MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Tào Diệp nhìn màn hình, khi xem video này cậu dường như không dám hít thở bình thường, đến mức cảm thấy ngực hơi ngột ngạt, cậu hít một hơi thật sâu, lại thở ra.
Cậu đã nghĩ đến rất nhiều khả năng liên quan đến cuộc hôn nhân của Lê Du và Tào Tu Viễn, ví dụ như cuộc hôn nhân này bắt đầu sự lừa gạt của Tào Tu Viễn, ví dụ như sai lầm của Lê Du dẫn đến hôn nhân này và sự ra đời của cậu.

Mỗi một khả năng đều khiến cậu vô cùng chán ghét bản thân, đến nỗi có một khoảng thời gian rất dài cậu sợ hãi sinh nhật của mình.
Nhưng bây giờ Lương Tư Triết quay bộ phim ký sự này cho cậu biết, Lê Du và Tào Tu Viễn đã từng có một tình yêu nhiệt liệt ngắn ngủi, mà cậu là kết trái cho tình yêu của họ.
Tào Diệp không biết mình bắt đầu khóc từ lúc nào, có lẽ từ câu “Lê Du nói sẽ để cho cậu ấy trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới”, cậu đã không thể kìm được nước mắt của mình.
Cậu nhớ đến rất nhiều cảnh tượng trước khi Lê Du bệnh nặng – Lê Du khăng khăng về nước bất chấp sự can ngăn của bệnh viện, giấu diếm cậu gặp Tào Tu Viễn, bị truyền thông chụp được cảm xúc sụp đổ, còn có câu nói “Hối hận vì sinh Tiểu Diệp”.

Thì ra mỗi một chuyện mẹ cậu làm trước khi lâm chung đều là vì cậu, nhưng cậu lại vì nghe lén đôi câu vài lời mà hiểu lầm bà lâu như thế.
Lê Du chưa từng hối hận vì sinh ra cậu, nhưng chính cậu bây giờ lại bị hối hận và tự trách lấp kín.
Tào Diệp cúi người xuống, trán chống lên đầu gối, muốn giấu sự thảm hại của mình đi.
Nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra, cậu nghĩ đến đôi mắt của Lê Du trước khi lâm chung, trong đó như chứa đựng cả ngàn lời nói và lo lắng đếm không hết, nhưng lúc đó Lê Du đã không còn sức nói chuyện.

Bà ấy muốn nói gì? Nói rằng đừng đánh mất sự chờ mong vào tình yêu, hay là sau này phải sống một mình cho tốt?
Lương Tư Triết dùng điều khiển từ xa tạm dừng hình ảnh video, luồn tay vào tóc Tào Diệp xoa nhẹ hai cái, sau đó bàn tay hạ xuống, ôm lấy bả vai Tào Diệp vỗ nhẹ mấy cái.

Anh giải tỏa cảm xúc cùng Tào Diệp, để cậu khóc một trận đã đời.
Lúc Tào Diệp buồn luôn muốn cuộn người lại, Lương Tư Triết nghĩ đến giám sát thang máy anh đã xem rất nhiều lần, Tào Diệp cũng cúi đầu xuống như thế, co ro núp ở trong góc.


Anh cảm thấy trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, bóp ra chất lỏng chua xót.
“Mẹ em rất yêu em,” Lương Tư Triết cúi người, nhìn Tào Diệp nhỏ giọng nói, “Bà ấy không hối hận vì sinh ra em.”
Tào Diệp vùi đầu xuống, sau gáy động đậy, là đang gật đầu.
Cậu khóc một lúc, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại, Lương Tư Triết vào phòng vệ sinh vắt khăn ấm, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cậu, một đầu gối chống trên thảm, giọng nói ấm áp: “Được rồi Tào Diệp, ở trước mặt anh em khóc thế nào cũng được, em không cần trốn tránh anh.”
“Em không khóc.” Tào Diệp nức nở giải thích cho mình.
Lương Tư Triết nghe cậu nói vậy, không nhịn được muốn cười: “Được, vậy là anh đang khóc.

Anh đã khóc rồi, sao em không ngẩng đầu lên an ủi anh?”
Tào Diệp cọ nước mắt trên tay áo, ngẩng đầu mắt đỏ hoe nhìn Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết cầm khăn ấm nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu, vừa lau vừa nhỏ giọng nói chuyện với cậu: “Em không cảm thấy tình yêu bùng cháy trong bảy ngày ngắn ngủi kia rất đẹp à? Tào Diệp, sự chào đời của em bắt nguồn từ một cuộc gặp gỡ bất ngờ mà đẹp đẽ, toàn bộ quá trình em ra đời mẹ em đều ở trong trạng thái tình yêu cuồng nhiệt.

