MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



“Ngồi đi.” Tào Tu Viễn gật đầu với anh, ra hiệu cho anh ngồi ở đối diện.
Lương Tư Triết mím môi, kéo ghế đối diện ra ngồi xuống.

Trước mặt Tào Tu Viễn đặt một bát tào phớ, một đĩa bánh quẩy cắt thành khúc, y giống như tất cả những người qua đường bình thường đến con phố này ăn sáng, dùng đũa gắp một miếng bánh quẩy sau đó lại dùng thìa múc một thìa tào phớ.
Ánh bình minh sáng tỏ, không khí trong lành, hơi nóng vẫn chưa lan tỏa, sự mát mẻ của buổi đêm miễn cưỡng chiếm ưu thế.

Chưa đến bảy giờ sáng các quầy điểm tâm vẫn hơi vắng vẻ, trên mặt các thực khách ngồi ở quầy hàng đợi bữa sáng đều mang theo vẻ buồn ngủ, ỉu xìu ngáp một cái, không có ai nhận ra người ngồi ở quầy cúi đầu ăn tào phớ và bánh quẩy này là đạo diễn nổi tiếng Tào Tu Viễn.
Tào Tu Viễn ăn mặc cũng rất bình thường, trên chiếc áo lót cotton không nhìn ra nhãn hiệu còn có một vài nếp nhăn nhìn thấy được bằng mắt thường, thoạt nhìn thậm chí hơi lôi thôi lếch thếch, khác hẳn với Tào Tu Viễn trước kia trong ấn tượng của Lương Tư Triết.
“Ăn gì?” Tào Tu Viễn nhìn anh hỏi.
“Giống như chú đi.” Lương Tư Triết cố gắng để cho mình trông bình tĩnh hơn.
Tào Tu Viễn vẫy gọi ông chủ đến, gọi một phần bữa sáng giống mình cho Lương Tư Triết, trong thời gian đợi bữa sáng của Lương Tư Triết bưng lên, y ăn hết phần ăn trước mặt mình.
Khi Lương Tư Triết cúi đầu ăn sáng, Tào Tu Viễn vẫn ngồi ở đối diện quan sát anh, ánh mắt không khác gì lần đầu tiên họ gặp nhau vào nửa tháng trước.
Lương Tư Triết nuốt điểm tâm trong miệng xuống, ngồi thẳng lưng, anh chưa bao giờ có thói quen ngồi chờ chết mặc cho người khác quan sát, anh ngẩng đầu nhìn về phía Tào Tu Viễn: “Chú tới tìm cháu có gì muốn nói ạ?”
“Ăn trước đi,” Tào Tu Viễn ngược lại không vội, “Ăn xong lại nói.”
Lương Tư Triết gật đầu, cúi đầu xuống tiếp tục ăn sáng, mặc dù anh cũng nuốt không trôi.
Tào Tu Viễn châm điếu thuốc hút, quan sát Lương Tư Triết ở đối diện, thiếu niên này là người đầu tiên khiến y không thể quyết định được.

Nếu suy xét từ góc độ tuyển diễn viên, ưu và khuyết điểm trên người thiếu niên này quả thực quá rõ ràng.
Trịnh Dần nói đúng, khí chất trên người Lương Tư Triết quá mạnh mẽ, không phải anh không thể làm diễn viên, nhưng nếu anh có tham vọng trở thành một diễn viên giỏi thì con đường đóng phim trong tương lai có thể sẽ hơi khó đi.

Diễn viên cần phải sắm vai ngàn người ngàn mặt, chú trọng việc làm khán giả không cảm thấy bị thoát vai diễn, một diễn viên có cảm giác tồn tại của bản thân không cao như Chương Minh Hàm là ứng cử viên lý tưởng nhất, bởi vì cậu ta có thể dễ dàng biến mình thành một nhân vật khác.


Nhưng Lương Tư Triết muốn làm diễn viên, trước tiên anh phải làm cho khán giả quên đi anh là Lương Tư Triết, sau đó mới có thể thuyết phục khán giả hoàn toàn xem anh là một nhân vật khác.
Quá khó, Tào Tu Viễn nhìn Lương Tư Triết nghĩ, y không chắc chắn rốt cuộc Lương Tư Triết có tài năng hay không.

