MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Khoảng cách cao ba tầng, tiếng ồn ào của quầy hàng điểm tâm dưới lầu truyền vào qua cửa sổ có rèm, ánh nắng ban mai chói lọi, ấm áp phủ lên người hai thiếu niên.
Lương Tư Triết không nhận kịch bản, Tào Diệp lại khăng khăng muốn tặng kịch bản cho anh.

Đưa đẩy một hồi, Tào Diệp nóng nảy dùng sức hơi mạnh, Lương Tư Triết ngồi xổm trên mặt đất, nhất thời không ngồi vững thế là bị cậu đẩy ngã ngồi xuống đất.
“Sao có thể không nhận quà sinh nhật được?” Tào Diệp nằm sấp xuống, một tay đè lên đầu gối Lương Tư Triết, tay còn lại thuận thế nhét kịch bản vào trong ngực anh.
Hai bàn tay của Lương Tư Triết đặt sau lưng chống đất muốn đứng lên, Tào Diệp bỗng nhiên đưa mặt tới gần anh, hít hà trước người anh giống như chó con: “Lương Tư Triết sao anh thơm thế?”
Trên đỉnh đầu chồm lại gần của cậu còn có vài sợi tóc rối vì ngủ, có vẻ xù xù dưới ánh mặt trời, Lương Tư Triết nhìn đỉnh đầu cậu, giơ tay đẩy một cái không nặng không nhẹ: “Là cậu quá hôi.”
“Thật hay đùa vậy?” Tào Diệp lập tức rụt về, túm cổ áo thun lên ngửi một cái, “Hôi á?”
“Cậu nói xem?” Lương Tư Triết mặt không đổi sắc nhìn cậu, “Tối qua cậu không tắm rửa.”
“À.” Tào Diệp đứng lên, giơ tay cởi áo thun ra, “Anh nói đúng, em vẫn chưa thay quần áo.” Cậu để trần nửa người trên, dùng tay chỉ bụng mình, đắc chí khoe khoang với Lương Tư Triết: “Anh xem cơ bụng em này!”
Lương Tư Triết chống đất đứng lên, liếc qua một cái, cơ thể thiếu niên gầy gò, cơ bụng dưới bắt đầu hình thành, đứng bên cửa sổ giống một cây bạch dương bừng bừng sức sống.
“Cậu mau đi tắm đi,” Anh không nhìn nữa mà đi về phía giường của mình, “Chốc nữa chắc sẽ hết nước ấm.”
“À đúng!” Tào Diệp nhanh chóng túm một cái áo thun trong tủ quần áo rồi nhảy vào phòng tắm, “Còn mấy phút nữa?”
“Mười phút.” Lương Tư Triết nói.
Cửa phòng tắm đóng lại, Lương Tư Triết ngồi ở mép giường, bàn tay đã đẩy đầu Tào Diệp chậm rãi nắm lại, anh nhớ lại cảm xúc vừa rồi trong lòng bàn tay, giống như khi nhìn bằng mắt, tóc rất mềm, sờ lên bông xù.
Anh lại nhìn chằm chằm bìa của cuốn kịch bản Tào Diệp nhét cho mình một lúc, ánh mắt rơi trên con tem được đóng xiên ở góc trên bên phải, bốn chữ “Cấm truyền ra ngoài” giống như làm con dấu, im lặng mà phách lối nói cho anh biết kịch bản này không thuộc về anh.

Một lát sau anh khẽ thở dài một hơi, đặt kịch bản lên tủ đầu giường giữa hai cái giường.
Nước nóng của Lam Yến cung cấp đến chín giờ sáng, Tào Diệp tắm rửa xong đi ra đúng lúc hết giờ, tóc của cậu ướt sũng, trên người mang theo hơi nước ẩm ướt, còn có sữa tắm thơm mùi dừa, tản mát ra mùi sữa hơi ngọt.

Cậu vừa ra khỏi phòng tắm liền đi về phía Lương Tư Triết đứng trước mặt anh: “Anh ngửi xem em còn hôi không?”

Lương Tư Triết đang trả lời tin nhắn, xác nhận thời gian gặp nhau với bạn học trường trung học trực thuộc trước kia, ngẩng đầu lên nhìn rõ áo thun mặc trên người cậu: “Cái này hình như là áo của tôi?”
“Thật hả?” Tào Diệp cúi đầu nhìn một cái, “Hình như là thế.” Vừa nãy đi vội vàng nên giơ tay kéo cánh cửa tủ của Lương Tư Triết.

Cậu kéo vạt áo thun: “Anh muốn mặc cái này à?”
“Cậu mặc đi.” Lương Tư Triết tiếp tục cúi đầu gửi tin nhắn.
Tào Diệp cũng không khách sáo, ngồi xuống giường của mình, mặt đối mặt với Lương Tư Triết: “Em cũng có cái giống như này, nếu anh muốn mặc thì mặc cái kia.”
“Ừ.” Lương Tư Triết đáp.
Ngày sinh nhật trôi qua bình thường không có gì đặc biệt, cơm trưa được giải quyết ở quán cơm nhỏ trong con hẻm dưới lầu.

Trước khi ra ngoài Lương Tư Triết lục ra chút tiền lẻ còn sót lại trong vali, sau đó cùng xuống tầng với Tào Diệp.
Hai người tìm một quán món xào, chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ đưa menu tới, Tào Diệp ngồi gần duỗi tay nhận lấy, đoạn cúi đầu nhìn danh sách món ăn, Lương Tư Triết ngồi đối diện cậu, nắm một xấp tiền mỏng kia trong túi quần, sợ cậu mở miệng lại gọi một lượt menu từ trên xuống dưới.
May mà Tào Diệp nhanh chóng quay menu, đặt nằm ngang giữa hai người họ, trưng cầu ý kiến của Lương Tư Triết: “Chúng ta ăn gì?”
Lương Tư Triết nhìn menu, quan sát giá cả, ngón tay chỉ một cái lên “Bắp cải xào sả ớt” và “Gan xào lăn”.

“Hai món này?” Một mặn một chay, tính ra vẫn còn dư, anh nhìn về phía Tào Diệp, “Cậu nhìn xem còn muốn ăn gì nữa.”
Tào Diệp cũng rất dễ nuôi, hai món ăn cũng không chê ít, ánh mắt từ menu chuyển lên mặt Lương Tư Triết, cười cong mắt: “Hết rồi, hai món này thôi.”
Lương Tư Triết lại gọi một phần nộm rau dớn trong phần món nộm, sau đó gọi ba bát cơm và hai chai nước khoáng.
Mỗi người một bát rưỡi cơm, ba phần thức ăn đều ăn sạch tinh.


Cơm nước xong xuôi trên đường đi bộ về Lam Yến, Lương Tư Triết dùng số tiền lẻ còn lại mua hai que kem, mỗi người một que với Tào Diệp, vừa ăn vừa về phòng.
Mặt trời trên đầu rất chói chang, đầu tháng sáu vẫn chưa vào tháng nóng nhất trong mùa hè, vẫn xem như dễ chịu.

Nhưng đội ánh nắng như thiêu đốt đi một đường, lúc về phòng hai người đã nóng tới mức trên trán toát mồ hôi.
Trong phòng không lắp điều hòa, mấy ngày trước bà chủ tìm người mang lên cho họ một cái quạt điện cây, Tào Diệp vừa vào phòng đã mở quạt lên mức tối đa, ngồi bên giường vén áo thun lộ bụng ra: “Nóng chết rồi!”
Quạt điện chậm chạp quay, từ bên trái thổi sang bên phải, quay từ giường của Lương Tư Triết sang giường của Tào Diệp, cánh quạt nhanh chóng chuyển động phát ra tiếng ồn vù vù.
Lương Tư Triết dựng thẳng gối lót sau lưng, dựa vào đầu giường suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Tào Diệp thực sự đưa kịch bản cho anh, nhưng cho dù thế nào anh cũng không thể thuyết phục mình mở nó ra xem, cơ hội này quá quan trọng, Tào Diệp có thể ngây thơ đến mức dễ dàng chắp tay tặng cho anh, nhưng anh sao có thể yên tâm thoải mái mà thản nhiên nhận lấy được?
Nếu không thì về Nham Thành tiếp tục học cấp ba, chuyển từ trường Trung học Âm nhạc trực thuộc sang một trường cấp ba bình thường, không theo kịp lớp mười hai thì học lại lớp mười một, tóm lại cuối cùng vẫn có thể học lên đúng không? Nhưng… ánh mắt Lương Tư Triết rơi trên bóng lưng của Tào Diệp, bả vai của đối phương buông xuống tự nhiên, cùng với cánh tay hình thành một độ cong rất đẹp, dưới áo thun vén lên lộ ra một vòng eo mảnh khảnh gầy yếu, trong đầu anh vang lên câu “Ở lại đi chơi với em mấy ngày đi” mà Tào Diệp nói vào buổi sáng, trong lòng âm thầm quyết định – vậy thì ở lại thêm mấy ngày, dù sao với trình độ học hành nát bét như hiện tại của anh, trở về cũng không làm được mấy đề.
Đang nghĩ ngợi thì Tào Diệp quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt hai người chạm nhau, Tào Diệp quay người lại nằm nghiêng trên giường, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đang nghĩ gì đấy?”
“Không có gì.” Lương Tư Triết nhìn chỗ khác.
Tào Diệp đứng lên nhảy xuống giường, chân trần đi đến bên giường của Lương Tư Triết ngồi xuống, duỗi tay sờ phía sau cổ Lương Tư Triết, muốn nhìn xem anh có đổ mồ hôi không, “Anh không nóng hả?’
Úi – ngón tay vẫn còn hơi lạnh của kem, đột ngột chạm vào làn da sau cổ, Lương Tư Triết lập tức phản ứng quá mức ngồi bật dậy.
“Sao thế?” Tào Diệp ngẩn người.
“Không…” Lương Tư Triết duy trì tư thế ngồi này, đưa lưng về phía Tào Diệp, “Tay cậu lạnh quá.”
“Thật sao… nhưng em nóng quá,” Tào Diệp duỗi tay lấy kịch bản trên tủ đầu giường, “Sao anh không xem kịch bản?”
“Cậu xem đi,” Lương Tư Triết nói dối, “Bây giờ tôi lười đọc chữ.”
“Này em cũng lười đọc chữ mà!” Tào Diệp tự nhiên gối lên gối của Lương Tư Triết, giơ kịch bản lật xem, “Làm sao có thể nhớ nhiều lời loại như vậy?”
Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng có lệ.

“Vậy em đọc cho anh nghe nhá,” Tào Diệp nằm ngửa, không đợi Lương Tư Triết đáp lời, cậu bắt đầu đọc kịch bản, “Ngày một, bên trong, nhà tắm, Tiểu Mãn.

Trong phòng ngủ trang trí cổ xưa, góc tường vang lên tiếng nước tí tách tí tách, nước rỉ xuống từ trần nhà liên tục nhỏ giọt vào chậu rửa mặt tráng men trên mặt đất, tường bong tróc loang lổ.

Tiểu Mãn ngồi trước bàn học ngẩn người, trước mặt mở quyển sách tiếng Anh, bài luyện nghe tiếng Anh phát ra từ máy nghe cá nhân ở góc bàn.

Giọng nói lớn của bà chủ Phương xuyên qua vách tường truyền vào…”
Tào Diệp đọc ra tiếng, Lương Tư Triết không nghe cũng phải nghe, kịch bản viết rất có cảm giác hình ảnh, hòa với giọng của Tào Diệp, trong đầu Lương Tư Triết không tự chủ được phác họa ra cảnh đầu tiên.

Tiểu Mãn đưa lưng về phía ống kính ngồi trong phòng ngủ có tường bong tróc loang lổ, đối diện với một chiếc đèn bàn vàng mờ, vừa luyện nghe tiếng Anh vừa ngẩn người.
Giọng nói của Tào Diệp rất êm tai, ngày thường âm sắc trong trẻo, nhưng đầu giờ chiều hơi mệt, nghe vào không giòn tan thế nữa, thỉnh thoảng trộn lẫn chút giọng khàn giống như cát chảy rất nhỏ, rơi vào trong tai Lương Tư Triết khiến anh cảm thấy màng nhĩ hơi ngứa.
Nửa người trên của anh ngả ra sau, gối bị Tào Diệp gối lên, anh đành dựa lưng vào ván giường gỗ cứng.
Tào Diệp càng đọc càng chậm, âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ, đọc mãi đọc mãi rồi hoàn toàn im lặng, kịch bản cũng úp lên mặt.
Lại ngủ mất rồi… Lương Tư Triết nhìn không khí đờ ra một lúc, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy kịch bản úp trên mặt Tào Diệp, nhìn gương mặt tuấn tú hiền lành bên dưới kịch bản, người này trời sinh dáng vẻ cậu chủ nhỏ sống an nhàn sung sướng.
Tiểu Mãn… trong đầu Lương Tư Triết xuất hiện hình tượng của Tiểu Mãn trong kịch bản, anh tưởng tượng hình ảnh Tào Diệp ngồi trước bàn gỗ kia, cúi đầu làm bài tập, sống lưng gầy yếu chưa trưởng thành, bả vai vẽ ra đường cong gầy guộc.

Bảo sao Trịnh Dần nói Tiểu Mãn được biên kịch viết ra khi nghĩ đến dáng vẻ của Tào Diệp, liên tưởng hai người, đúng là vô cùng phù hợp…
Ánh mắt anh rơi trên mặt Tào Diệp một lúc lâu, Tào Diệp bỗng nhiên không nhịn được nở nụ cười, sau đó mở mắt ra nhìn Lương Tư Triết, cười nói: “Anh cứ nhìn em chằm chằm làm gì, nhìn kịch bản đi!”
Đôi mắt kia cười đến mức híp lại, con ngươi màu hơi nhạt, giống hai viên hổ phách sáng bóng.
Lương Tư Triết nhìn vào mắt cậu, cũng miễn cưỡng cười một tiếng: “Tôi đang xem bao lâu cậu sẽ không nhịn được mở mắt ra.”
“Anh nhìn ra em giả vờ ngủ à? Không nói sớm… mệt em nhịn rõ là khổ.

Này, anh thật sự không nóng hả?”
“Tôi vẫn bình thường,” Lương Tư Triết bước xuống giường, mang dép lê đi tới, xách cái quạt đến gần hơn một chút, sau đó cố định góc quạt để nó đối diện với Tào Diệp, “Như vậy có quạt đến không?”

“Có.”
Lương Tư Triết lại lên giường, giường không rộng, hai người nằm chung có vẻ hơi chật, Lương Tư Triết không nằm bên cạnh Tào Diệp, anh ngồi nghiêng đối mặt với Tào Diệp, sau lưng dựa vào tường, cầm điện thoại lên chơi.
Trước kia, khi buổi chiều không buồn ngủ, anh sẽ đọc sách chuyên ngành về diễn xuất, hoặc là tìm một bộ phim để xem, nhưng tiền đề làm hai chuyện này, đều là vì anh cho rằng cuộc sống sau này của mình sẽ liên quan đến phim ảnh.

Bây giờ phát hiện chẳng liên quan nổi, trong thời gian ngắn anh cũng không có tâm trạng làm hai chuyện này.
Tào Diệp cũng chống giường ngồi dậy, sau lưng lót gối của anh: “Lương Tư Triết.”
Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn cậu không nói gì, nhưng biểu cảm rất rõ ràng “Cậu nói đi.”
“Anh không có ý định xem kịch bản này đúng không?” Tào Diệp hỏi rất thẳng thắn.
Cậu lại biết rồi… Lương Tư Triết có phần bất đắc dĩ nghĩ, cậu chủ nhỏ này đúng là không dễ lừa.
“Không lẽ anh định thừa dịp hôm nào đó em ngủ rồi lén lút về Nham Thành?”
“Chuyện này thì không,” Lương Tư Triết cười một tiếng, “Trước khi đi tôi sẽ nói với cậu.”
“Anh định đi thật à? Chẳng phải em cho anh kịch bản rồi sao… Nói thế nào cũng phải thử vai xong lại đi chứ?”
Lương Tư Triết không nói gì, anh đang nghĩ có nên làm rõ chuyện với Tào Diệp không, thuật lại lời Trịnh Dần đã nói với mình cho Tào Diệp, cho cậu biết nhân vật này cũng không phải cậu muốn nhường là có thể nhường được.

Đối với Tào Diệp mà nói, chỉ cần cậu ấy chăm chỉ nghiên cứu kịch bản, tám phần nhân vật này sẽ là của cậu ấy, nhưng đối với mình mà nói, cho dù anh lấy được kịch bản, cũng chỉ thêm thắt vào suy nghĩ có còn hơn không.
Chuyện nhường kịch bản này có ý nghĩa rất lớn với hai người họ, nhưng đối với khâu tuyển diễn viên mà nói, có tác dụng mang tính quyết định cũng không nằm ở việc ai lấy được kịch bản.
Tào Diệp quan sát vẻ mặt của anh, suy nghĩ rồi đề nghị: “Vậy đi, chúng ta cùng đọc kịch bản, lúc thử vai sẽ cạnh tranh công bằng, thế nào?”
“Cạnh tranh công bằng…” Lương Tư Triết lặp lại bốn chữ này.
“Đúng rồi, nếu không thì mình em cầm kịch bản này, đến lúc đó cho dù thật sự diễn nhân vật này, cũng thắng, thắng… cái gì ấy nhỉ?”
“Thắng mà không võ?”
“Ồ đúng! Chính là từ này, thắng mà không võ.”
Lương Tư Triết cười một tiếng: “Được thôi, vậy thì cùng đọc.” Nói vậy cũng không phải vì anh bị Tào Diệp thuyết phục, chỉ là Tào Diệp quá chấp nhất với việc cho anh kịch bản, anh chỉ có thể tạm thời đồng ý.
Lương Tư Triết lòng như gương sáng nghĩ, vốn không có cạnh tranh công bằng gì đó, nhưng điều này cũng không thể nói rằng Tào Diệp thắng mà không võ… Chẳng qua là Tào Diệp “người như cầu vồng” vừa khéo trở thành nguồn gốc của sự không công bằng đó, sự ngây thơ va phải thực tế, thoáng cái đều được anh gặp mà thôi, thật sự không biết là may mắn hay bất hạnh.


Bình luận

Truyện đang đọc