MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Nụ hôn này dừng lại hơi lâu.
Bóng đêm nhìn không rõ phóng đại cảm giác đụng chạm, bờ môi mềm mại chạm vào và hơi thở quấn quýt đều có vẻ vô cùng rõ ràng.
Sau khi tách ra hai người nhìn nhau, thở hổn hển một lát trong khoảng cách rất gần.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ xoa dịu nhúm dây thần kinh xao động, bên người truyền đến nhiệt độ cơ thể của Lương Tư Triết, một ngày này trôi qua quá dằn vặt, Tào Diệp nhanh chóng buồn ngủ.
Trước khi ngủ cậu cảm nhận được Lương Tư Triết lại giơ tay sờ tóc cậu, nhưng cậu đã buồn ngủ đến mức không còn sức lực ngăn cản Lương Tư Triết nữa.
“Ngủ ngon, Lương Tư Triết.” Cậu mơ hồ nhỏ giọng nói.
“Ngủ ngon.” Lương Tư Triết đáp.
Tào Diệp nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giống như buổi tối của mười năm trước, hô hấp của thiếu niên đang ngủ bên cạnh dần dần chậm lại, Lương Tư Triết nhìn cậu qua màn đêm một lát, thời gian dần trôi cơn buồn ngủ ập đến, anh cầm ngón tay Tào Diệp rồi cũng nhắm mắt lại.
Sáng ngày hôm sau Tào Diệp mở mắt ra, Lương Tư Triết đang đứng bên giường thay quần áo, anh túm cổ áo cởi chiếc áo thun rộng rãi trên người ra, lấy một chiếc áo hoodie màu cà phê trong tủ quần áo ra, lúc định xoay người thì nhìn Tào Diệp một cái: “Dậy rồi?”
Ánh sáng trong phòng rất tối, rèm cửa chỉ mở một phần nhỏ của lớp bên trong, đôi mắt của Tào Diệp vẫn chưa hoàn toàn mở ra, bản thân cậu cũng không rõ là còn buồn ngủ hay đã tỉnh rồi.

Cậu nằm nghiêng trên giường, giọng nói còn chìm một nửa trong gối: “Mắt anh tinh thế…”
Lương Tư Triết “Hửm?” một tiếng.
“Tối thế này cũng có thể nhìn ra em dậy rồi.”
Lương Tư Triết cười một tiếng: “Cả buổi sáng em không cử động, vừa rồi bỗng nhúc nhích.”
“Mấy giờ rồi?” Giọng Tào Diệp vẫn hơi khàn, “Sao dậy sớm thế?”
“Giờ này còn sớm à,” Lương Tư Triết tròng áo hoodie lên đầu, “Hơn chín giờ rồi.”
“Trời vẫn đang mưa,” Tào Diệp nghe thấy tiếng mưa bên ngoài chưa ngừng, “Mưa to như vậy, hôm nay có thể quay phim không?”
“Hôm nay không quay, nhưng đoàn phim tổ chức đọc kịch bản chung, muốn sắp xếp cảnh phía sau.” Lương Tư Triết mặc quần áo xong ngồi ở mạn giường, nghiêng người qua sờ đầu Tào Diệp hai cái, “Em có muốn đi cùng không?”
Tào Diệp giơ tay túm cổ tay anh: “Này anh lại sờ đầu em.”
“Đừng cử động,” Lương Tư Triết sát lại gần, “Anh nhìn xem mắt em có sưng không.”
Trong tia sáng hỗn độn, Lương Tư Triết lại gần, bầu không khí lập tức trở nên mập mờ.

Tào Diệp ngửi thấy trên người anh đã không còn mùi rượu tối qua, bay đến xoang mũi là mùi Eau de Cologne rất nhạt.
Tào Diệp hơi nghiêng mặt, không thừa nhận tối qua: “Em lại không khóc, sưng gì chứ…”

“À, anh nhớ lầm,” Lương Tư Triết cười nói, “Là anh khóc.”
Tào Diệp bị anh chọc cười: “Đừng nhắc chuyện này nữa…”
“Được,” Lương Tư Triết cúi đầu xuống, mổ nhẹ một cái trên môi Tào Diệp, “Em ngủ thêm một lát đi.”
Tóc anh vẫn chưa buộc, lọn tóc xõa ra quét đến cằm Tào Diệp, khiến cậu cảm thấy hơi ngứa.
Lương Tư Triết đứng thẳng người, gỡ dây buộc tóc màu đen trên cổ tay xuống, vén hết tóc lại bắt đầu buộc: “Anh đi đọc kịch bản, đầu giường có số điện thoại của quầy phục vụ, em đói thì gọi phục vụ đưa đồ ăn.”
“Ò.” Tào Diệp nhìn anh đáp.
“Sao nhìn anh như thế?” Lương Tư Triết cười.
“Hả,” Tào Diệp dời tầm mắt, “Không có.”
“Chuẩn bị đồ lót mới cho em rồi, quần áo em muốn mặc cái nào thì tự tìm trong tủ quần áo,” Lương Tư Triết lại sờ tóc Tào Diệp một cái, “Anh đi đây.”
“Ừm,” Tào Diệp đáp, “Đi đi.”
Cửa vừa đóng lại, Tào Diệp vô thức giơ tay gãi gãi cằm vừa bị lọn tóc phất qua, thực sự là… rất ngứa.