Em chào đời trong bầu không khí được tình yêu vây quanh, cho nên mẹ em mới có thể sinh ra một đứa trẻ đẹp đẽ, được người ta thích như em.”
Lương Tư Triết nói vậy, nước mắt vốn đã dừng của Tào Diệp lại chảy xuống, cậu không biết mình bị làm sao, hình như tuyến lệ xảy ra vấn đề.
“Sao anh tốt vậy hả Lương Tư Triết,” Tào Diệp nức nở nói.
Khăn mặt hơi lạnh, Lương Tư Triết đặt nó sang bên cạnh: “Có ư?”
“Có.” Tào Diệp nói.
Cậu khóc lên giống một đứa trẻ, mắt đỏ, mũi cũng đỏ vì khóc.


Lương Tư Triết ôm mặt Tào Diệp, nhìn cậu, hôn một cái lên đôi môi bị nước mắt thấm ướt của cậu, hơi mặn, anh khẽ nói: “Bởi vì anh yêu em, anh và mẹ em yêu em như nhau.”
Tào Diệp khóc nói: “Em cũng yêu anh.”
Lương Tư Triết ngẩn ra một lát, dừng một lát mới hỏi: “Thật hả?”
Tào Diệp hòa hoãn lại cảm xúc, giơ tay lau sạch nước mắt: “Sao nhìn anh có vẻ không tin tưởng vậy?”
Lương Tư Triết cười một tiếng: “Anh tin, vậy em nói lại lần nữa.”
“Em cũng yêu anh.”
“Bỏ chữ cũng đi?”
“Em yêu anh.”
“Em đáng yêu quá đi thôi,” Lương Tư Triết lại giơ tay xoa tóc Tào Diệp, “Còn có, sự tồn tại của em sao có thể không có ý nghĩa được? Với mẹ em, em là cục cưng bà ấy bằng lòng trả giá mọi thứ.

Còn với anh, anh yêu em, không liên quan đến chuyện bố em là ai.

Đối với những người bạn của em, họ thích làm bạn với em, cũng chỉ vì em đáng yêu, không phải vì bố em là Tào Tu Viễn…”
Tào Diệp ngắt lời anh: “Chưa từng có ai nói em đáng yêu, chắc họ cảm thấy em đẹp trai lại rất thú vị.”
Lương Tư Triết bị cậu chọc cười: “Thế mà chưa từng có ai nói em đáng yêu? Mắt họ bị gì vậy…”
Tào Diệp nói bằng giọng mũi: “Thật ra em cũng cảm thấy từ đáng yêu này dùng trên người em không phù hợp cho lắm.”
“Sao lại thế được?” Lương Tư Triết cười nói, “Anh nghĩ từ này rất đáng yêu mà, dùng cho em rất hợp.


Anh vẫn chưa nói xong, người nhà, người yêu, bạn bè của em đều yêu em vì em là Tào Diệp, về phần những người không liên quan gì đến em, em quan tâm họ làm gì, đúng không?”
Tào Diệp gật đầu: “Anh nói có lý.”
“Video còn có một đoạn ngắn, có muốn xem tiếp không?”
“Muốn, nội dung đằng sau là gì?”
“Là đến phỏng vấn một phó đạo diễn làm việc chung với bố em trong một đoàn phim năm đó.”
Nghe vậy, Tào Diệp im lặng, nói cách khác, phía trước là lời kể của bạn bè Lê Du, đằng sau là lời kể của bạn bè Tào Tu Viễn.

Nói thật cậu cũng không muốn xem nội dung liên quan đến Tào Tu Viễn cho lắm.
Lương Tư Triết nhìn ra sự do dự của cậu, lên tiếng nói: “Chỉ kể lại một chút trạng thái lúc đó của bố em.

