MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Lúc này Tăng Nhiên ôm máy tính đi tới, Từ An Kiều bảo trợ lý trường quay dành ra một căn phòng nghỉ, mấy người cùng đi về phía phòng đó.

Phòng nghỉ không rộng lắm, ở giữa đặt một hàng ghế sofa nhiều người, hai bên đặt một chiếc ghế sofa đơn.
Từ An Kiều để Tào Diệp và Lương Tư Triết ngồi ghế sofa ở giữa, mình và Tăng Nhiên ngồi ở hai bên.

Tào Tự Ninh ngồi sát bên cạnh Tào Diệp, không kìm lòng được dùng ánh mắt liếc Lương Tư Triết, có lúc tầm nhìn bị Tào Diệp chặn lại, nó còn nghiêng nửa người trên về phía trước rướn cổ nhìn sang.
Tào Diệp và Tăng Nhiên nói chuyện về tình huống quay phim gần đây một lát, trong lúc nói chuyện thì thấy Tào Tự Ninh không đúng lắm, dường như ánh mắt dính trên người Lương Tư Triết không dứt ra được.
Lương Tư Triết ngồi bên cạnh Tào Diệp, cầm lấy quyển sách kế hoạch Từ An Kiều đặt trên bàn lật xem, khoảng cách của hai người nói gần cũng không gần, cơ thể không sát vào nhau, nhưng cũng không có chỗ cho người thứ ba ngồi vào.
Tào Diệp nhìn Tào Tự Ninh một cái, không nói gì.

Khi cậu tầm tuổi như Tào Tự Ninh, cũng luôn kìm lòng không đặng nhìn Lương Tư Triết, lúc ấy cảm thấy Lương Tư Triết rất ưa nhìn.

Cha mẹ đều là người làm nghệ thuật, số người đẹp Tào Diệp gặp từ nhỏ đã đếm không xuể, nhưng Lương Tư Triết có vẻ rất đặc biệt.

Đến bây giờ cậu vẫn nhớ cảnh Trịnh Dần giới thiệu họ làm quen, Lương Tư Triết từ trong sảnh tối tăm chậm rãi đi đến trong ánh sáng, đi đến trước mặt cậu, đường nét dần trở nên rõ ràng, khoảnh khắc đó Tào Diệp sững sờ, sau đó nghĩ đến cảm giác kia có lẽ gọi là kinh ngạc vì vẻ đẹp.
Tăng Nhiên đặt máy tính lên bàn trà trước mặt họ: “Tư Triết cũng xem luôn đi, cảnh quay này sắp xếp hơi phức tạp, là cao trào của cả bộ phim.”
Tào Diệp nghiêng thân trên về phía trước, cầm lấy mép màn hình của máy vi tính kéo về phía mình, sau đó lại đẩy về phía Lương Tư Triết một chút.

Lương Tư Triết cũng nghiêng người sang, cùng xem mô hình hóa trên màn hình.
Tăng Nhiên ở bên cạnh nhìn theo hình ảnh để giải thích vị trí máy quay và đoạn quay lại, Tào Diệp vừa nghe vừa thắc mắc vài câu, toàn bộ quá trình Lương Tư Triết không nói lời nào, ngồi bên cạnh nghe họ trò chuyện.

Anh cảm thấy những năm này Tào Diệp chín chắn hơn rất nhiều, có mấy vấn đề hỏi rất chuyên nghiệp, thoạt nhìn rất để ý đến dự án này.

Trông Tăng Nhiên cũng rất phục cậu, sau khi trò chuyện vài câu cảm thấy giải thích không rõ ý, cậu ta đi đến bàn trà bên này ngồi xuống, cầm con chuột kéo thanh tiến độ video mô hình hóa về phía trước.
“Anh ngồi đây đi.” Tào Diệp dịch về phía Lương Tư Triết, nhường chỗ cho Tăng Nhiên.

Tăng Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, thấy có chỗ trống thì không từ chối, đứng dậy ngồi vào giữa cậu và Tào Tự Ninh.