Hình như không chỉ là cằm ngứa, cậu bị động tác buộc tóc của Lương Tư Triết khiến cho lòng ngứa ngáy.
Lương Tư Triết bảo cậu ngủ một lát, nhưng cậu đã hoàn toàn hết buồn ngủ vì nụ hôn vừa rồi.
Hôn ban ngày và hôn trong đêm dường như khác nhau.

Mọi thứ xảy ra hôm qua đều giống như một giấc mơ, đến mức khoảnh khắc vừa mở mắt ra nhìn thấy Lương Tư Triết, cậu hơi nghi ngờ có phải mình vẫn đang trong mơ không.
Ngón cái của cậu bấm mạnh vào bụng ngón trỏ, rất đau, không phải là mơ, cậu thật sự yêu đương với Lương Tư Triết rồi.

Cảm thấy thật khó mà tin nổi, hơi mất tự nhiên, lại hơi… vui vẻ.
Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại đặt ở đầu giường rung lên.

Tào Diệp cầm điện thoại lên nhìn, Trình Đoan gọi điện tới.
Cậu nghe máy, Trình Đoan bên kia hỏi: “Nghe Tiểu Mạnh nói tối qua cậu đến Thượng Hải trong đêm, đoàn phim xảy ra chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì lớn.” Tào Diệp nói.
“Không có chuyện gì mà cậu đến đó gấp thế làm gì? Tôi còn tưởng Lương Tư Triết bị thương.”
“Tôi…” Tào Diệp nghẹn lời một giây, nhanh chóng tìm lý do lấp liếm cho qua, “Hai ngày nay Thượng Hải có bão, tôi sợ đoàn phim xảy ra chuyện nên đến giám sát.”

“Thật không đấy,” Trình Đoan cười nói, “Đoàn phim đã tạm dừng rồi cậu còn đến giám sát cái gì, chẳng lẽ cậu thấy đoàn phim nghỉ nên chạy đến bầu bạn với Lương Tư Triết?”
“Lại nữa,” Tào Diệp cũng cười, cất giấu sự chột dạ của mình, “Anh gọi điện tới đây để hóng chuyện?”
“Cũng không phải, sếp Lâm và sếp Trì vừa mới qua đây, chắc muốn kéo cậu đi tiệc tùng, tôi hỏi Tiểu Mạnh mới biết được tối qua cậu đến Thượng Hải.”
Lâm Ngạn và Trì Minh Nghiêu đến công ty tìm mình? Tào Diệp đoán họ muốn tổ chức sinh nhật cho mình, sau khi cậu về nước hai năm trước, mỗi lần đến ngày sinh nhật, cậu đều mượn cớ thoái thác bữa tiệc.
Năm nay chắc Lâm Ngạn đã có kinh nghiệm, cùng Trì Minh Nghiêu đến Lomond cản cậu, nhưng không ngờ vẫn vồ hụt.
Gọi điện thoại với Trình Đoan xong Tào Diệp nhìn tin nhắn và tin tức chưa đọc trên Weibo.
Trịnh Dần gửi một tin nhắn đến: “Tiểu Diệp, sinh nhật hai mươi sáu tuổi vui vẻ.”
Tào Diệp nhìn chằm chằm mấy chữ ngắn ngủi này một lát.

Từ lúc quen biết Trịnh Dần, mỗi một năm cậu đều nhận được lời chúc mừng của Trịnh Dần.

Mấy năm trước Trịnh Dần ở nước ngoài, dùng số điện thoại mới nhưng cậu vẫn biết đó là Trịnh Dần gửi đến.

