MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Tào Diệp đang trốn mình.

Sau buổi lễ trao giải Lương Tư Triết nhận ra sự thật này quá mức rõ ràng.
Sau bữa tiệc ăn mừng, anh trở về khách sạn, ngồi trên bệ cửa sổ quay lưng lại với cảnh đêm rực rỡ ánh đèn, nhớ lại cảnh tượng hai lần gặp Tào Diệp.

Bây giờ anh đã hoàn toàn thoát vai, mặc dù buổi tối uống một chút rượu, nhưng đầu óc rất tỉnh táo, có thể sắp xếp rõ ràng sự thay đổi trong thái độ của Tào Diệp với anh.
Sớm nhất chắc là lần Tào Diệp đến đoàn phim vào mùa hè năm ngoái? Anh đến nắm cổ tay Tào Diệp, Tào Diệp tránh ra sau.
Lại tới đêm nay, họ nhìn nhau qua đám người, Tào Diệp nhanh chóng rời tầm mắt.
Ngoài ra khi anh nắm cổ tay cậu, kéo cậu cùng đến tiệc ăn mừng, Tào Diệp lại tránh đi, đồng thời kéo Lâm Ngạn qua như nhìn thấy cứu tinh, nói rằng buổi tối cậu muốn tụ tập với bạn bè.
Một suy nghĩ dần dần hình thành trong đầu Lương Tư Triết…
Cho nên… chuyện anh thích Tào Diệp, đã bị Tào Diệp nhìn ra rồi?
Đúng vậy, anh đã nhận ra mình thích Tào Diệp.
Còn ba tháng nữa là anh tròn hai mươi tuổi, trong bộ phim anh đã trải qua một lần thầm mến bí ẩn với tư cách là Tiểu Mãn, ngoài đời lại có một mối tình ngắn ngủi với Hồ Vũ Tư.

Anh biết thích là gì, anh cũng có thể chấp nhận việc mình thích con trai.
Có vô số người trong giới này thích đồng tính, tất cả mọi người đã nhìn lắm thành quen với chuyện này.
Thế là Lương Tư Triết nằm trên chiếc giường hẹp trong phố Nhân Tứ, không dám nghĩ sâu về tình cảm của mình, đã dần dần chấp nhận sự thật mình thích Tào Diệp.
“Lâm Ngạn thích con trai.”
“Nếu anh cũng thích con trai, em sẽ không ngủ chung với anh.”
“Anh đừng bỏ bom em, da gà da vịt của em bị anh bỏ bom ra rồi.”
Cuộc đối thoại của họ khi nằm trên cùng một giường hơn một năm trước dần hiện ra trong đầu Lương Tư Triết.
Đến bây giờ anh vẫn nhớ cảm xúc mịn màng và ấm áp ở đầu ngón tay trong nháy mắt Tào Diệp nắm lấy tay mình, sờ cánh tay anh.
Cho nên cậu chủ nhỏ trốn tránh mình vì chuyện này?
Phải rồi, hơn một năm, đủ cho anh nghĩ rõ ràng chuyện mình thích Tào Diệp, cũng đủ cho Tào Diệp nhận ra sự thật này.
Vốn tưởng rằng đã giấu rất tốt, Lương Tư Triết thở dài, nhưng thích một người sao có thể giấu được đây?
Đây thực sự là một chuyện khó khăn.
Anh thích Tào Diệp, Tào Diệp lại không thích anh.
Không chỉ vậy, anh càng thích Tào Diệp, Tào Diệp lại càng tránh né và không thích anh.
Lương Tư Triết ngửa đầu, tựa đầu vào cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn sợi đốt ngây người một lúc rồi nhảy xuống bệ cửa sổ.
Anh nằm trên giường ép buộc bản thân không nghĩ gì nữa và chìm vào giấc ngủ, đây là mẹo sở trường anh nắm được sau khi gặp phải biến cố, dù có thể không ngủ say nhưng tốt xấu gì cũng có thể ngủ thiếp đi.
Cảnh trong mơ đen kịt, hơi lắc lư, bên tai có âm thanh gió gào thét thổi qua, giống như đang chạy trên đường cao tốc.
Mới đầu không nghe rõ người bên tai đang nói gì, giọng nói kia nghe hơi xa xăm, chỉ có thể lờ mờ nhận ra cảm xúc có phần kích động, sau đó dần dần rút ngắn, Lương Tư Triết nghe rõ ràng, đó là một cuộc cãi vã.
“… Lương Chương Trạch, lúc nãy tôi bảo anh đi con đường kia anh không nghe, anh nhìn xem bây giờ đi đến đâu rồi?!”