Tăng Nhiên vừa ngồi xuống, không gian ghế sofa có vẻ hơi chật, Tào Diệp bất đắc dĩ phải dịch về phía Lương Tư Triết một chút, ban đầu giữa hai người còn có một khe hở, giờ hoàn toàn dính sát vào nhau, cánh tay kề sát cánh tay, chân sát bên chân.
Trong chốc lát Tào Diệp cảm thấy kỳ lạ, bên kề sát vào Tăng Nhiên không có cảm giác gì, nhưng bên kề sát Lương Tư Triết lại có vẻ không được tự nhiên.

Ngẫm lại đã rất lâu rồi họ không cùng ngồi với nhau như thế, rõ ràng trước kia ngủ chung một giường cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng bây giờ ngay cả ngồi cùng nhau đơn giản như vậy cũng trở nên lạ lẫm.
Có đôi khi ngẫm lại điểm xung đột của năm đó nào đến mức này, nhưng hình như bắt đầu từ một khoảnh khắc nào đó, mặc dù không ai chính thức tuyên bố đoạn tuyệt với ai, nhưng bỗng chốc trở nên xa lạ, hơn nữa xa lạ tới mức triệt để thế này.
Tăng Nhiên ở bên cạnh giải thích xong, hơi ngại nhắc đến chuyện đầu tư thêm, lúc nói chuyện quay phim cậu ta nói đĩnh đạc, lúc này lại có vẻ khó xử, ấp úng một lúc lâu mới hơi nói vào chủ đề.
Từ An Kiều thấy cậu ta vòng vo cả buổi không vòng về chủ đề chính cũng sốt ruột thay Tăng Nhiên, đang tính mở miệng giải vây giúp cậu ta, Tào Diệp đã duỗi tay gập máy tính lại, cười một cái với Tăng Nhiên: “Tôi nghe hiểu rồi, phim này cần đầu tư thêm, có lẽ nhiều hơn dự đoán một chút đúng không?”
Tăng Nhiên cười hơi miễn cưỡng: “Đúng.” Cậu ta vẫn chưa thoát khỏi phương thức sản xuất phim độc lập, vẫn chưa quen với việc phải trực tiếp đòi tiền nhà đầu tư.
“Không thành vấn đề,” Tào Diệp nói, “Tôi đã hiểu tình huống quay phim, chuyện tiền bạc sau đó để Từ An Kiều trao đổi với tôi đi.”
Tăng Nhiên gật đầu đáp một tiếng như trút được gánh nặng.
Lương Tư Triết ở bên cạnh cười: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy phía đầu tư dễ nói chuyện đến vậy.”
Tăng Nhiên hiếm khi nói thay Tào Diệp một câu: “Lomond khác với các nhà đầu tư khác.”
Lương Tư Triết vẫn cười: “Nghe có vẻ tốt cho bộ phim, nhưng bộ nào cũng ra tay hào phóng thế này, công ty thật sự không lỗ vốn hả?”
Tào Diệp nghiêng mặt sang liếc anh một cái: “Ai nói bộ nào cũng như thế?”
“Hửm?”
Nói chuyện xong, vị trí bây giờ quả thực hơi chật, Tào Diệp đứng dậy khỏi ghế sofa: “Nếu không phải ảnh đế Lương lâm nguy cứu trận, tôi cũng sẽ không ra tay hào phóng như vậy.”
Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn cậu cười: “À, đó là vinh hạnh của tôi.”
Bàn xong chuyện quay thế, Tào Diệp đứng dậy rời khỏi phòng họp, Tào Tự Ninh ở bên cạnh chán tới mức sắp ngủ thiếp đi, thấy Tào Diệp đứng lên, nó vội đuổi theo.
Tào Diệp nghe thấy Tào Tự Ninh sau lưng nhỏ giọng gọi cậu “Anh ơi”, cậu quay đầu nhìn Tào Tự Ninh một cái, Tào Tự Ninh làm khẩu hình với cậu: “Ăn cơm!”
Tào Diệp biết nó muốn bảo mình tổ chức bữa tiệc tối, gọi Lương Tư Triết ra cùng ăn bữa cơm, để tiện cho nó theo đuổi thần tượng trong khoảng cách gần.

Chuyện này nói ra cũng không khó, cậu và Từ An Kiều, Tăng Nhiên đều rất thân quen, trước kia đến đoàn phim bàn bạc thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài ăn bữa cơm, chỉ là…
Tào Tự Ninh sau lưng lại gọi vài tiếng “Anh”, cộng thêm một câu nhỏ giọng “Xin anh đó”, Tào Diệp thầm nghĩ trước kia sao không thấy mày yêu thầm Lương Tư Triết sâu đậm tới vậy.