Bởi vì sau khi Lê Du đi, cũng chỉ có Trịnh Dần gọi cậu là “Tiểu Diệp”.
Tào Diệp không trả lời lại, nhấn tắt màn hình, đang định đặt điện thoại về đầu giường màn hình lại sáng lên, Lâm Ngạn gửi tin nhắn đến: “Diệp Tử mày không ở công ty à?”
Tin nhắn gửi trong nhóm, ở trong đó có bảy tám bạn chung của họ.
Trì Minh Nghiêu theo sát cũng gửi một tin nhắn: “Nó đến Thượng Hải.”
Lâm Ngạn: “Đến Thượng Hải làm gì? Ngày bão thế này không nên xuất hành nhỉ.”
Trì Minh Nghiêu: “Chắc là muốn gặp người nào đó.”
Lâm Ngạn: “Thượng Hải có ai nhất định phải gặp?”
Tào Diệp:…
Cậu đã nhìn ra, hai người này kẻ xướng người họa, đang phối hợp diễn hát bè.
Chẳng mấy chốc Đại Bạch cũng xuất hiện: “Lương Tư Triết quay phim ở Thượng Hải đúng không?”
Lâm Ngạn: “À.”
Trì Minh Nghiêu: “À.”
Ngay sau đó là một loạt “À” ngay ngắn, trong thời gian ngắn tất cả mọi người trong nhóm đều tham gia náo nhiệt.

Tào Diệp: …
Cậu và Lương Tư Triết ở bên nhau chưa đến hai mươi tư tiếng, đám người này thạo tin như vậy từ lúc nào?
Rất chột dạ, làm sáng tỏ là nói dối, không làm sáng tỏ là ngầm thừa nhận, Tào Diệp đặt điện thoại sang bên cạnh, định giả vờ không nhìn thấy.
Cậu nằm lại trên gối, nghiêng người nhìn dấu vết Lương Tư Triết đã ngủ ở bên cạnh.

Lâu lắm rồi cậu không ngủ một mạch tới sáng mà không mơ như tối qua, hơn nữa lại không cần những phim đánh quái nhàm chán kia thôi miên, thật là thần kỳ.
Thần kỳ hơn đó là cậu và Lương Tư Triết thích nhau rồi.
Từ bạn bè biến thành bạn trai.
Bạn trai.

Tào Diệp lặp lại từ này ở trong đầu.
Lương Tư Triết trở thành bạn trai của cậu.

Cậu cũng trở thành bạn trai của Lương Tư Triết.

Thay đổi thân phận này vẫn cần thích nghi một thời gian.
Vốn muốn ngủ thêm lúc nữa, nhưng càng nghĩ càng không ngủ được, Tào Diệp đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tối hôm qua khi tắm mất hồn mất vía, không chú ý đến sữa tắm Lương Tư Triết dùng, bây giờ mới nhận ra sữa tắm Lương Tư Triết dùng là loại nhiều năm trước họ đã dùng ở Lam Yến.
Bao bì bên ngoài đã thay đổi, nhưng vẫn là mùi sữa dừa nhàn nhạt kia, thảo nào tối qua lúc nhắm mắt lại cảm thấy như trở về Lam Yến.
Dùng khăn tắm lau sạch nước trên người, Tào Diệp ra khỏi phòng tắm.
Hơn nửa tháng đến nay, cậu luôn tốn tinh lực chăm sóc Tiểu Bạch nhỏ, tối qua ngủ một giấc ngon lâu lắm mới có, cảm thấy dường như rất lâu rồi tinh thần chưa sảng khoái như thế.
Cậu đi đến tủ treo quần áo, tiện tay cầm một chiếc áo thun màu đen trên cùng mặc vào, lại mặc một cái quần thể thao.
Đoàn phim cùng đọc kịch bản thì thôi không đến nữa, trời mưa bão đột nhiên chạy tới, suy nghĩ từ góc nhìn của người khác thật sự khiến người ta khó bề tưởng tượng.

Cũng không thể trách Lâm Ngạn và Trì Minh Nghiêu sáng sớm đã hát bè.
Tào Diệp ra khỏi phòng, đến phòng tập thể thao chạy bộ một lúc, lúc chạy bộ cũng luôn nghĩ đến Lương Tư Triết.
Nghĩ đến dáng vẻ anh cắn dây buộc tóc.

Lương Tư Triết mười tám tuổi, còn có Lương Tư Triết hai mươi tám tuổi.
Chợt nhận ra cậu nhớ thương tóc của Lương Tư Triết cũng đã lâu rồi, nếu không lúc phim “Thử nói lại lần nữa xem” muốn xác định tạo hình của diễn viên chính, cậu sẽ không lập tức nghĩ đến Lương Tư Triết tóc dài.
Ra khỏi phòng tập thể thao, Tào Diệp đang tính về phòng thì trước mặt gặp thợ quay phim và phó đạo diễn của đoàn phim đi tới.