“Giống nhau cả, cứ đến nơi là được chứ gì? Đừng nói nhảm nữa, nếu không cô lái đi.”
“Vậy anh dừng xe lại, tôi lái.”
“Không thể tùy tiện dừng xe trên đường cao tốc đâu thưa cô.”
“Vậy anh quay đầu ở ngã tư phía trước!”
“Con đường này cũng đến được.”
“Tư Triết sắp không kịp lên máy bay rồi anh biết không? Anh tiếp tục lái còn muốn vòng bao nhiêu đường?!”
“Sớm biết không kịp bắt máy bay, lúc ra ngoài cô không nên lề mề như thế… Cô làm gì đấy? Đừng giật tay lái!”
“Ngã tư quay đầu! Quay đầu! Anh mà không quay đầu xe còn phải vòng bao xa?!”
“Mẹ nó chứ tôi biết phải quay đầu rồi.

Tôi đang quay!”
“Đừng cãi nhau nữa được không!” Lương Tư Triết nghe thấy giọng của mình, giọng điệu đè nén sự thiếu kiên nhẫn, “Nếu không thì bố mẹ quay đầu đến thẳng cục dân chính ly hôn đi…”
Rầm! Tiếng phanh xe chói tai và cảm giác va đập mạnh cùng đánh tới.
Lương Tư Triết mở mắt ra, ngồi bật dậy từ trên giường, ngực phập phồng kịch liệt, anh nhắm chặt mắt lại, sau đó giơ tay bật đèn ngủ lên, hít một hơi thật sâu, rồi thở ra.
Lại mơ thấy cảnh như ác mộng này.

Rõ ràng đã rất lâu không mơ thấy rồi.
Anh dựa vào gối ổn định hơi thở, không kìm được lại bắt đầu nghĩ, tại sao lại trùng hợp đến thế? Ngay khi anh nói ra câu “Bố mẹ ly hôn đi” đã nhịn nhiều năm, tất cả đều đột nhiên im bặt.
Từ khi nào muốn nói câu ly hôn kia? Trung học cơ sở? Hay là tiểu học? Từ lâu trước đó nên không còn nhớ rõ nữa rồi.
Rõ ràng khi anh học nhà trẻ, tình cảm gia đình ba người họ vẫn rất tốt kia mà, thường xuyên cùng đến sân chơi vào cuối tuần, ba người đi tàu lượn siêu tốc, lúc mẹ sợ bố còn vươn người sang che mắt mẹ lại.
“Lương Chương Trạch anh mau ngồi đàng hoàng đi, đừng để rơi xuống!” Anh nhớ mẹ anh rất sợ hãi khi nói câu đó.
Về sau không hiểu sao bố mẹ bắt đầu thường xuyên rơi vào chiến tranh lạnh, thỉnh thoảng nói câu nào với đối phương cũng nhanh chóng chuyển thành cãi vã, ầm ĩ cái là nhìn đối phương như nhìn quân địch.
Đã không sống tiếp được nữa tại sao vẫn không ly hôn? Lương Tư Triết thường nảy ra suy nghĩ này lúc họ cãi nhau.
Nhưng anh nhịn rồi nhịn, vẫn không nói lời này ra.
Song từ lúc đó anh đã biết rằng tình yêu giống như sữa bò và bánh mì vậy, sẽ có thời hạn sử dụng, sẽ từ từ biến chất, dần dần hư thối, đây là quá trình không thể nào nghịch chuyển và khiến con người tuyệt vọng.
Cho nên ở cùng người mình không thích cũng không có gì to tát, thay vì sau này hai người trở mặt thành thù, còn không bằng dứt khoát đừng bắt đầu, ngăn chặn tất cả khả năng biến chất.
Cảm xúc của Lương Tư Triết ổn định lại, nghiêng người sang tắt đèn ngủ, đoạn nằm xuống thanh lọc não, nhắm mắt lại ép buộc bản thân ngủ tiếp.
Sau đó họ đã không liên lạc với nhau trong nửa năm.
Tào Diệp cố gắng không chú ý đến tin tức về Lương Tư Triết, cậu học ở nước ngoài, tránh khỏi tin tức này dễ như trở bàn tay, Lương Tư Triết vẫn chưa nổi tiếng đến mức ra nước ngoài.
Việc trốn tránh của người bình thường trở thành không kiên nhẫn đối với cậu, cậu không có kiên nhẫn để ý tới Lương Tư Triết.
Cậu không để ý Lương Tư Triết, Lương Tư Triết cũng không có thời gian rảnh chạy đến dỗ cậu.