Tào Tự Ninh càng không ngừng giục cậu sau lưng, gọi “Anh” hết tiếng này đến tiếng kia, không yên tĩnh lấy một giây đồng hồ, khiến cho Tào Diệp đau cả đầu.
Tăng Nhiên và Từ An Kiều ở lại tiếp tục nói chuyện lên kế hoạch quay lại, lúc này Lương Tư Triết cũng ra khỏi phòng nghỉ, bước chân Tào Diệp chậm lại, chờ Lương Tư Triết theo kịp, cậu quay đầu hỏi anh một câu: “Buổi tối có sắp xếp quay đêm không?”
“Có chứ,” Lương Tư Triết nhìn cậu cười nói, “Làm sao, định mời tôi ăn cơm à?”
Tào Diệp cũng cười: “Nếu có thì thôi vậy.”

Tào Tự Ninh đi bên cạnh không vui, duỗi tay giật giật tay áo Tào Diệp tỏ ý không vừa lòng của mình, Tào Diệp nghiêng mặt sang liếc nó một cái, cho Tào Tự Ninh một ánh mắt “Mày thôi đi”.

Thấy Tào Diệp không có ý định nói đùa, lúc này Tào Tự Ninh mới xem như thôi, mất hứng đi theo về phía trước, ngoài miệng cũng không lải nhải “Anh” nữa.
Nó hoàn toàn yên tĩnh, Tào Diệp lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Thuở thiếu thời cậu ghét nhất người khác làm mình cụt hứng, nhưng vừa rồi hình như mình lại dội một chậu nước lạnh lên người Tào Tự Ninh.

Theo đuổi thần tượng cũng không phải chuyện gì quá đáng cả… Huống chi người theo đuổi còn là Lương Tư Triết, ít nhất nói rõ gu của Tào Tự Ninh cũng không xiêu vẹo đúng không? Trong đầu Tào Diệp xuất hiện suy nghĩ này, tiếp theo lại cảm thấy suy nghĩ này thật sự hơi vô lý.
Ngồi vào trong xe, Tào Tự Ninh rầu rĩ không vui, cúi đầu chơi điện thoại không nói lời nào.
Tào Diệp đóng cửa xe, kéo dây an toàn thắt lại, nhìn nó một cái, nhất thời mềm lòng an ủi một câu: “Em cũng thấy đó, buổi tối Lương Tư Triết có cảnh quay đêm, cũng không thể làm chậm trễ tiến độ quay của đoàn phim đúng không, đợi lần sau có cơ hội, nhá.”
“Nhưng em sắp về rồi.” Tào Tự Ninh giận dỗi quay mặt sang nhìn ngoài cửa sổ xe.
“Về đâu?”
“Trường học, Mạn Thành!”
“Nhanh thế? Còn lâu mới hết nghỉ hè mà?”
“Trở về có chuyện.” Tào Tự Ninh không muốn nhiều lời.
“Vậy làm sao?” Tào Diệp khởi động xe, nhưng không vội vã lái đi, ngón tay gõ vô lăng, không có tâm trạng dỗ dành Tào Tự Ninh, “Chúng ta đợi ở đây, đợi anh ta quay xong cảnh đêm, sau đó mời anh ta ăn khuya?”
Nghe ra ý chế nhạo trong giọng điệu của cậu, Tào Tự Ninh càng không vui, Tào Diệp không đáng tin, vậy nó chỉ có thể dựa vào bản thân.

Nó duỗi tay đẩy cửa xe ra, bỏ lại một câu “Chờ em một lát,”, sau đó nhảy xuống xe chạy biến đi.
Tào Diệp quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, Tào Tự Ninh nhấc chân chạy về phía Lương Tư Triết, dừng ở trước mặt anh nói gì đó.

