MÃNH THÚ

"Không nghĩ rằng huynh đệ nhà Quách Lâm đều có cái sở thích này đấy...."

Đôi chân dài của Linh Quân tự nhiên mà đặt vào giữa ghế. Hắn chì chiết nơi giữa quần Quách Lịch một lúc, cùng lúc muốn xem xem vẻ mặt của đại thiếu gia cao ngạo này.

"Chậc, chủ tịch Linh nghĩ quá rồi. Cho dù có cái sở thích đó, tôi cũng không dám động vào người đã có chủ."

Linh Quân kinh ngạc nhìn xuống. Hai bên eo của hắn bị cánh tay kia giữ chặt lấy không buông. Thị uy của hắn lại dễ dàng bị đạp đổ thế sao, rốt cuộc người này là đang tự đào hố chôn mình?

"Ồ.... Vòng eo của chủ tịch Linh cũng nhỏ quá nhỉ? Người kia chắc đã từng chạm vào chỗ nãy rất nhiều lần rồi đúng không?"

Quách Lịch cảm thấy hơi thở bị đứt đoạn, một cảm giác nồng nhiệt len lói trong cơ thể hắn.

Linh Quân giữ lấy vai y, mạnh bạo ấn vào một nụ hôn. Không có cảm xúc, chỉ có cảm giác dương khí của y đều bị người này tham lam giành lấy, cuồng bạo không chút nhân tính.

"Nếu đã vậy thì.... chủ tịch Quách Lịch có muốn thử chút không?"

Linh Quân buông bờ môi kia ra, thỏa mãn nhìn vệt máu đỏ thẫm trên khóe môi Quách Lịch. Gương mặt tựa sóng lặng có chút khó chịu, phút chốc đôi ngươi đã ánh lên một tia lửa đỏ.

Hồ, tức giận rồi.

"Ngài vẫn luôn cuồng bạo như vậy sao, chủ tịch Linh? Người đó..... Hoàng tộc Thiệu gia đó chắc hẳn say mê ngài lắm nhỉ?"

"Không hẳn. Là ta cuồng si hắn, là ta mê đắm hoàng tộc đó. Ngươi đừng nói với ta rằng ngươi đang ganh tị với hắn? Có chút tình ý với ta rồi?"

Linh Quân khẽ nhếch chân mày, ngón tay khẽ hất lọn tóc đen rũ xuống trước trán, bày ra gương mặt tràn đầy dụ hoặc. Yêu nghiệt này thật lộng quá mức đi, có đánh chết chắc cũng chưa đủ.

Một vẻ đẹp cứng rắn hòa với vẻ quyến rũ vô tận.

 Quách Lịch xoay người, đôi tay ghì chặt vai hắn bỗng thả lỏng, trả lại tự do cho hắn. Linh Quân ngồi tựa vào bàn, tay vẫn đang mân mê từng lọn tóc đen nhánh, ánh mắt vô định nhìn vào hư không, vài phần trầm tư. Quách Lịch chỉnh lại cổ áo xộc xệch, khóe mắt khẽ hạ xuống, đáp, "Không dám."

"Cho dù ngươi có tình ý với ta cũng chẳng sao cả, ta vốn dĩ cũng muốn nếm thử hương vị mới, người như ngươi cũng không gọi là quá tệ đi. Nhưng chuyện ngày hôm nay chính là bí mật giữa hai chúng ta, miệng xinh đẹp này của ngươi cũng đừng hòng thốt ra nửa chữ." Linh Quân quay đầu, ánh mắt hiện lên một vẻ cảnh cáo. Hắn đưa ngón tay dài thô ráp của mình chạm vào bờ môi xước máu kia, khẽ quệt một đường.

Quách Lịch cứ có cảm giác, tim mình vẫn luôn bị người này thô bạo nắm chặt lấy.

Đây chính là địa phận của Linh Quân, hắn kiểm soát mọi thứ, từ cơ thể đến lý trí. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy liền lập tức bị chế ngự, hắn không cần phải làm gì cả.