Bây giờ anh đã khác trước, anh là ảnh đế trẻ tuổi Lương Tư Triết, hàng nghìn fan bảo vệ, phạm lỗi nào sẽ có hàng vạn cái miệng cãi lại thay anh.
Một ngày trước khi công chiếu “Mười ba ngày” tại các rạp trên cả nước, mối quan hệ của Lương Tư Triết và Hồ Vũ Tư bỗng nhiên bị truyền thông phanh phui.


Người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là việc phơi bày có dự mưu, dù sao góc độ chụp lén và độ nét thực sự không giống như bàn tay của người qua đường nghiệp dư.
Lúc ấy Lương Tư Triết đã ký hợp đồng với một công ty quản lý, người đại diện Hứa Vân Sơ có chút danh tiếng trong nghề, cô nói bóng nói gió hỏi thăm được tin tức này là bên Hồ Vũ Tư chủ động tiết lộ với truyền thông.

Yêu đương với ảnh đế mới mười chín tuổi, đây là một tin tức lớn, có thể thu hút rất nhiều sự chú ý.
Hứa Vân Sơ bày mưu tính kế cho Lương Tư Triết, nói rằng nếu đối phương không tử tế vậy chúng ta cũng không cần quá nhân nghĩa.

Nếu buổi ra mắt ngày mai có truyền thông hỏi quan hệ của hai người, cậu cứ nói là quan hệ bạn bè, hai người không bị chụp nắm tay hay ôm nhau, không ai có thể dựa vào mấy tấm ảnh để nói hai người từng yêu đương.
Tại buổi ra mắt ngày hôm sau, Hồ Vũ Tư mượn cớ không có mặt, tất cả phóng viên đều giơ micro cố gắng moi lời từ miệng Lương Tư Triết.
Trong một ngày Lương Tư Triết bị hỏi vấn đề liên quan đến yêu đương mấy chục lần, những người chế tác khác của đoàn phim đứng bên cạnh đều trở thành vật làm nền, không ai quan tâm phim cũng không ai quan tâm Tiểu Mãn, tất cả câu hỏi của phóng viên đều tập trung vào mối quan hệ của Lương Tư Triết và Hồ Vũ Tư.
Mới đầu Lương Tư Triết còn có kiên nhẫn đáp “Chỉ trả lời câu hỏi liên quan đến phim”, càng về sau càng mất kiên nhẫn đối phó, cảm thấy yêu đương thôi có gì phải che che giấu giấu như là chuyện đáng xấu hổ vậy, thế nên anh thuận theo tính cách của mình công kích lại.
Đúng lúc có một phóng viên hỏi: “Lương Tư Triết, nếu trước đó cậu biết sẽ giành được ảnh đế, vậy cậu có yêu đương với Hồ Vũ Tư không?”
Lương Tư Triết ngước mắt nhìn phóng viên kia, hỏi ngược lại: “Lấy được ảnh đến thì liên quan gì đến yêu đương?”
Phóng viên thấy anh mắc câu, mừng thầm nói: “Nói vậy cậu thừa nhận cậu từng yêu đương với Hồ Vũ Tư?”
Không ngờ Lương Tư Triết đáp gọn gàng: “Thừa nhận chứ.”
Sau khi câu nói này phát ra, hiện trường phỏng vấn lập tức vang lên tiếng tách tách của màn trập.
Phóng viên tiếp tục hùng hổ dọa người: “Cậu mới mười chín tuổi, có nghĩ rằng yêu đương sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đến nghiệp diễn sau này của cậu không?”
Lương Tư Triết tao nhã lịch sự kháy lại một câu: “Xin hỏi có căn cứ khoa học cho rằng yêu đương sẽ ảnh hưởng đến kỹ năng diễn xuất hả?”
Đoạn video này nhanh chóng được truyền thông lan truyền, ảnh đế trẻ mười chín tuổi và nữ diễn viên quyến rũ hai mươi sáu tuổi yêu đương, tin sốt dẻo này gây nên sóng to gió lớn, nhất thời trở thành đề tài nói chuyện phiếm trong phố lớn ngõ nhỏ.
Nghị luận về Lương Tư Triết đã bắt đầu phân thành hai cực từ khi đó.
Người thích anh nói là thiên tài nên làm theo ý mình, không cần bận tâm cái nhìn của thế tục, người không thích anh thì tiên đoán Lương Tư Triết sẽ không đi xa trên con đường làm diễn viên.