Khoảng cách hơi xa, Tào Diệp không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Lương Tư Triết, chỉ có thể nhìn thấy Lương Tư Triết cúi đầu nhìn Tào Tự Ninh đứng trước mặt anh, thấp hơn anh nửa cái đầu.
Mấy người đi ra tiễn Tào Diệp đứng tại chỗ thảo luận kế hoạch cảnh đêm, thấy Tào Tự Ninh bỗng nhiên xuống xe chạy đến, dừng ở trước mặt Lương Tư Triết, trong thời gian ngắn ai nấy đều ngẩn ra, không tự giác dừng lại cuộc trò chuyện vừa rồi.
Tào Tự Ninh đứng trước Lương Tư Triết, nhìn thẳng vào anh hỏi: “Anh Tư Triết, em có thể kết bạn Wechat với anh không?”
Những người còn lại ở đây lập tức lau một vệt mồ hôi giúp Lương Tư Triết, cách hỏi giống như đồ óc bã đậu của cậu trai này quả thực khiến người ta xấu hổ.

Mà nó lại khác với những fan theo đuổi thần tượng thông thường, nó là em họ có quan hệ thân thích với Tào Diệp, có lẽ Lương Tư Triết cũng không tiện từ chối thẳng.

Nhưng trên mặt Lương Tư Triết lại không xuất hiện biểu cảm khó xử, ánh mắt anh quan sát mấy giây trên mặt Tào Tự Ninh, sau đó mở miệng nói: “Hỏi anh họ của cậu đi, tôi không mang điện thoại ra.”
Tào Tự Ninh cảm thấy lúc này đây nó là người dũng cảm nhất trên thế giới, nó không ngừng truy hỏi: “Vậy anh có add em không?”
“Có chứ,” Lương Tư Triết cười một tiếng, “Nói sao cậu cũng là em họ của cậu ấy.”
“Được.” Tào Tự Ninh đại công cáo thành, nhảy tung tăng chạy về trong xe Tào Diệp.
“Lần này đi được chưa?” Tào Diệp quay sang nhìn Tào Tự Ninh mặt mày tỏa sáng lần nữa, mất tập trung hỏi, “Đi làm gì đấy?”
“Em đi xin Wechat của Lương Tư Triết!” Tào Tự Ninh tự giác thắt dây an toàn, phấn khích ra mặt, tưởng như là hai người khác với trước khi đi ra ngoài.
“À, mày được…” Tào Diệp lái xe lên đường, câu được câu không trò chuyện với Tào Tự Ninh, “Vui đến thế, anh ta cho rồi?”
“Anh ấy bảo hỏi anh là được, anh ấy sẽ đồng ý!” Tào Tự Ninh vội vàng lấy điện thoại ra, “Anh mau đưa Wechat của Lương Tư Triết cho em.”
Tào Diệp dừng một lát, cười nói: “… Nhưng anh không có Wechat của anh ta.”
Tào Tự Ninh quay ngoắt đầu lại nhìn cậu, Tào Diệp nhìn thẳng phía trước cũng có thể cảm nhận được sự không thể tin trong mắt cậu chàng.
Tào Diệp cảm thấy chiêu này của Lương Tư Triết rất buồn cười, có ý gì đây hả… Chuyện hai người họ không thêm Wechat của nhau, chắc là không ai rõ ràng hơn Lương Tư Triết chứ?
Mày bị chơi đểu rồi bạn nhỏ à.

Tào Diệp nói với Tào Tự Ninh ở trong lòng, nhưng cuối cùng không vạch trần Lương Tư Triết.
Không ngờ một giây sau Tào Tự Ninh đã trút căm giận lên người cậu, quay đầu đi không nhìn cậu, ngoài miệng lại tấn công cậu mãnh liệt, nhỏ giọng nói: “Anh bị gì vậy hả, còn là CEO của Lomond cơ đấy…”
Ơ, chuyện này không trách Lương Tư Triết mà lại trách móc lên đầu mình? Lương Tư Triết đổ cái lỗi này đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Tào Diệp cười nói: “Không ai quy định CEO của Lomond thì nhất định phải có Wechat của Lương Tư Triết đúng không?”
“Nhưng anh ấy là bạn hợp tác của anh!” Tào Tự Ninh chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại năn nỉ cậu, “Vậy anh không có, Từ An Kiều cũng phải có đúng không? Tăng Nhiên là đạo diễn, anh ta nhất định cũng sẽ có nhỉ? Anh à anh hỏi giúp em đi…”
“Anh ta bảo mày hỏi anh, cũng có bảo anh hỏi người khác đâu…” Tào Diệp đuổi nó một cách qua loa.