“Ơ,” Phó đạo diễn lên tiếng trước, kinh ngạc nói, “Đây không phải sếp Tào à? Cậu tới khi nào?”
“Em…” Tào Diệp lần nữa nghẹn lời, nhưng nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Em đến làm ít chuyện, mọi người đang cùng đọc kịch bản kia mà?”
“Ra ngoài hút điếu thuốc, đang định quay lại,” Phó đạo diễn giơ tay ôm bả vai cậu, “Đi cùng đi? Mọi người trong đoàn phim đều ở đây, lần đầu cậu đến tham ban, khách quý ít gặp mà.”
Mặc dù Tào Diệp mang danh “Sếp”, nhưng tuổi không lớn lắm, trong lúc chuẩn bị ban đầu lại trở nên thân thiết với đoàn phim, cho nên những người chế tác chính của đoàn phim đều xem cậu như bạn bè, không ai khách sáo vớ vẩn với cậu.
Phó đạo diễn thịnh tình mời, Tào Diệp cũng không tiện từ chối, đành phải đi theo.
Đẩy cửa đi vào, phó đạo diễn lớn giọng: “Xem ai đến này?”
Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu, đạo diễn Đỗ Truy đứng lên: “Sếp Tào? Sao cậu không nói tiếng nào đã tới rồi?”
“Tôi đến bàn dự án,” Tào Diệp cười, nói dối, “Tiện thể tới tham ban, mọi người tiếp tục đi, mặc kệ tôi, tôi dự thính một lát không để bụng chứ?”
“Để bụng cũng không thể đuổi cậu ra ngoài.” Đỗ Truy nói đùa, lại bảo những người khác trong đoàn phim nhường chỗ cho Tào Diệp.
Tào Diệp ngồi bên cạnh Đỗ Truy, chếch đối diện là Lương Tư Triết.

Hai người liếc nhau, vẫn chưa kịp giao lưu ánh mắt, cậu bé đóng vai Tiểu Mãnh ngồi bên cạnh Lương Tư Triết bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Anh Tư Triết ơi, quần áo của anh này giống anh!”
Lương Tư Triết theo đó khẽ nhướng mày một cái, “Ừ” một tiếng.
Tiểu Mãnh vừa lên tiếng, mấy người trong phòng đều nhìn về phía Tào Diệp.
“Thật hả?” Tào Diệp thuận miệng nói, cố gắng chuyển đề tài, cười nói với cậu bạn nhỏ, “Trùng hợp thế à.”
Nhưng Tiểu Mãnh đọc kịch bản hơn một tiếng, vốn đã ngồi không yên rồi, lúc này phát hiện một chuyện mới mẻ, nó ước gì có thể bảo mọi người trong phòng cùng tham gia náo nhiệt với nó.
“Anh xem anh xem,” Tiểu Mãnh nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh Tào Diệp, chỉ vào chỗ tay áo của cậu, “Ở chỗ tay áo cũng có khóa kéo.”
Tào Diệp quay đầu cười một tiếng với Tiểu Mãnh, dùng ngón tay bóp khóa kéo ở tay áo nói: “Thế mà cũng có thể đụng áo à.”
Tiểu Mãnh nghiêng đầu, quan sát ống tay áo của cậu, lại giơ tay xoay ngôi sao bên cạnh khóa kéo, như phát hiện đại lục mới, nó quay đầu nói với Lương Tư Triết: “Anh Tư Triết, huy chương ngôi sao em tặng anh anh này cũng có.”
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Lời giải thích “đụng áo” trước đó có vẻ càng che càng lộ.
Được thôi, trong lòng Tào Diệp xỉa xói một câu, cái xe này lật quá nhanh rồi.
Cậu liếc thấy cái tay cầm bút của Lương Tư Triết chống bên môi, giống như đang nhịn cười.
Ê… chuyện này không chỉ một mình em xấu hổ chứ.
“Vừa rồi anh lừa em đấy,” Tào Diệp giơ tay sờ tóc Tiểu Mãnh, bù lại cho mình, cười nói, “Mưa to quá, quần áo của anh bị ướt, chỉ có thể mượn của anh Tư Triết.”
“À,” Tiểu Mãnh đột nhiên hiểu ra, “Thế ạ.”
“Huy chương ngôi sao của em cho anh mượn tạm một lát được không?”
Cậu rất được các bạn nhỏ thích, Tiểu Mãnh gật đầu, chân thành nói: “Vâng ạ.” Nghĩ ngợi lại bảo, “Nhưng em đã tặng cho anh Tư Triết, anh ấy cũng phải đồng ý mới được.”
Tào Diệp ngẩng đầu nhìn Lương Tư Triết.
Trong ánh mắt của Lương Tư Triết thoáng ý cười, nhìn cậu nói: “Anh Tư Triết cũng đồng ý.”


Bình luận

Truyện đang đọc