Anh quá ngông cuồng kiêu ngạo, sau khi lấy được một giải ảnh đế của giải Kim Tượng đã kiêu ngạo như thế, hơn phân nửa sẽ không có kết cục tốt.
Như để bác bỏ câu nói khịa phóng viên của anh, ngay sau đó tin tức anh dùng đóng thế tay chơi đàn violin trong phim cũng theo đó truyền ra.
Hai bàn tay được phóng đại bị so sánh nhiều lần, mọi chi tiết nhỏ đều lấy ra làm bằng chứng, cuối cùng cho ra kết luận xác thực, Lương Tư Triết quả thực đã dùng đóng thế tay trong phim.
“Trình độ của Tiểu Mãn trong phim nói cũng là cấp bốn, cho dù nền tảng bằng không cũng có thể luyện được trước khi bấm máy chứ.”
“Yêu đương ít thôi sẽ có thời gian luyện đàn, sự thật chứng minh yêu đương đích xác sẽ ảnh hưởng đến kỹ năng diễn xuất.”
“Giải Kim Tượng hiện đã biết Lương Tư Triết sử dụng đóng thế tay, có thể lấy lại cúp ảnh đế của cậu ta không nhỉ.”
“Chính bản thân Lương Tư Triết đã nói trong phỏng vấn rồi, trong Mười ba ngày cậu ta được Tào Tu Viễn tay cầm tay dạy diễn xuất, giải ảnh đế này phải thưởng cho Tào Tu Viễn.”
“Ảnh đế trẻ tuổi nhất của giải Kim Tượng gì chứ, tôi thấy phải là ảnh đế lởm nhất mới đúng.”
Tiếng chất vấn và chửi rủa dâng lên như thủy triều, Hứa Vân Sơ liên hệ với trường Trung học Âm nhạc trực thuộc cũ của anh, xin một đoạn độc tấu violin ngắn năm mười sáu tuổi của Lương Tư Triết.


Ở trong đó có tất cả mọi thứ khiến khán giả không ngờ tới – kỹ thuật biểu diễn tuyệt vời, cảm xúc trình diễn dồi dào, sau khi màn độc tấu kết thúc những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên, trình độ lóa mắt kia không thua kém gì đêm trao giải ảnh đế.
Hứa Vân Sơ nắm chắc thắng lợi trong tay, nhận định họ nhất định có thể lật kèo một ván, một khi đoạn video này được công bố, Lương Tư Triết lập tức rút ngắn khoảng cách với công chúng.

Một ảnh đế trẻ tuổi lớp vỏ bên ngoài cứng rắn kiêu ngạo, bên trong lại chứa đầy quá khứ chồng chất vết thương.

Hình tượng này sẽ khiến người khác quan tâm cỡ nào, tiếng chửi rủa và chỉ trích anh của công chúng sẽ chuyển hướng gió biến thành đồng cảm và yêu mến.
Nhưng kế sách quan hệ công chúng tốt đẹp này lại kẹt ở chỗ Lương Tư Triết, khi biết được Hứa Vân Sơ muốn công bố hình ảnh độc tấu này, anh lập tức nhíu mày phản đối: “Không được.”
Hứa Vân Sơ tốn hết nước bọt khuyên nhủ anh, nhưng Lương Tư Triết nhanh chóng nghe đến mức mất kiên nhẫn, đứng lên lạnh lùng bỏ lại một câu: “Chẳng lẽ chị muốn em được thương hại bởi những người mắng em hả?”
Khoảng thời gian đó anh lại đổi thành Lương Tư Triết sau khi gặp biến cố, gắt gỏng lại dễ giận, những tính tốt được Tào Diệp đồng hóa ở phố Nhân Tứ đều đánh về nguyên hình.