Chỉ cần đứng tại chỗ và phô diễn quyền năng của chính mình, hắc khí tỏa ra từ hắn đến cả Quách Lịch cũng vài phần e sợ.

Nhưng dẫu có thế, vẫn có một người đủ năng lực để áp chế hắc khí mãnh liệt ấy, duy nhất một người.

"Mẹ nó! Tiểu Quán mày bật bài khác ngay cho tao!" Linh Quân đưa tay tháo lỏng cà vạt, chau mày xoa xoa lỗ tai. Cái tên Du Quán này lại hăng say bật nhạc ầm ĩ, lại còn là nhạc rock trống kèn đủ kiểu nữa chứ!

"Đại ca thật là.... Không biết cảm thụ âm nhạc gì hết!" Du Quán bĩu môi phun một câu, đầu gã vẫn đang lắc lư theo điệu nhạc sôi nổi ầm ĩ của tiếng bass, tiếng ghita điện cùng tiếng trống dồn dập từng hồi.

"Quán, mày muốn ám hại đại ca hay gì? Hôm nay hình như mày chán sống rồi....."

Mã Tư với tay tắt radio đi, chân mày Linh Quân mới giãn ra đôi chút. Hắn mệt mỏi tựa vào cửa kính, đưa mắt nhàn nhã nhìn ra ngoài. Đại Lục rộng lớn thênh thang, chỉ cần ngửi trong không khí cũng phảng phất một sự quyền uy nặng trịch đè lên. Hắn biết biển nào lặng cấp mấy cũng sẽ nổi sóng, nhưng hắn chỉ không biết cơn sóng này thật ra đơn thuần như sóng vỗ hay lại là sóng thần.

Hắn như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được động đến người kia.

"Đại ca, khi nãy đại ca nói gì với Quách Lịch đó mà lâu quá vậy?" Mã Tư vốn là người điềm tĩnh hơn Du Quán, gã liếc mắt nhìn ra sau hỏi. Du Quán cũng chợt nhớ ra việc này, rõ ràng đây chính là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, sao có thể làm như đã quen thân mà nói chuyện nửa tiếng đồng hồ như vậy?, "Đúng đó đại ca, lúc hắn ra em còn thấy ở miệng hắn có vết thương nữa. Đừng nói là đại ca động thủ với người ta từ lần đầu gặp mặt nha....."

"Chậc, chỉ là gương mặt ấy xinh đẹp quá, tao chỉ muốn trêu chọc một chút thôi."

Hắn nhớ đến ánh mắt ấy của Quách Lịch, trong lòng dâng lên một sự thỏa mãn. Con người vốn dĩ cũng là nửa người nửa con, thú tính luôn ngấm ngầm trong cơ thể chực chờ bộc phát. Nhưng con người Quách Lịch này che giấu quá kĩ, khiến hắn càng thêm hứng thú muốn khơi gợi tất cả thất tình nhục dục.

Hắn nhìn thấy trong ánh mắt ấy, thoáng qua sự phẫn nộ và nỗi ham muốn.

"Em lại thấy hắn không đẹp bằng Thiệu thiếu gia nữa cơ....." Du Quán đích thị là người hâm mộ cuồng nhiệt của Thiệu Huy, gã đối với Thiệu Huy cũng rất tôn kính. Đối với gã thứ tôn thờ xuất phát từ tận lòng, chỉ là gã cũng kính trọng Thiệu Huy như cái cách gã tôn thờ Linh Quân.

Linh Quân nghe đến đây bật cười sảng khoái, gật đầu xua tay, "Đúng đúng, không đẹp bằng hắn."

Thiệu Huy ở trung tâm thương mại Adele bận rộn đến nỗi nhìn mặt hắn cũng không có cơ hội. Từ lúc hắn thôi việc ở Bắc Hải liền trở về tiếp quản chuỗi trung tâm thương mại Adele, lại còn phải thường xuyên họp hội nghị với tổ chức quốc gia làm hắn đến đầu cũng quay mòng mòng rồi.