Đương nhiên Lương Tư Triết cũng có thể làm ngôi sao trong lòng quần chúng, nhưng y không có hứng thú tốn sức lực nâng đỡ một ngôi sao cản trở phim điện ảnh.
Nhưng mà ưu điểm của Lương Tư Triết cũng cực kỳ nổi trội, nếu không thì khi giáo viên trường Trung học Âm nhạc trực thuộc tìm video hợp tấu đàn violin cho y xem, Tào Tu Viễn sẽ chẳng liếc mắt đã chọn trúng Lương Tư Triết từ hàng trăm thiếu niên, đồng thời dưới tình huống khi biết Lương Tư Triết không chơi đàn violin được nữa, y vẫn khăng khăng dẫn anh đến Bắc Kinh.
Nếu như nói ban đầu chọn trúng Lương Tư Triết bởi vì ngoại hình của anh, vậy về sau một lòng đưa anh đến Bắc Kinh là vì đêm đó trong hành lang lần đầu tiên nhìn thấy Lương Tư Triết, Tào Tu Viễn đã thấy được vẻ yếu đuối hiếm thấy trên người thiếu niên này.
Đây không phải cảm giác yếu đuối trống rỗng chảy trên bề mặt, mà đó là vẻ yếu đuối đã trải qua đủ sự giày vò của cuộc sống, trông có vẻ rất dễ vỡ nhưng thật ra rất cứng cỏi, được bao phủ dưới lớp vỏ ngoài cứng rắn.

Nó có trọng lượng và cảm giác thật, có chút khói lửa nhân gian, có thể chịu được độ phóng đại của ống kính.
Tuy nói thời buổi này sẽ không có ai tán thành việc chịu khổ là chuyện tốt, nhưng quả thật những người đã từng trải qua khó khăn sẽ có thêm cảm giác nặng nề trên người.
Cho nên Lương Tư Triết từng chịu khổ và Tào Diệp chưa từng chịu khổ nhìn qua đã thấy khác biệt.
Quá khác biệt.

Tào Tu Viễn nhìn Lương Tư Triết nghĩ.
Nhưng mà Tiểu Mãn… Tiểu Mãn không phải một đứa trẻ từng chịu nhiều khó khăn, nó là thiếu niên được nuôi nấng sung túc trong con hẻm chật hẹp, sự yếu đuối của nó vỡ nát chỉ bằng một đòn, nó không cần cái vỏ ngoài cứng rắn mà sắc bén.
Cho nên rốt cuộc ai thích hợp đóng Tiểu Mãn hơn? Ngay cả Tào Tu Viễn luôn luôn dứt khoát lúc này cũng hơi khó quyết định.
Lương Tư Triết đã ăn sáng xong, anh ăn hết bánh quẩy, cũng uống cạn bát tào phớ kia, anh ngẩng đầu nhìn Tào Tu Viễn, chờ y quyết định số phận tiếp theo của mình.

Anh nghĩ cảnh tượng này rất giống phạm nhân ngày xưa bị kéo đến cửa chợ chém đầu, còn phải cho ăn uống no đủ trước mới có thể yên tâm lên đường.
Tào Tu Viễn phả một hơi khói trắng, gõ tàn thuốc rồi nhìn Lương Tư Triết: “Trong tay Tào Diệp có kịch bản, đã đọc chưa?”
“Đọc sơ một tí.” Lương Tư Triết nói.

Thật ra là không đọc, là Tào Diệp đọc vài đoạn cho anh nghe.

“Ừ, trở về cùng nhau đọc đi, suy nghĩ về nhân vật, chuẩn bị diễn thử tiếp theo.”
Lương Tư Triết ngẩn ra chốc lát mới mở miệng: “Ý chú là… cháu qua vòng thử vai này rồi?”
“Đúng,” Tào Tu Viễn liếc anh một cái, “Nếu không thì tôi đến tìm cậu làm gì?”
Câu nói này khiến tâm trạng Lương Tư Triết trong nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp, sáng tỏ thông suốt trộn lẫn với một chút xoắn xuýt, cho nên anh thật sự phải cạnh tranh với Tào Diệp sao? Anh cũng không muốn tỉnh lại từ giấc mộng phim ảnh như thật như ảo này, nhưng dường như cũng không muốn cạnh tranh với Tào Diệp cho cùng một vai diễn…
Anh ổn định tinh thần, để cho đại não sôi trào của mình nhanh chóng bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn Tào Tu Viễn: “Ý chú là để cháu và Tào Diệp cùng cạnh tranh vai diễn này?”
“Đúng, cạnh tranh.” Tào Tu Viễn nói.
Lương Tư Triết dừng một lát, lại lên tiếng: “Cháu nghe nói, nhân vật này ban đầu được viết ra dựa trên nguyên mẫu là Tào Diệp, vả lại lần trước thử vai, có vẻ như chú hài lòng về Tào Diệp hơn.”
“Thử vai là thử vai,” Tào Tu Viễn dụi tắt điếu thuốc trong đĩa thức ăn, “Cuối cùng quyết định ai diễn sẽ do diễn thử quyết định, về phần nguyên mẫu, đây là một kịch bản độc lập không có nguyên mẫu hay không nguyên mẫu.

Còn có vấn đề gì thì hỏi luôn đi.”
Lương Tư Triết nhận ra đây là cơ hội hiếm có, có lẽ anh sẽ không bao giờ có cơ hội đối thoại trực tiếp với một đạo diễn hàng đầu như vậy ở trong đời, anh cụp mắt suy nghĩ một lát, đoạn ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Không giấu gì chú, lần trước ở ngoài cửa cháu đã nghe được lời anh Trịnh Dần nói, cháu muốn biết… có đúng như anh ấy nói không, cháu không thích hợp làm một diễn viên.”
Nghe vậy, Tào Tu Viễn cười một tiếng, hừ khẽ một tiếng từ trong lỗ mũi: “Cậu còn chưa đóng phim, làm sao tôi biết cậu có thể làm được diễn viên hay không?”
Lời này gần như là khinh miệt, hoàn toàn không cho Lương Tư Triết mặt mũi, anh mím môi không lên tiếng.
“Có điều,” Tào Tu Viễn dựa vào lưng ghế, nhìn anh nói, “Nếu một người chưa từng đóng phim mà mọi người đều cảm thấy anh ta không thích hợp làm diễn viên, cậu đoán xem tình huống nào có khả năng xảy ra nhất?”
Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn về phía y, anh không biết Tào Tu Viễn muốn nói gì.

Ánh nắng rọi xuống từ khe hở của lều che nắng trên đỉnh đầu chiếu lên mặt Tào Tu Viễn, khiến y trông giống một pho tượng có gương mặt cương nghị, rõ ràng rất gần nhưng lúc này lại có vẻ xa không thể chạm.
Thân trên của Tào Tu Viễn nghiêng tới, cùi chỏ chống lên bàn cơm, rút ngắn khoảng cách của hai người, giọng nói giảm rất thấp: “Người này ấy mà, về mặt diễn xuất hoặc là một tên ngốc gỗ mục không điêu khắc được, hoặc là sẽ trở thành nhân tài gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.”
(ở đây Tào Tu Viễn chơi chữ ngốc tài (tên ngốc) và nhân tài)
Lương Tư Triết sững sờ, nhất thời nói không nên lời.
Tào Tu Viễn híp mắt nhìn anh: “Tôi cũng rất tò mò, cậu sẽ là loại nào.” Nói xong y đứng lên, chân ghế ma sát với mặt đất xi măng phát ra một tiếng ồn chói tai, Lương Tư Triết hoàn hồn lại cũng đứng lên theo y.
Tào Tu Viễn quay người đi vào trong quán, đi tìm ông chủ trả tiền bữa sáng, lúc đi ra trong tay xách theo một phần bữa sáng, đưa cho Lương Tư Triết: “Mang về cho Tào Diệp đi.”

“À, vâng.” Lương Tư Triết nhận lấy.
Tào Tu Viễn nhìn về hướng khác, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Cậu đừng quan tâm cậu ta nói gì, cậu ta chưa từng thấy người như cậu làm diễn viên, vừa hay chứng minh cậu độc nhất vô nhị trong giới văn nghệ, đây là chuyện tốt.”
“Vâng,” Lương Tư Triết thấp giọng, “Cảm ơn chú.”
“Đợi tin tức diễn thử đi.” Tào Tu Viễn nói xong thì rời khỏi quán mì Lão Đỗ, Lương Tư Triết đứng tại chỗ nhìn bóng lưng y, đợi mãi đến khi Tào Tu Viễn rẽ ra khỏi phố Nhân Tứ anh mới không nhìn nữa.
Tâm trạng trên đường trở về Lam Yến khác với lúc đến, nhẹ nhõm hơn chút, mặc dù vẫn còn xoắn xuýt nhưng tối thiểu thời gian để cho mình giảm xóc và suy nghĩ đã nhiều hơn, không cần vội vàng đối mặt với cục diện bị loại khỏi cuộc chơi.
Vì bốn chữ “Cạnh tranh công bằng” Tào Tu Viễn nói ra có sức thuyết phục hơn bất kỳ ai nói.
Trên người Tào Tu Viễn có một khí chất khiến người ta không thể không tin phục, khác hẳn với những người lớn mà Lương Tư Triết đã tiếp xúc.

Y cho người ta một cảm giác cố chấp, bén nhọn, nói một không nói hai, nó khiến Tào Tu Viễn hơi kiêu căng, nhưng y thậm chí khinh thường dùng quan niệm ôn hòa bọc lấy chúng nó, mà là mặc cho những phẩm chất này lộ ra dưới ánh mắt của người khác.
Có lẽ thiên tài vốn nên như vậy.

Lương Tư Triết nghĩ.
Nhưng, nếu thật sự cạnh tranh công bằng… Lương Tư Triết không kìm lòng được nghĩ rằng anh và Tào Diệp nên ở chung như thế nào? Thật sự có thể giống như Tào Tu Viễn nói, cùng nhau đọc kịch bản, cùng nhau suy nghĩ về nhân vật sao?
Lương Tư Triết trải qua cạnh tranh nhiều năm, vị trí trưởng đội hợp tấu đàn violin, cơ hội đại diện cho trường Trung học Âm nhạc trực thuộc tham gia cuộc thi đàn violin cấp quốc gia, không có cái nào mà không phải anh lấy được thông qua cạnh tranh.

Người trình diễn không thể đứng ở vị trí chỉ đạo chỉ có thể trở thành vật làm nền… Không ai hiểu rõ hơn anh bản chất của sự cạnh tranh tàn khốc như thế nào.
Lúc về đến phòng Tào Diệp đã dậy, đang ngái ngủ lim dim ngồi trên giường, nghe thấy tiếng đẩy cửa phòng bèn quay đầu nhìn về phía Lương Tư Triết, dây thanh quản khàn do ngủ, giọng nói nghe vào ồm ồm: “Anh đi đâu vậy?”
“Dậy sớm thế?” Lương Tư Triết trở tay đóng cửa lại, đi tới đặt bữa sáng lên bàn, giọng điệu cố gắng thoải mái hơn, “Bố cậu đến tìm tôi.”
“Bố em?” Tào Diệp lập tức mở to mắt, trông hơi kinh ngạc, “Ông ấy tìm anh làm gì?”
Lương Tư Triết đi qua ngồi bên mép giường mình, nhìn Tào Diệp: “Ông ấy đến nói với tôi, bảo chúng ta chuẩn bị tốt cho vòng diễn thử tiếp theo.”
“À…” Tào Diệp vận hành đại não buồn ngủ, sau khi phản ứng lại, kinh ngạc trong mắt chuyển thành ngạc nhiên, “Cho nên ý của ông ấy là để chúng ta cùng đọc kịch bản kia đúng không? Em đã nói mà, vậy cuối cùng anh có thể yên tâm đọc kịch bản kia rồi chứ?”
“Ờ,” Lương Tư Triết đáp một tiếng, cười nói, “Tôi tưởng tôi không qua được vòng thử vai.”
“Sao có thể… anh mà không qua được thì ai qua được, đừng tự coi nhẹ mình nhá anh Tư Triết.”
“Cậu biết rất nhiều thành ngữ đấy chứ,” Lúc nói chuyện với Tào Diệp tâm trạng rất dễ thả lỏng, vừa rồi thần kinh căng cứng trước mặt Tào Tu Viễn nhanh chóng được nới lỏng, Lương Tư Triết cười bảo, “Không phải cậu lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ sao?”
“Em là hoàng tử thành ngữ, thiên phú dị bẩm, ôi trời, không cẩn thận lại là một thành ngữ.”
Lương Tư Triết bị cậu chọc cho cười vài tiếng.

Tào Diệp cũng cười, cười xong ngẫm nghĩ lại nói: “Bố em ấy mà, mặc dù không dễ gần nhưng đó cũng là ưu điểm của ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ không thiên vị em vì em là con của ông ấy, kịch bản kia là chú Dần trộm đưa cho em, có lúc em cảm thấy chú ấy mới giống bố ruột của em hơn, nếu không phải trông em giống bố…” Cậu quay sang nhìn Lương Tư Triết, “Này, anh cảm thấy em giống bố em không?”
“Hơi hơi,” Lương Tư Triết nhìn mặt cậu, “Thần thái.”
“Đúng thế… cho nên em đúng là con ruột của ông ấy.

Nhưng mà tại sao ông ấy đã tới đây rồi cũng không đến thăm em…”
“Chú ấy… trông có vẻ rất bận.” Trên mặt Tào Diệp hiện ra chút mất mát hiếm thấy, Lương Tư Triết không tự chủ được nói dối, thật ra anh cũng không nhìn ra Tào Tu Viễn bận hay không.
“À, lúc nào ông ấy chả bận.” Tào Diệp cúi đầu xuống, giơ hai bàn tay lên xoa mặt, “Vậy cũng chẳng thiếu mấy bước này mà.”
“Chú ấy định đi lên, sau đó nghe nói cậu đang ngủ, nên… không lên nữa,” Lần đầu tiên trong đời Lương Tư Triết an ủi người khác, để chứng minh lời nói của mình, anh hơi chột dạ hất cằm lên bàn, “Chú ấy còn cố ý bảo tôi mang bữa sáng lên cho cậu.”
“Thật không?” Hai bàn tay che trên mặt Tào Diệp buông xuống, ngẩng đầu nhìn bữa sáng trên bàn, “Bố mua cho em? Ông ấy tốt như vậy?”
Lương Tư Triết ngồi bên giường nhìn cậu, tóc Tào Diệp rối vì ngủ, lộn xộn vểnh lên ở trên đỉnh đầu, mấy vết hằn trên mặt bị gối đè ra vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, lúc này ánh mắt sáng rực lên trông như bạn nhỏ chiếm được kẹo ăn.
“Thật mà, chú ấy cố ý dặn tôi mang lên.” Lương Tư Triết nói.
“Ông ấy còn nói gì không?” Tào Diệp quay sang nhìn anh, vẻ mặt chờ mong, “Có nhắc đến chuyện khác không?”
“Chú ấy còn nói…” Lương Tư Triết không đành lòng nói thật, sợ sự chờ mong này sẽ biến mất trên gương mặt cậu, anh lại nói dối, “Chú ấy còn hỏi mấy ngày qua có nóng lắm không.”
“Thật hả?” Chờ mong trên mặt Tào Diệp sâu hơn, trong đó còn kèm theo một chút bất ngờ và ngạc nhiên, “Còn gì nữa không?”
“Ừm, chú ấy nói cậu rất sợ nóng…” Lương Tư Triết chậm rãi nói, trong đầu đang nhanh chóng xoay vần, anh đang nghĩ phải nói dối như thế nào mới có thể không để sự mong chờ trong đôi mắt này tan vỡ.
“Sau đó thì sao?” Tào Diệp vội vàng giục anh nói tiếp.
Lương Tư Triết đã nói hết những lời nói dối chưa bao giờ nói trong đời, anh không tìm được lời khác để nói tiếp, nhưng sự mong đợi tươi sáng và sinh động trên mặt Tào Diệp khiến anh không thể dừng lại, anh cắn răng một cái: “Sau đó… chú ấy nói vài ngày sau sẽ tìm người đến lắp máy điều hòa.” Nói xong lời này, Lương Tư Triết suýt nữa cắn phải lưỡi mình.
“Trời ạ, ông ấy còn là bố em không?!” Tào Diệp không thể tin nổi mà thốt lên.

“Ông ấy bị chú Dần nhập rồi hả?”
Lương Tư Triết không lên tiếng, anh cảm thấy mình đã đào một cái hố rất lớn cho mình, mà bây giờ anh phát sầu vì không biết làm thế nào để lấp cái hố này lại.
“Ông ấy thật sự nói như thế?” Tào Diệp phấn khích xoay người, ngồi đối mặt với Lương Tư Triết.
“Đến lúc đó cậu xem chú ấy có tìm người đến lắp máy điều hòa hay không là được mà.” Lương Tư Triết quay mặt sang chỗ khác, tỉnh bơ tránh khỏi ánh mắt phấn khởi mà nóng bỏng của cậu, sợ mình sẽ lộ tẩy, lời nói dối này quá chột dạ.
“A a, chúng ta sắp có máy điều hòa rồi!” Tào Diệp phấn khích hét to, nhảy dựng lên từ trên giường.
“Đúng rồi, mau đi rửa mặt ăn sáng đi.” Lương Tư Triết giục một tiếng, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đuổi Tào Diệp đi, để bản thân yên tĩnh một lúc, anh nghĩ người bị Trịnh Dần nhập không phải Tào Tu Viễn mà là mình.


Bình luận

Truyện đang đọc