Anh thậm chí muốn tìm người đánh một trận để trút giận, nhưng mọi hành động của anh đều có người chú ý, một cái hắt hơi trước ống kính cũng có thể leo lên trang đầu tạp chí vào ngày hôm sau, mặc người bình phẩm từ đầu đến chân.
Có lẽ thế giới này quá đỗi nhàm chán, trong thời gian ngắn tất cả yêu mến và hỏa lực đều nhắm vào Lương Tư Triết mười chín tuổi.
Lương Tư Triết dần dần không còn quan tâm đến tranh cãi của truyền thông và công chúng về anh nữa, “Mười ba ngày” đã trở thành dĩ vãng, hiện tại anh là diễn viên và sẽ bắt đầu nhận phim mới.
Quá trình chọn tài nguyên cũng rất khó, không có nhiều cơ hội cho một thiếu niên mười chín tuổi phô bày tài năng trên thị trường phim.
Anh đoạt giải ảnh đế, nhưng người trong nghề và khán giả đều chưa quen thuộc anh, họ cũng không chắc rằng nếu không có Tào Tu Viễn anh có thể diễn như thế nào.
Tuổi của anh không đủ để đóng vai nam chính của đại đa số bộ phim, khí chất quá đặc biệt lại không thể sắp xếp bừa cho anh một vai phụ để diễn.

Tài nguyên tìm đến cửa phần lớn là phim tình cảm, muốn anh diễn nam chính trong kịch bản tình chị em.

Lương Tư Triết từ chối hết, anh cảm thấy kịch bản không thú vị.
Nửa tháng sau anh mới nhận phim mới, đây không phải là tài nguyên tốt, đạo diễn mới phối hợp với diễn viên mới, nhưng kịch bản rất thú vị, là một câu chuyện liên quan đến sự bùng phát của xác sống, tên là “Khu cách ly”, trong đó anh thủ vai đội trưởng của đội chạy nạn.
Tiếc rằng vào đoàn phim rồi mới phát hiện thành viên nòng cốt của đoàn phim này thực sự không đáng tin cậy.
Trình độ kiểm soát ngân sách của đạo diễn quá kém, thường xuyên chi rất nhiều tiền cho một cảnh quay không quan trọng, dẫn đến nhà sản xuất phải thường ra ngoài kéo nhà đầu tư, kéo được nhà đầu tư thì quay tiếp, không kéo được nhà đầu tư thì đình công mấy ngày.
Lương Tư Triết ngày càng nhận ra rằng gặp được đạo diễn biết đào tạo diễn viên và có ý tưởng như Tào Tu Viễn, gặp được đoàn đội và thành viên nòng cốt đáng tin cậy như “Mười ba ngày”, gặp được nhà sản xuất có năng lực thực hiện như Trịnh Dần, là may mắn anh thắp hương cầu Phật mới có thể gặp được.
May mắn này là Tào Diệp mang đến cho anh, anh không thể lần nào cũng gặp may.
Được cái vì có Lương Tư Triết diễn xuất nên phần lớn thời gian đoàn phim đều có thể kéo được nhà đầu tư.
Nhà đầu tư gửi gắm kỳ vọng vào Lương Tư Triết, họ chờ mong bộ phim tiếp theo của Lương Tư Triết có thể giúp họ kiếm được đầy bồn đầy bát, nhưng họ lại không chắc chắn Lương Tư Triết rốt cuộc có thể cho họ kiếm về bao nhiêu vốn, cho nên hầu hết nhà đầu tư bằng lòng bỏ tiền nhưng không bằng lòng bỏ ra quá nhiều tiền.
Đoàn làm phim cũng gửi gắm tất cả hy vọng lên người Lương Tư Triết, chỉ cần Lương Tư Triết vẫn ở đoàn phim thì nhà sản xuất kiểu gì cũng sẽ kéo được vốn hoặc nhiều hoặc ít, để phim này có thể quay tiếp.
Hai tháng sau phim quay đến đoạn gay cấn, lại đến lúc phải bỏ tiền, lần này cũng không phải số tiền nhỏ.
Nếu cảnh quan trọng này cũng quay không tốt, vậy bộ phim này sẽ hỏng hoàn toàn, tất cả mọi người của đoàn phim đều rõ trong lòng.
Ngày đó quay phim kết thúc rất sớm, đoàn phim nói là sẽ liên hoan, sau khi đến nơi Lương Tư Triết mới nhận ra liên hoan không thể nói là giả, nhưng cả đoàn ra trận kéo nhà đầu tư lại là thật.
Nhắc đến cũng khéo, lúc đi vào đại sảnh khách sạn, Lương Tư Triết nhìn thấy Lâm Ngạn, có mấy người đứng bên cạnh hắn, Lương Tư Triết nhìn lướt qua, không thấy Tào Diệp.
Lâm Ngạn cũng nhìn thấy anh, giơ cánh tay lên chào Lương Tư Triết, thấy một đám người đi theo bên cạnh anh bèn hỏi: “Đoàn phim đến liên hoan à?”
Lương Tư Triết đáp một tiếng, cũng chào lại hắn, sau đó không nhiều lời đi theo đoàn phim vào phòng riêng.
Thật ra đêm đó Tào Diệp cũng có mặt, trên đường cậu bị tắc đường nên đến muộn hơn.
Đẩy cửa đi vào, Lâm Ngạn dẫn đầu hô: “À há, thọ tinh đến rồi!” Ngay sau đó là vài tiếng nổ bên tai, dọa Tào Diệp giật mình, giấy màu từ trên trời rơi xuống trước mắt cậu.
“Mấy người tổ chức lễ cưới đấy à?” Tào Diệp bị dính đầy mặt, giơ tay gẩy giấy màu trên đầu, nhìn mười mấy người vây xung quanh bàn, “Pháo hoa ở đâu ra vậy?”
“Cố ý mua đấy, phong tục phong nhã, thế nào?” Lâm Ngạn vẫy tay với cậu, “Diệp Tử lại đây, ngồi chỗ này, đặc biệt để lại ngai vàng cho mày.”
“Anh bắn hết lên đầu lên người em rồi!” Tào Diệp không vội vã đi tới mà nghiêng mặt sang gạt giấy màu trên vai.

Có cô gái đi tới lấy giấy màu trên đầu giúp cậu, nhón chân lên: “Cậu cúi đầu xuống, tôi với không đến!”
“Sao mấy anh nghĩ ra chiêu độc địa này…” Tào Diệp cúi người xuống, để cô gái dễ lấy hơn.
“Này Phương Nghi Tương,” Đại Bạch ở bên cạnh nói chen vào, “Bình thường không thấy em đối xử tốt với chúng anh như vậy?”
Cô gái tên là Phương Nghi Tương quay đầu nguýt hắn ta một cái.
Cả bàn người ngầm hiểu lẫn nhau cười ra tiếng.
Phương Nghi Tương phớt lờ họ, lấy mảnh giấy màu cuối cùng trên đầu giúp Tào Diệp, không kìm lòng được giơ tay muốn sờ đầu cậu, cười nói: “Tào Diệp chất tóc này của cậu…”
Nói được một nửa thì Tào Diệp đứng thẳng người, giơ tay cầm cổ tay cô gái cản lại: “Ê ê ê, đừng mượn cơ hội sờ đầu tôi.”
“Được thôi.” Cô gái nói, “Trông có vẻ sờ vào rất thích.”
“Lấy hết chưa?” Tào Diệp gẩy tóc mình hai cái.
“Hết rồi.” Cô gái ném mảnh giấy màu trong tay vào thùng rác bên cạnh, sau đó đi tới ngồi xuống, chỗ ngồi của cô vừa khéo bên cạnh Tào Diệp.
Lâm Ngạn chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói với cô: “Tiểu Phương em muốn ra tay thì nhanh lên, bây giờ Diệp Tử được chào đón lắm em biết không? Gái chạy theo sau nó đếm không xuể.”
Phương Nghi Tương lại lườm hắn một cái, mặt hơi đỏ.
Lâm Ngạn nói tiếp: “Này anh nói thật, đừng cho rằng vừa nãy bọn anh không nhìn ra em cố ý muốn ngồi bên cạnh Diệp Tử.”
Tào Diệp tách một đôi đũa, đặt “cạch” trước mặt Lâm Ngạn: “Ăn cơm của anh đi anh Ngạn.”
Phương Nghi Tương thích cậu, cậu nhìn ra được, thiện cảm của con gái biểu hiện trong việc đỏ mặt và sự chủ động.