Thành viên nghị sĩ đều nói hắn có loại quan hệ ám muội với Linh Quân là không tốt. Dù gì hắn cũng chính là giọt máu còn sót lại của hoàng tộc, qua lại với người từng là xã hội đen như vậy có chút không đứng đắn. Hắn nghe những lời đường mật kia rót vào tai, rằng nên một phát thủ tiêu Linh Quân đi, vì hắn chính là mầm mống của quốc gia đại cục. Thiệu Huy vẫn điềm đạm nghe hết từng câu nói, vẫn với đôi mắt hồ ly tuyệt đẹp ấy, không chút lay động mà đáp, "Người của bổn gia, ta quản chứ không phải các người quản."

"?" Thiệu Huy đang kiểm tra lại danh sách dây chuyền buôn bán của Adele với ngoại quốc liền cảm giác có gì đó sai sai?

Hắn quay đầu liền lập tức nhìn thấy người kia, vẫn đang thản nhiên tựa vào một góc, đôi mắt nhắm nghiền một vẻ.

Linh Quân trong bộ suit xanh thẫm một màu với mái tóc được chải chuốt ngay ngắn, chính là một loại dụ hoặc.

"Dường như làm việc rất mệt nhỉ?" Thanh âm trầm thấp quyến rũ ấy rót vào tai hắn như đường mật, cứ mãi muốn đắm chìm vào không bao giờ tỉnh giấc. Linh Quân chậm rãi mở mắt, cảm nhận hương phong lữ cứ mạnh bạo áp chế xuống người hắn, bao bọc hắn trong hương thơm mê người kia. Thiệu Huy có điểm khác, bên tai trái của hắn đeo một bông tai dài rũ xuống. Bông tai dài bằng bạc lấp lánh dưới ánh sáng tôn lên làn da trắng sứ của hắn, đẹp đến mơ hồ.

Linh Quân mỉm cười, gương mặt bày ra sự thoải mái không chút phòng bị. Trung tâm thương mại Adele này cũng là lần đầu hắn được đến, từ trước đến nay đều không quen đến những nơi như vậy.

"Đừng nhiều chuyện với tôi, khách của anh đang chờ." Hắn đưa mắt về phía phu nhân tập đoàn Trịnh Châu, Chu Yến Loan. Bên cạnh Chu Yến Loan chính là tổng giám đốc Viễn Linh, cả hai người phụ nữ này Linh Quân đã từng gặp qua tại khách sạn Luxury hôm ấy. Hắn tài nào quên được ngày ấy chứ, ngày mà Thiệu Huy rơi nước mắt vì hắn.

Cho dù lúc ấy hắn đau đớn khôn nguôi, đau đến mức chỉ cầu được chết đi, nhưng trong lòng lại rất khoan khoái dễ chịu, bởi vì hắn biết rốt cục cũng có người đặt hắn vào lòng rồi.

"Quân, mùi nước hoa này không phải mùi của em..... Em đổi nước hoa từ lúc nào vậy?"

Thiệu Huy nghiêng đầu, nét mặt hiện lên vài phần khó hiểu. Hắn ở cùng Linh Quân lâu như vậy, mùi hương của người này hắn còn không quen thuộc sao?

"À..... Cái này là do lúc nãy ở RS có ôm chị Yến, đây là mùi của bà ấy." Linh Quân cười ngượng, ngón tay gãi gãi chân mày chau lại đôi chút. Thiệu Huy vẫn như không nhìn ra chút ngượng ngạo trong lời nói của hắn, chỉ cần là lời hắn nói lập tức sẽ tin.

Chậc, Thiệu Huy chưa ngắm đã mèo con này đã bị quấy phá rồi.

 Chu Yến Loan với bộ váy đen bó sát cùng áo khoác lông thú trắng mướt uyển chuyển đi đến bên cạnh. Cô nhìn Linh Quân chăm chú, người đàn ông này khi diện lên người âu phục cũng thật là phong độ quá đi. Lại chưa kể tên hoàng tộc kia cứ dùng ánh mắt khó chịu dán lên người cô, cánh tay thì tham lam giữ chặt lấy eo Linh Quân. Chu Yến Loan cười phì, nắm lấy cánh tay của Thiệu Huy mà nhẹ giọng: "Thiệu thiếu, ngài đừng bỏ rơi chúng tôi chứ."

"Phu nhân Chu, hân hạnh được gặp." Linh Quân đánh nhẹ vào cánh tay đặt lên người mình, chút sĩ diện của hắn Thiệu Huy cũng không muốn giữ luôn sao?

Thiệu Huy bĩu môi thu tay về, gương mặt bày ra một vẻ gợn đòn. Linh Quân hắn nhìn thấy vẻ mặt ương ngạnh kia chỉ muốn đưa chân đá cho một phát, tại sao lại cứ như con nít hờn dỗi như thế chứ!

"Hân hạnh gặp mặt, chủ tịch Linh. Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau rồi nhỉ? Còn nhớ lần đầu là ở khách sạn Luxury.... À đúng rồi! Tôi nghe nói sau vụ nổ lớn đó cậu bị thương nặng, vết thương ra sao rồi?" Hắn cũng là bật cười với cách nói chuyện như gió này của Chu Yến Loan. Người phụ nữ này còn khá trẻ, đoán chừng cũng ngang với Thiệu Huy, cách nói chuyện vài phần tự nhiên không chút kiêng dè gì cả.

"Phu nhân không cần quá lo lắng, chút thương tích đó hề gì đối với tôi. Nhưng quả thật..... nhìn kĩ mới thấy phu nhân xinh đẹp đúng như lời đồn." Linh Quân hắn một thời gian dài ở cùng Thiệu Huy cũng thay đổi cách xử sự đối với phụ nữ, tuy phong lưu của hắn vẫn giữ nguyên vẹn nhưng khẩu ngữ đã vài phần lịch sự hơn trước. 

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn thon dài, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn phớt nhẹ, coi như đó là lời chào hỏi của kẻ lỗ mãng như hắn.

Chu Yến Loan bị hành động kia làm cho có chút giật mình, nhưng cô nhanh chóng nở một nụ cười thật tươi đáp lễ. Con người họ Linh này quả thật có điểm rất thu hút, so với nhiều năm trước cũng dần trở nên dễ tiếp cận hơn rồi.

Thiệu Huy đứng tựa vào một bên, gương mặt vẫn lặng như nước nhìn hai người trước mặt cùng nhau trò chuyện. Sắc thái hắn lại phải nói cực kỳ ổn định, mặc dù trước mắt hắn thấy rõ Chu Yến Loan cũng có chút ý với Linh Quân, nhưng hắn vẫn điềm tĩnh đến lạ. Thần sắc này quả thật không nhìn ra khiến người khác cảm thấy có chút đáng sợ, đôi mắt hồ ly lúc tĩnh lặng điềm đạm trầm lắng, tựa như hồ nước trong veo, phảng phất khí thái thanh tao.

Bỗng Thiệu Huy cảm nhận được một hơi ấm nhỏ nhắn tựa lên vai mình, hắn giật mình quay đầu lại.

Là người phụ nữ còn lại, tổng giám đốc Viễn Linh.

Viễn Linh so với Chu Yến Loan lại vài phần quyến rũ hơn, cách nói chuyện cũng chứa đầy hàm ý đối với người khác. Vốn dĩ cả hai người phụ nữ này không hề thân thiết, nhưng Viễn Linh xét cho cùng lại là em chồng của Chu Yến Loan, bọn họ dù không muốn cũng phải trước truyền thông đối với nhau tốt một chút.

"Hai người họ thân thiết quá Thiệu thiếu nhỉ? Chị dâu này của tôi thực sự là rất vừa mắt chủ tịch Linh nha." Viễn Linh nheo đôi mắt sáng tinh anh lại, hướng tầm nhìn về Linh Quân cùng Chu Yến Loan. Cô từ trước đến nay đều chỉ thấy Thiệu Huy mang theo một người duy nhất, lại chính là vị chủ tịch trẻ tuổi kia, ngoài ra một bóng dáng phụ nữ hay đàn ông khác đều không thể tìm thấy.

Theo như Viễn Linh nhìn thấy, chắc chắn là có tư tình.

"Chậc, cô không thể nói chị dâu của mình như thế. Cô ấy đã là phu nhân của ngài Viễn rồi, nói như thế có chút không hợp tình." Thiệu Huy tạch lưỡi, sợi dây dài đeo trên tai bỗng keng một cái. Âm thanh lạnh lẽo đến rùng mình, ánh bạc lấp lánh rọi rõ ngũ quan sáng ngời của hoàng tộc trước mắt. Viễn Linh nhìn thấy trong đôi mắt không chút gợn sóng ấy, dường như phảng phất một chút trào phúng, nhưng thoáng nhẹ tựa gió thổi, một khắc liền biến mất.

"Ha ha tôi chỉ đùa một chút thôi, nhưng mà Thiệu thiếu này.... Người đàn ông đó quả thực rất hấp dẫn nhỉ?" Đôi môi mềm mại kia áp sát vào tai hắn mà khẽ thì thầm, tựa như mây trôi êm đềm mà lạnh lẽo. Viễn Linh nhẹ nhàng bật ra từng chữ, nhưng trong ngữ khí đều nói lên một điều.

Cô biết Thiệu Huy yêu người này, cô biết hắn đối với người này xuất hiện một loại chiếm hữu lạ kì.

Chính là khao khát mãnh liệt được trói người trong vòng tay.

Chính là mong muốn ngày ngày được có người bên cạnh, mở mắt đầu tiên tỉnh dậy là người, hơi ấm cuối cùng trước khi ngủ cũng là người.

"Cô đừng nghĩ ngợi nhiều, sẽ không tốt cho gương mặt kiều diễm này đâu." Thiệu Huy hạ khóe mắt, đôi tay nhẹ nhàng nâng cằm Viễn Linh. Ánh mắt hồ ly ánh lên sự lạnh lẽo vô tận, đuôi mắt dài lại hẹp, khi không cười liền phủ lên tầng tầng sương mù, lạnh đến sởn gai óc.

Viễn Linh thu lại ý cười, nghiêm nghị nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Cô đối diện với áp chế to lớn này là lần đầu tiên cảm nhận được run rẩy trong từng tế bào, khí thái hoàng tộc bức người một khi đã mạnh mẽ bộc phát sẽ khiến người ta cảm thấy rất khó thở, cảm giác như cả thân thể đều bị chế ngự dưới ánh nhìn ấy.

Linh Quân vẫn đang vô tư cười nói với vị phu nhân kia, bỗng cảm thấy không khí xung quanh có gì đó là lạ.

Hắn quay đầu sang, lại bắt gặp cảnh tượng tình ngay lý gian kia, quả thực không vừa mắt.

Linh Quân ồ lên một tiếng, vẻ mặt tràn đầy thích thú nhìn chăm chú Thiệu Huy cùng Viễn Linh. Hỏi trong lòng hắn cảm giác thế nào ư?

Khó chịu. Muốn một tay bóp chết người phụ nữ kia.

"Chậc chậc, cô em chồng này của tôi hình như chọc giận Thiệu thiếu rồi....."

Chu Yến Loan tạch lưỡi một cái, ngón tay khẽ phất nhẹ lọn tóc xoăn óng ả về sau, gương mặt bày nên một vẻ chán ngắt. Linh Quân nhìn ra điệu bộ kia của Chu Yến Loan cũng thấy khá tức cười, vị phu nhân này mang trên mình sự cao quý xa xỉ đến vậy nhưng thực chất cách nói chuyện rất dân dã hồn nhiên, chưa kể Chu Yến Loan lại là đồng môn của hắn, cũng sinh ra và lớn lên ở Hàng Châu, sau cùng mới chuyển đến Đại Lục phồn hoa này.

"Tôi có việc một lát, mọi người cứ tự nhiên nhé. Thiệu Huy, tôi đi trước, không cần đợi."

Hắn vỗ vỗ vai Thiệu Huy mấy cái, gương mặt hiện lên ý cười. Thiệu Huy lưỡng lự nhìn hắn, điệu bộ chính xác là không muốn hắn đi, ánh mắt cứ như thỏ con cụp xuống mà chớp chớp. Linh Quân cười khổ nhìn người trước mắt, đột nhiên tiến lại gần, đặt bàn tay lên vành tai của Thiệu Huy mà vân vê, "Bông tai này rất hợp, rất đẹp."

"Đi thật sao? Tôi tiễn em được không?"

"Không được, anh còn bận rất nhiều việc nữa mà. Ngoan nào, sau khi xong việc tôi sẽ đón anh."

Linh Quân ghé sát vào tai của Thiệu Huy mà thì thầm. Thanh âm ấm áp tựa gió hạ, mang theo sự trầm ấm truyền đến. Thiệu Huy chỉ đành ậm ừ gật đầu mà buông hắn ra, nhưng trên nét mặt vẫn vài phân không nỡ. Hắn nhìn gương mặt kia liền bật cười sảng khoái, bàn tay lại ngỗ nghịch chạm lên hai má của Thiệu Huy kéo căng ra, "Ai da ai da hoàng tộc này thật là đáng yêu nga."

Trong lòng Chu Yến Loan cùng Viễn Linh đặt nên một dấu chấm hỏi lớn.

"A Linh..... Chị thấy có cái gì đó sai sai...." Chu Yến Loan bày ra vẻ khó hiểu, đôi mắt mở to hết mức nhìn viễn cảnh trước mắt. Cô phải chớp chớp mắt mấy lần mới tiêu hóa được hết những gì xảy ra trước mắt, thực như là mơ vậy. Thiệu Huy là một người cực kỳ ghét bị người khác đụng chạm, hoàng tộc như hắn đối với những va chạm xáƈ ŧɦịŧ đều cực kỳ không thích, huống chi Linh Quân lại liên tục chạm vào mặt và đầu của hắn, vị trí tượng trưng cho quyền lực cao quý và sự thống trị.

Thì ra khi yêu, người ta có thể để người mình yêu thoải mái chạm đến tự tôn như vậy. Chỉ cần là người khiến mình tin tưởng, khiến mình cảm thấy an nhiên, cảm thấy như trên đời này bến đỗ bình yên nhất là người đó, là được.

*Tác giả có lời muốn nói (Hơi dài nên mọi người không đọc cũng chẳng sao đâu :33): Thật sự mình không nghĩ rằng Mãnh thú có thể đạt được 1,2K trong khi vẫn chưa hoàn. Mình là một tác giả người Việt, mình hiện tại đang học lớp 11 tại một trường tư, thật sự thì việc học của mình ở trường rất nặng. Chương trình phổ thông của 11 tới tấp khiến mình nhiều lúc cảm thấy rất mệt mỏi, nhiều lúc mình cứ chần chừ suy nghĩ mãi, mình có nên drop Mãnh thú không? Nhưng suy nghĩ ấy liền dập tắt, bởi vì mình cũng là độc giả như bao người, mình sẽ rất buồn nếu một bộ truyện nào đó drop. Vì vậy mình luôn cố gắng type thật nhanh những ý tưởng trong đầu mình, mình sẽ không phụ các bạn đâu, mình vẫn sẽ ở đây và viết truyện tiếp, thực hiện đam mê của mình với các bạn. Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều, vì đã kiên trì đi với mình đến hôm nay, cho dù có nhiều hay ít độc giả biết đến truyện cũng vậy, đều cảm ơn mọi người rất nhiều!!

Bình luận

Truyện đang đọc