Cậu có một trăm cách để lấy được Wechat của Lương Tư Triết, chuyện này với cậu mà nói dễ như trở bàn tay.

Nhưng cho đến bây giờ cũng không thêm bạn Lương Tư Triết, ngay cả bản thân cậu cũng không rõ tại sao.
Có lẽ là không cần thiết phải thêm, thêm cũng chưa chắc có chuyện để nói, đặt trong danh sách người liên lạc có khi còn chướng mắt, đối với hai bên mà nói chắc cũng đều như vậy.
“Anh thật là không có nghĩa khí!” Tào Tự Ninh trách móc cậu.
Tào Diệp cười, vô tội nói: “Nhưng anh thật sự không có Wechat của anh ta… không lừa mày.”
Tào Tự Ninh phớt lờ cậu, tự phụng phịu nhìn ngoài cửa sổ.
Trở về thành phố đã hơn tám giờ tối, lại gặp đúng thời điểm nhiều người nhiều xe, tắc đường đến mức khiến người ta phiền lòng, Tào Diệp bắt đầu hối hận buổi chiều không gọi tài xế ra.
Cách công ty còn hai con phố, Tào Tự Ninh im ỉm không hé miệng một đường, bỗng nhiên nói: “Anh, em muốn xuống xe.”
“Bây giờ?”
“Ừm, tối nay có họp lớn.”
“Ăn cơm với Lương Tư Triết thì sẽ không có họp lớp đúng không?” Tào Diệp liếc nó một cái, nhưng cũng không ý định quản Tào Tự Ninh, “Xuống ở đây?”

“Ừm, anh…” Tào Tự Ninh muốn nói lại thôi.
“Không có tiền?” Tào Diệp táp xe vào lề đường dừng lại, không cần Tào Tự Ninh mở miệng đã biết nó muốn gì, đúng lúc này điện thoại của cậu vang lên.
“Sao anh biết?” Tào Tự Ninh nói với giọng khoa trương, “Anh thần thông quá anh ơi!”
Bởi vì anh từng chơi chiêu giả ngoan của mày từ lâu rồi… Tào Diệp vừa lấy ví tiền ra ném cho Tào Tự Ninh, vừa nghe điện thoại.
Là Tào Tu Nghiêm gọi điện thoại tới, hỏi cậu tình hình gần đây của Tào Tự Ninh ở công ty, Tào Tự Ninh rút một tấm thẻ trong ví của Tào Diệp ra, toan đẩy cửa xuống xe thì Tào Diệp vươn tay túm lấy cánh tay Tào Tự Ninh kéo về.
“Bố mày!” Cậu làm khẩu hình với Tào Tự Ninh, quả nhiên Tào Tự Ninh ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Buổi chiều cháu vừa dẫn em nó đến đoàn phim, nói chuyện đầu tư thêm để quay lại, vâng, cũng gặp Lương Tư Triết rồi, em nó đang ngồi cạnh cháu, cháu bảo nó nói với bác…” Nói xong cậu nhét điện thoại vào trong tay Tào Tự Ninh, để nó tự đối phó với Tào Tu Nghiêm.
Tào Tự Ninh luôn miệng “Vâng” với điện thoại, cuối cùng lại cam đoan, dập máy sau đó trả điện thoại và ví tiền cho Tào Diệp, đẩy cửa xe ra xuống xe: “Anh ơi em đi đây, bố em lại gọi điện anh gánh giúp em với nhá!”
Động tác của nó vội vàng, sợ Tào Diệp lại lôi mình lại, Tào Diệp cảm thấy không đúng, cúi đầu mở ví tiền ra nhìn, Tào Tự Ninh lấy đi tấm thẻ tín dụng có hạn mức lớn nhất của cậu, ranh con này! Ngẩng đầu lên nhìn, Tào Tự Ninh đã đi đến ven đường, chạy nhanh mấy bước, lắc tấm thẻ trong tay với cậu, cười đến là lấy lòng.
Bỏ đi, lấy thì lấy thôi… Tào Diệp thả phanh xe, lái xe đuổi theo nó, Tào Tự Ninh thấy cậu đuổi theo, sợ tới mức co cẳng chạy, chọc cho Tào Diệp cười vài tiếng.
“Này, nhìn xe kìa.” Cậu thò đầu ra ngoài cửa sổ, cười hét to với Tào Tự Ninh một tiếng, sau đó giẫm mạnh chân ga, lái xe vào dòng xe cộ.
Quay lại câu lạc bộ của công ty ăn cơm, đúng lúc Trình Đoan cũng có mặt, thấy cậu đi tới, anh ta giơ tay chào cậu, Tào Diệp đi qua ngồi đối diện Trình Đoan: “Tối nay không có xã giao?”
“Không có, nếu cậu muốn uống hai chén tôi cũng có thể đi cùng cậu.” Trình Đoan ăn đồ ăn nói với cậu.
“À, hóa ra uống rượu với tôi cũng tính là xã giao.” Tào Diệp nói đùa với anh ta.
“Ha ha, không tính không tính, uống rượu với cậu chỉ gọi là uống rượu,” Trình Đoan cười bù vào cho mình, “Muốn uống không.”
“Uống tí đi.” Tào Diệp nói.
Trình Đoan vẫy gọi một chai rượu vang tới, rót non nửa chén cho Tào Diệp: “Từng này được chứ? Tửu lượng này của cậu… trong nhóm nói buổi chiều cậu đến đoàn phim nói chuyện quay lại? Chút chuyện nhỏ này còn làm phiền cậu tự mình đại giá à.”
“Tiện thể đến tham ban mà…” Tào Diệp bưng chén rượu lên uống một ngụm.

Ngẫm lại buổi chiều chạy một chuyến này đúng là chuyện bé xé ra to, rõ ràng Tăng Nhiên gửi video mô hình hóa bằng tin nhắn là được, vốn không cần thiết đi đi lại lại lãng phí mấy tiếng đến đoàn phim để bàn, mình lại cho Tào Tự Ninh cầu gì được đó như thế… Tào Diệp quay đầu ngẫm nghĩ cảm thấy hơi khó tin.
“Cho nên tiến độ quay lại sao rồi? Lương Tư Triết ở chung với đoàn phim vẫn tốt chứ?”
“Anh xem Từ An Kiều suốt ngày đăng ảnh vào nhóm, Tăng Nhiên còn cổ vũ cho anh ta, hai người chỉ thiếu điều nói rõ yêu Lương Tư Triết đến chết, có thể ở chung không tốt à?”
Trình Đoan cười to: “Tôi thấy tin nhắn trong nhóm rồi, nhưng cậu đến đoàn phim một chuyến, dù sao cũng phải mang về một ít tin tức chứ!”
Một ít tin tức à… Rượu vang có phần ngấm, hơi rượu chậm rãi có tác dụng, Tào Diệp hơi say nghĩ, một ít tin tức cũng có, nhưng có vẻ như không thích hợp chia sẻ với người khác.
Ví dụ như họ đứng trong góc phim trường nói đùa tục tĩu, khoảnh khắc nào đó cậu dường như lầm tưởng trở về phố Nhân Tứ, họ đứng ở góc đường nói chuyện phiếm.

Nhìn như chững chạc đàng hoàng, thật ra lại là trêu ghẹo lẫn nhau, tiếng nói rất nhỏ, sợ bị người khác nghe được.
Đã nhiều năm như thế, rõ ràng mối quan hệ đã trở nên lạnh nhạt và xa lạ, nhưng trong vài phút ngắn ngủi trò chuyện vào buổi chiều này, cảm giác quen thuộc kia hình như lại trở về.

Trước kia Tào Tu Viễn và Trình Đoan luôn nói cậu có vô số bạn xấu, trên thực tế cậu cũng có rất nhiều bạn bè, nhưng không thể không thừa nhận rằng cảm giác trò chuyện với Lương Tư Triết là tuyệt nhất.
Nói thế nào nhỉ… Như là trời sinh họ đã ở trên cùng một bước sóng ngắn, vừa khéo có thể tiếp thu được tín hiệu của nhau, có lẽ cảm giác này thật sự quá hiếm hoi, cho nên nhiều năm trôi qua như vậy, Tào Diệp vẫn còn hoài niệm cảm giác cùng nói chuyện phiếm ở phố Nhân Tứ năm đó.


Bình luận

Truyện đang đọc