năng lực phán đoán và khả năng tiết chế cảm xúc cũng không thể tự chủ được."

"Cậu Lộ, mong cậu nói rõ hơn một chút."

"Tôi.... Là người buôn bán ma túy, đứng đầu quản lý các đường dây buôn lậu ma túy bất hợp pháp. Đúng như anh nghĩ đấy, tôi chính là Jaguar."

Hiển Mặc Ôn nghe đến đây cũng bất ngờ cực độ. Jaguar vốn là đối tượng hàng đầu bị truy lùng, bởi vì gã chính là người cầm đầu đường dây buôn lậu ma túy toàn quốc, là tội phạm bị truy nã gắt gao. Lại không ngờ người đó chính là Lộ Mãn Huyền, người mà luôn nổi bật trên sàn diễn với thân hình hoàn hảo cùng những bộ vest tinh tế tuyệt đẹp.

"Nhưng tại sao anh lại làm việc dưới trướng Quách Lâm? Nhị thiếu gia đó không lẽ....."

"Tôi sa vào con đường này cũng nhờ ơn đức của Quách Lâm. Cậu ta cứu tôi một mạng, nhưng đổi lại tôi phải buôn lậu ma túy, giúp cậu ta trót lọt kiếm được một số tiền lớn thông qua việc buôn bán. Quách Lâm có một công ty ma, công ty đó chính là dây chuyền sản xuất lớn nhất của chúng tôi. Đây là địa chỉ công ty đó, các anh có thể xin lệnh khám xét để đến đó thu thập bằng chứng."

Lộ Mãn Huyền lôi ra một tấm danh thiếp đẩy về phía Hiển Măc Ôn, sau đó tiếp tục, "Chắc anh cũng nghe Linh Quân nói về hộp chứng cứ kia của chủ tịch Quách Lịch. Trong hộp gỗ đó là tất cả bằng chứng quan trọng về những tội ác của Quách Lâm, nhưng hiện giờ chìa khóa vẫn chưa tìm ra...."

Gã nói đến đây, tay cũng lôi từ trong túi áo ra một chiếc chìa khóa mạ vàng. Hiển Mặc Ôn có sáu cái não mười con mắt cũng không thể tin rằng người giữ chiếc chìa khóa lại chính là Lộ Mãn Huyền.

"Cậu..... Cậu là người giữ chìa khóa?"

"Chủ tịch Quách Lịch sớm đã dự đoán được cái chết của mình, trước đó đã âm thầm đưa tôi chìa khóa này. Ngài ấy mong tôi sau khi mọi việc kết thúc hãy đem nó giao cho anh, ngài ấy cũng mong anh có thể làm chủ cho cái chết của ngài ấy, đem mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng."

"Tôi biết rồi, thật sự cảm ơn cậu. Nhưng cậu làm như vậy chẳng khác nào tự gϊếŧ mình cả, cậu không do dự khi đưa nó cho tôi sao?"

Lộ Mãn Huyền trầm tư một lúc, đôi ngươi xám tro hướng về phía thành phố tấp nập qua cửa kính, thoáng thấy đồng tử khẽ dao động, "Do dự chứ. Bởi vì có một người tôi rất muốn bảo vệ, nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc