MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Sau đó Tào Diệp quay về Lomond một chuyến.

Kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, các phòng ban của công ty bắt đầu bận rộn công việc thúc đẩy dự án của mình.

Tào Diệp làm công tử bột mê muội mất lý trí một tuần, lại bị mấy cuộc điện thoại giục về.
Buổi sáng hôm rời khỏi Thượng Hải, Tào Diệp tỉnh ngủ rời giường, đến phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra nhìn thấy Lương Tư Triết đứng trước bồn rửa tay, đang cầm máy sấy sấy tóc.

Tào Diệp vẫn buồn ngủ, đứng sau lưng Lương Tư Triết, ướt sũng dựa vào vai anh: “Tiện thể sấy giúp em với.”
Chiều cao hai người ngang nhau, sấy cũng thuận tiện, bàn tay cầm máy sấy của Lương Tư Triết di chuyển ra sau.
Máy sấy phát ra tiếng vù vù, mái tóc hơi dài của Lương Tư Triết phẩy lên mặt Tào Diệp khiến cậu cảm thấy hơi ngứa.

Cậu giơ tay nắm lấy một túm tóc, ngẩng đầu nóng lòng muốn thử: “Lương Tư Triết, em buộc tóc giúp anh nhé.”
Cậu dùng ngón tay vén tóc ngang vai của Lương Tư Triết lại với nhau, nắm chặt rồi cầm lấy dây thun quấn giữa ngón tay.
Cậu hoàn toàn là người mới vào nghề, động tác vụng về, giật gấu vá vai, làm lại lần thứ ba, miễn cưỡng dùng dây chun buộc tóc lại, lúc này mới chú ý thưởng thức tác phẩm của mình.
Buộc lệch rồi, bên gáy còn có một túm xõa ra.
Hai người soi gương hai mặt nhìn nhau.
Lương Tư Triết nghiêng mặt sang hỏi cậu: “Xong chưa?”
“Bạn trai em trời sinh quyến rũ,” Tào Diệp nói, đoạn gỡ dây buộc tóc xuống đưa cho anh, “Làm gì cũng đẹp.”
Lương Tư Triết bị cậu chọc cười, nhận lấy dây buộc tóc, cũng không nói rõ vạch trần Tào Diệp.
Lần này Tào Diệp quay về Lomond còn lâu mới được thoải mái như lần trước, công ty chất đống rất nhiều việc đợi cậu xử lý.

Trước sau cậu gặp rất nhiều người, ngoại trừ Từ An Kiều, Tăng Nhiên, Đinh Mão, còn cùng Trì Minh Nghiêu gặp mấy đạo diễn phim hoạt hình.
Ngoài mấy dự án phim ảnh đang thúc đẩy, công việc trọng điểm tiếp theo của Lomond là mở rộng chuỗi rạp chiếu phim, cậu phải tự đến mấy thành phố, khảo sát tình huống phân bố rạp chiếu phim ở đó.

Trung tuần tháng mười, Tào Diệp sẽ đến thành phố S công tác.
Tài xế đưa cậu đến sân bay thủ đô, Tào Diệp xuống xe đi vào đại sảnh, đi thẳng đến quầy làm thủ tục lên máy bay.
Chỉ có một người đứng trước quầy khách vip, Tào Diệp liếc mắt nhìn bóng lưng đã nhận ra là Trịnh Dần.
Cậu do dự có nên đợi Trịnh Dần rời đi rồi lại đến không, nhưng Trịnh Dần đã làm xong thủ tục lên máy bay, đúng lúc xoay người lại, thế là cũng nhìn thấy Tào Diệp đứng cách đó mấy bước.
Tào Diệp nhất thời không nhớ rõ mình đã không gặp Trịnh Dần mấy năm rồi, bắt đầu từ mấy năm cậu cố tình tránh né Trịnh Dần, về sau Trịnh Dần và Tào Tu Viễn ra nước ngoài phát triển, họ đã không gặp nhau nữa.
Trịnh Dần không già mấy, vẫn trông như vài năm trước, mặc chiếc áo khoác gió dài cắt may vừa người, kéo vali màu xám bạc, vẫn là khí chất phong độ nhẹ nhàng kia.
Tào Diệp mười mấy tuổi có thể co cẳng chạy ngay, nhưng Tào Diệp hai mươi mấy tuổi chỉ có thể bị đóng đinh tại chỗ, nhìn Trịnh Dần đến gần từng bước một, dừng lại trước mặt cậu nói: “Trùng hợp vậy Tiểu Diệp, không ngờ lại gặp cháu ở đây.”
Tào Diệp cố gắng để bản thân trông trưởng thành và bình tĩnh, nở nụ cười: “Đúng rồi, mình chú tới đây à?”
Cậu không hỏi rõ ràng, nhưng Trịnh Dần thông minh làm sao, lập tức nghe ra cậu đang hỏi Tào Tu Viễn: “Bố cháu vẫn đang chuẩn bị phim, chú tự đến nơi khác khảo sát cảnh trước.”
Tào Diệp thở phào một hơi, cậu thực sự không muốn gặp Tào Tu Viễn.
Trịnh Dần đợi Tào Diệp làm xong thủ tục lên máy bay, sau đó cùng cậu đến cửa vip qua kiểm tra an ninh.
Không ai nhắc đến chuyện năm đó, Trịnh Dần rất tự nhiên hỏi cậu lần này muốn đi đâu.
Tào Diệp nói đến thành phố S, Trịnh Dần cười nói mười năm trước y cũng từng đến thành phố S, lại quay sang nhìn cậu: “Cháu đoán xem năm đó chú đến thành phố S làm gì?”
Mười năm trước, thành phố S, trong đầu Tào Diệp vụt qua tên của một thành phố rất xa xưa: “Đến Nham Thành?”
“Đúng rồi,” Trịnh Dần cười một tiếng, nhớ lại kể, “Năm đó chú và bố cháu khảo sát cảnh ở gần đó, nghe người ta nói đến trường trung học âm nhạc trực thuộc ở Nham Thành, lúc đó bố cháu nói mau đến xem, kết quả ngày hôm sau đã dẫn Lương Tư Triết về Bắc Kinh.”
Y thật sự biết cách nói chuyện, không lấy Tào Tu Viễn ở đầu, ngược lại nói đến Lương Tư Triết, Tào Diệp thực sự có hứng thú với đề tài này, tiếp lời nói của y: “Lần đầu tiên hai người gặp Lương Tư Triết, anh ấy trông như thế nào?”
“Cậu ta nói mình đánh nhau một trận với chó dưới tầng,” Trịnh Dần nhớ lại vẫn còn mới mẻ, cười nói, “Trong nhà cậu ta có một cây đàn violin, bị cậu ta đập vỡ rồi, cổ đàn cũng gãy, thoạt nhìn không dễ chọc, tóm lại… không giống như người sau này có thể lấy được ảnh đế.”
Tào Diệp nghĩ đến cây đàn violin bị gãy kia, Trịnh Dần bên cạnh than thở một hơi: “Chớp mắt cái đã mười mấy năm trôi qua rồi.”
Họ đồng hành mười mấy phút, đều nói về phim và Lương Tư Triết.
Tào Diệp có thể cảm giác được Trịnh Dần đang cố gắng hướng đến chủ đề cậu có hứng thú, họ trò chuyện cũng xem như ăn ý, nhưng khoảng cách mười năm và sự lạnh nhạt, cuối cùng không thể trở về quan hệ tình như cha con năm đó được.
Trước khi chia tay Trịnh Dần nói lần sau cùng ra ngoài ăn bữa cơm, Tào Diệp không để ý đáp một tiếng “Được”, trong lòng biết nếu lần sau Trịnh Dần hẹn cậu ra ngoài, tám phần là cậu vẫn sẽ tìm cớ thoái thác.
Ngày hôm sau gặp bên phát hành ở địa phương xong, Tào Diệp lên đường đến Nham Thành một mình.
Những năm này cậu đã đến rất nhiều nơi, luôn cảm thấy trời Nam biển Bắc đều na ná nhau cả, nhưng có lẽ bởi vì có liên quan đến Lương Tư Triết, lại cảm thấy thành phố này đặc biệt.

Cậu gọi một chiếc xe đến trường trung học âm nhạc trực thuộc, tài xế khéo nói, nghe nói cậu từ nơi khác tới đây thì rất nhiệt tình giới thiệu vài điểm tham quan cho cậu.

Tào Diệp không có nhiều thời gian, buổi tối còn phải chạy về Thượng Hải gặp Lương Tư Triết, từ chối nhã nhặn nói rằng lần sau nhất định tới đây dạo chơi.
Đến trường trung học âm nhạc trực thuộc, gặp đúng thời gian chạng vạng tan học, từ xa, Tào Diệp nhìn thấy các thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mặc đồng phục học sinh rộng rãi, trên lưng đeo hộp các loại nhạc cụ, chen chúc đến cổng trường học.
Cậu quét mắt một vòng từ xa, sợ gặp phải giờ cao điểm tắc đường nên bảo tài xế trở về theo đường cũ.
Trên đường trở về, tài xế chủ động nói đến Lương Tư Triết: “Cậu không biết đúng không? Trường học này có một ngôi sao lớn.”
“Ai vậy?” Tào Diệp trả lời tin nhắn, biết rõ còn cố hỏi.
“Lương Tư Triết!”
“À,” Tào Diệp giả vờ bình tĩnh, “Từng nghe nói.”
Tài xế thấy cậu chẳng hề rung động, lại ném ra tin tức mới: “Người thân của bạn tôi ở cùng khu chung cư với Lương Tư Triết.”
Quả nhiên Tào Diệp ngẩng đầu: “Chung cư nào?”
“Chuyện này không thể nói.”
“Chú lừa cháu à,” Tào Diệp nở nụ cười, “Không giấu gì chú, lần này cháu tới đây là muốn xem trường cũ của Lương Tư Triết.

Cháu là fan của anh ấy.”
“À.” Tài xế nhìn cậu từ gương chiếu hậu, hơi kinh ngạc, “Trông dáng vẻ của cậu, tôi tưởng rằng cũng là ngôi sao nào chứ.”
Cậu trời sinh được người thích, trò chuyện vài câu, tài xế đã quay đầu xe, đưa cậu đến chung cư Lương Tư Triết ở.
Chung cư hơi có tuổi rồi, gạch men trên tường đã tróc ra, trông hơi loang lổ.
Không có thang máy, Tào Diệp cất bước đi lên cầu thang.

Tài xế không biết số phòng cụ thể, chỉ nói ở tầng bảy, Tào Diệp đi không nhanh, bước lên từng bậc một, đột nhiên cảm giác cảnh tượng này giống như đã từng quen thuộc, nhất thời lại không nhớ nổi đã xảy ra ở đâu.
Cậu lên đến tầng sáu, nằm sấp trên bệ cửa sổ hành lang nhìn xuống dưới một lát, lại đi xuống.

Trên đường đến sân bay mới nhớ ra, cảnh tượng như đã từng quen thuộc này xảy ra trong “Mười ba ngày”.
Lúc Tiểu Mãn theo dõi Bành Yên, cũng tìm từng bậc cầu thang một như vậy, mỗi khi đi qua một cửa phòng, sẽ dừng lại một lát.
Thì ra thích một người đều có tâm trạng giống nhau.
Buổi tối bay đến Thượng Hải gặp Lương Tư Triết, Tào Diệp nhắc đến chuyện này, Lương Tư Triết hơi buồn cười nói rằng đó không phải chung cư nhà anh.
Tào Diệp khó mà tin được mình sẽ bị lừa: “Trông tài xế kia rất thành thật, thế mà lừa em?!”
“Có lẽ cũng là nghe nói thôi, chung cư mà em đến anh có biết,” Lương Tư Triết cười nói, “Cũng rất gần nhà cũ của anh.

Em nghĩ gì mà đến Nham Thành?”
“Em gặp được chú Dần,” Tào Diệp nói, “Chú ấy nói mười năm trước, chú ấy và Tào Tu Viễn dẫn anh từ Nham Thành đến Bắc Kinh.”
“À, em nói lần đó,” Lương Tư Triết nhớ lại, “Khi đó anh không thường ở nhà cũ, thầy Tào đến nhà mới tìm anh.

Nhiều năm rồi anh chưa về, có lẽ nhà kia đã đóng mạng nhện rồi, nếu em muốn đến, lần sau anh dẫn em đến.”
Tào Diệp nghĩ đến cây đàn violin gãy mà Trịnh Dần nhắc tới, trong lòng có một suy nghĩ mơ hồ, cậu hỏi Lương Tư Triết: “Lần sau em đi ngang qua Nham Thành, có thể đến xem thử không?”
“Có thể,” Lương Tư Triết cười nói, “Đó cũng là nhà em, em muốn đến thì đến.”
Tắt đèn trước khi ngủ, trong bóng đêm Lương Tư Triết hỏi: “Tào Diệp, em có muốn biết rốt cuộc quan hệ của bố em và chú Dần là như thế nào không?”
Tào Diệp im lặng một lát, âm thanh rất nhỏ: “Quan hệ hợp tác kiêm bạn giường lâu dài.”
“Em đoán được rồi?”
“Ừm, có lúc sẽ không khỏi nghĩ đến chuyện này.”
Lương Tư Triết giơ tay lên sờ tóc Tào Diệp.
Hồi lâu Tào Diệp thở dài nói: “Nếu như chú Dần và bố em không có quan hệ này, chắc em sẽ có quan hệ tốt với chú ấy… Nhưng cũng chưa hẳn, có lẽ không có quan hệ này, chú ấy cũng sẽ không đối xử tốt với em như vậy.”
“Em đừng luôn tự coi nhẹ mình như thế Tào Diệp à,” Lương Tư Triết nói, “Anh cảm thấy chú Dần đối xử tốt với em, cũng không hoàn toàn vì bố em.”
“Có lẽ vậy.” Tào Diệp nói.

Gặp Trịnh Dần, cậu lại hơi mềm lòng, những chuyện nhỏ khi ở chung với Trịnh Dần mười năm trước đều rõ mồn một trước mắt, thế là càng cảm thấy tiếc nuối.
“Thử nói lại lần nữa xem” đóng máy vào hạ tuần tháng mười một, phân cảnh của những người khác đã kết thúc từ lâu, diễn viên của đoàn phim chỉ còn lại Lương Tư Triết và Tiểu Mãnh.
Tiểu Mãnh biết mình bị bệnh rất nặng, cần Bành tốn rất nhiều tiền để điều trị cho nó, nó nhân lúc Bành đánh quyền anh đã lén lút chạy ra khỏi bệnh viện, không muốn liên lụy Bành nữa.
Bành báo cảnh sát, tìm Tiểu Mãnh bẩn thỉu về, nhưng cũng bởi vậy bị cảnh sát phát hiện thân phận tù trốn tại của hắn nhiều năm trước.


Mười năm trước bạn gái Bành bị cưỡng hiếp, hắn lỡ tay giết người, lúc muốn tự thú bạn gái lại lựa chọn nén giận dưới sự khuyên can của người nhà, giấm giếm sự thật bị cưỡng hiếp, thế là Bành chỉ có thể làm tù trốn trại, những năm này luôn mai danh ẩn tích, làm kẻ liều mạng trong sàn đấu quyền anh dưới lòng đất.
Đêm đóng máy, thành viên chủ yếu của đoàn phim tổ chức một bữa tiệc đóng máy vội vàng.

Trên danh nghĩa là tiệc đóng máy, thật ra là tụ tập trong nhà ăn của khách sạn cùng ăn bữa tối.
Cả đoàn phim đã quay liên tục gần bốn tháng, đều là đi sớm về muộn, Lương Tư Triết làm diễn viên còn có thể có thời gian không đi làm, nhân viên khác của đoàn phim mỗi ngày chắc chỉ có thể ngủ được bốn, năm tiếng, ai cũng mệt mỏi mặt vàng như đất.
Phó đạo diễn rót rượu nói: “Chúng ta quay bốn tháng đã mệt thế này, quay một hai năm như đạo diễn Tào Tu Viễn làm sao chịu được?”
“Nghe nói cảnh bỏ của đạo diễn Tào có thể chiếm ba phần tư,” Người quay phim bên cạnh nói, “Tư Triết, thật hay giả?”
“Thật đấy,” Lương Tư Triết nói, “Nhưng cũng không thể tính là cảnh bỏ, mỗi một bộ phim thầy ấy đều sẽ cắt vài phiên bản, bản đưa ra cuối cùng là bản thầy ấy cảm thấy tốt nhất.”
“Bảo sao là thiên tài,” Đỗ Truy tấm tắc nói, “Không cách nào so sánh được.”
Lương Tư Triết và Tào Diệp phải bắt kịp chuyến bay buổi tối nên rời khỏi tiệc đóng máy trước.
Sáng chế chính của đoàn phim ra khách sạn tiễn họ, tài xế xách mấy cái vali lên xe bảo mẫu, Đỗ Truy đi tới bắt tay với Lương Tư Triết và Tào Diệp, nói rằng hy vọng có cơ hội còn có thể hợp tác lần nữa.
Mỗi lần đến tiệc đóng máy Tào Diệp đều sẽ uống nhiều, lần này kiêng dè buổi tối phải lên máy bay, cậu không giống trước ai đến cũng không từ chối, nhưng ai kính rượu cậu gần như đều đáp lễ nhấp một tí.

Thế là bây giờ cậu cảm thấy đã vượt qua phạm vi hơi say, bắt đầu hơi choáng.
Cậu hơi chóng mặt, giơ tay vòng ra sau lưng Lương Tư Triết, khoác bả vai anh, bắt tay nói tạm biệt với những người khác trong đoàn phim.
Lúc Tào Diệp bắt tay với chỉ đạo ánh sáng, Lương Tư Triết nghiêng mặt sang, nhìn thoáng qua bên kia đường.
Anh nhạy cảm nhận ra ánh đèn flash sáng lên một chớp mắt ở bên kia đường, xen lẫn giữa đèn xe chớp tắt.

Anh hơi nghiêng người che Tào Diệp lại.
“Có paparazzi đang chụp?” Đỗ Truy nhìn sang theo ánh mắt anh, nhỏ giọng hỏi.
Lương Tư Triết quay đầu lại “Ừ” một tiếng.

Ngay sau đó Tào Diệp rút tay về, đứng thẳng người.
Sau khi tạm biệt họ lên xe, chiếc xe lái vào đường cái, Tào Diệp quay đầu nhìn một cái: “Không sao chứ anh?”
“Chắc không sao,” Lương Tư Triết nói, “Đoàn phim đóng máy chắc chắn sẽ có paparazzi đến chụp.”


Bình luận

Truyện đang đọc