Tào Diệp, anh hy vọng em có thể đứng nhìn bố em từ xa, nhưng nếu em không muốn xem, chúng ta sẽ không xem.”
“Xem đi,” Tào Diệp nói, “Anh cũng quay rồi, không thể để anh quay uổng công được.”
“Được.” Lương Tư Triết nở nụ cười.
Anh cầm lấy điều khiển từ xa bấm nút, video tiếp tục phát.
“Tu Viễn đương nhiên rất vui, lúc ấy nhận được ảnh con trai anh ấy còn mời đoàn phim ăn cơm.”
“Anh ấy không yêu Lê Du sao có thể kết hôn với cô ấy? Kiểu phong lưu lãng tử như anh ấy, về sau còn có nhiều người tình như vậy, cũng không thấy anh ấy cưới ai hết, anh ấy chỉ kết hôn với Lê Du chẳng phải đã nói rõ vấn đề rồi?”
“Liên hoan phim lần đó à, chắc Tu Viễn chưa từng yêu đương, có lẽ Lê Du là mối tình đầu của anh ấy… Sao vậy, bất ngờ lắm hả? Ha ha ha… về sau anh ấy có rất nhiều người tình, nhưng trước kia thật sự chưa từng có.”
“Đúng, sau này anh ấy thực sự không quan tâm đến con trai mình, hầy, nói thật tinh lực của con người có hạn, cậu biết mà? Tư Triết cậu cũng từng đạo diễn mấy bộ phim, cậu nhìn trạng thái quay phim của anh ấy, ngay cả ăn ngủ của mình cũng chẳng quan tâm, sao lo lắng được cho con cái? Thế mới nói tại sao có người là bậc thầy, có người là đạo diễn có tiếng, nhưng chỉ có anh ấy được công nhận là thiên tài, bởi vì người bình thường cho dù nghĩ, cũng không đạt được trạng thái cắm đầu vào phim như anh ấy…”
“Có được tất có mất mà, thành tích về phim của anh ấy không ai sánh được, nhưng nếu bảo tôi biến thành Tu Viễn, tôi thực sự không dám đồng ý.”
So sánh với miêu tả tinh tế lại cảm tính của bạn bè Lê Du, miêu tả của phó đạo diễn có thẻ thô và đơn giản hơn.

Sau khi xem xong, Tào Diệp im lặng một lúc lâu.

Cậu không biết phải nói gì, chuyện đã qua rất lâu rồi, sự thật cũng đã được hé mở, cậu đã không hận Tào Tu Viễn, nhưng nếu Lương Tư Triết bảo cậu làm hòa với Tào Tu Viễn, cậu không chắc mình có làm được không.
Hình như Lương Tư Triết biết cậu đang nghĩ gì, mở miệng nói: “Anh quay video này không phải để bảo em làm hòa với bố em, chỉ để em làm hòa với bản thân em.”
Tào Diệp quay đầu nhìn anh: “Hả?”
“Tia sáng của bố em thật sự rất lóa mắt, nếu em hỏi anh làm thế nào mới có thể tránh né hoàn toàn, anh cũng không có cách nào trả lời em.

Nhưng Tào Diệp à, em cũng có tia sáng, nếu không thì sao có thể hấp dẫn được đạo diễn xuất sắc như Đỗ Truy và Tăng Nhiên, bạn hợp tác ưu tú như Trình Đoan, còn có bạn trai tốt như anh, đúng không?”
Tào Diệp áp má lên đầu gối, nghiêng mặt nhìn Lương Tư Triết: “Anh nói đúng.”
Lương Tư Triết cười một tiếng, nói tiếp: “Em thành lập Lomond, còn xây Uto, sau này trong Uto có thể sẽ xuất hiện đạo diễn ưu tú như bố em…”
Tào Diệp không nhớ đã từng dẫn Lương Tư Triết đến Uto, cậu hỏi: “Anh đến Uto lúc nào?”
“Lần có người mang theo chất cấm trong Cháy, Hoàng Oanh dẫn anh đến.”
“À…” Tào Diệp nghĩ ngợi lại hỏi, “Tất cả thiết kế trong đó đều là em nghĩ.”
“Anh biết, Hoàng Oanh đã nói với anh rồi,” Cậu như thể đang xin khen ngợi, Lương Tư Triết cười nhìn cậu nói, “Tào Diệp sao em giỏi thế.”
“Tất cả thiết kế của Lomond cũng là ý tưởng của em.” Tào Diệp được khích lệ, không ngừng cố gắng tranh công.
“Ừ,” Thấy lần này cậu không tự coi nhẹ mình nữa, Lương Tư Triết gật đầu bảo, “Nếu anh có đứa con giỏi thế này, cam đoan cưng nó lên tận trời.

Nếu không Tào Diệp, em đừng nhận thầy Tào làm bố nữa…”
Tào Diệp hơi bất ngờ khi anh nói như vậy, vừa định lên tiếng thì Lương Tư Triết nói tiếp: “Thay vào đó em gọi anh là bố đi?”
Tào Diệp lập tức nổi khùng: “Anh biến đi!”


Bình luận

Truyện đang đọc