Phương Nghi Tương thoải mái hào phóng, bình thường nói đùa cũng không e sợ, nhưng nhìn thấy cậu luôn luôn đỏ mặt.
Tào Diệp không có cảm giác đặc biệt gì với cô, nhưng cậu trai mười bảy mười tám tuổi được con gái thích, tóm lại cũng không đến mức gai mắt.
Phương Nghi Tương kéo cậu nói chuyện phiếm, cậu bèn trò chuyện với cô, thỉnh thoảng cậu nói đùa một hai câu, Phương Nghi Tương sẽ đỏ mặt, nhìn rất thú vị.
Ban đầu không ai uống rượu, người trên bàn đều biết Tào Diệp uống rượu vào sẽ say, đêm nay cậu là thọ tinh, cũng không thể chuốc say cậu sớm như thế, tất cả mọi người hăm he chờ ăn bánh sinh nhật xong lại chuốc say cậu.
Giữa chừng có người rời đi, lén lút bảo nhà bếp chuẩn bị bánh ngọt, khi trở về hạ giọng, tỏ ra thần bí: “Các ông đoán xem tôi nhìn thấy ai?”
“Ai vậy?” Một người khác hỏi.
“Lương Tư Triết!”
“Ề, tôi tưởng là ai, lúc đến tôi đã nhìn thấy cậu ta rồi,” Lâm Ngạn không xem là chuyện to tát, “Chắc cậu ta đến liên hoan cùng đoàn phim.”
“Liên hoan gì,” Người kia làm như có thật, “Đến tiếp rượu!”
Trên bàn có hai ba người cùng kinh ngạc “Hả?” một tiếng.
“Anh ta không phải ảnh đế sao?” Phương Nghi Tương cười hỏi, “Ảnh đế còn tiếp rượu gì, chắc anh nhìn lầm rồi.”
“Chính xác trăm phần trăm, kéo nhà đầu tư cho đoàn phim không phải tiếp rượu à? Tiểu Phương bố em là quản lý cấp cao của công ty giải trí, em còn không hiểu quy tắc ngầm này?”
“À, kéo nhà đầu tư,” Phương Nghi Tương hiểu rõ gật đầu, “Vậy em tin, bình thường.”
“Tôi vừa đến nhà vệ sinh, thấy nhà sản xuất và đạo diễn của đoàn phim đang kéo cậu ta nói chuyện, hình như uống rượu cùng một người đàn ông, có lẽ Lương Tư Triết không muốn, sắc mắt trông kém lắm, nhìn như sắp đánh nhau đến nơi… Này, tôi nói chứ cậu ta làm ảnh đế thảm quá, đoàn làm phim này quả thực đang hút máu mà…”
Bàn luận viển vông lần này vẫn chưa nói hết, chỉ nghe chân ghế ma sát với đá cẩm thạch phát ra tiếng vang chói tai bén nhọn, Tào Diệp đứng bật dậy.

Người nói chuyện kia sửng sốt, nhìn Tào Diệp sắc mặt cực kém: “Sao vậy Diệp Tử?”
Tào Diệp không trả lời, không nói lời nào đi đến cạnh cửa, kéo cửa đi ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại.
Người kia không rõ ràng cho lắm, quay đầu ngơ ngác hỏi: “Nó sao vậy?”
Căn phòng vừa rồi còn náo nhiệt nhất thời yên tĩnh im ắng.
Lâm Ngạn bưng chén lên uống một ngụm rượu, phất tay: “Đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, không sao, ăn cơm ăn cơm.”


Bình luận

Truyện đang đọc