MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Lương Tư Triết đặt Tào Diệp xuống, trước tiên để cậu ngồi trên bậc thang ở tầng dưới cùng, còn mình kéo vạt áo thun lên lau mồ hôi trên trán, sau đó dựa vào lan can cầu thang thở hắt một hơi.
Anh vừa kéo cổ áo thun quạt gió, vừa đợi người quen từ tầng hai đi xuống giúp anh đưa Tào Diệp lên.

Nhưng mà việc kinh doanh tối nay của Lam Yến tốt một cách kỳ lạ, giờ này lại là thời điểm buổi diễn tối náo nhiệt nhất, tất cả nhân viên phục vụ đều bận rộn chân không chạm đất, không ai chú ý đến hai thiếu niên nhếch nhác này.
“Này.” Lương Tư Triết đi đến trước mặt Tào Diệp ngồi xổm xuống, anh muốn dọa Tào Diệp, để cậu tự leo lên, hoặc là ở dưới đây một đêm.
Tào Diệp khó chịu muốn chết, đầu tựa vào đầu gối, lúc này ngẩng đầu nhìn anh, mặt cũng nhăn lại, trong mắt nổi lên tơ máu đỏ, trên người chẳng còn chút sức sống hừng hực thường ngày.
Không thể uống rượu thì đừng uống… Vừa thấy dáng vẻ này của cậu là Lương Tư Triết lại mềm lòng, không nói được lời hù dọa, anh duỗi tay nhéo mặt cậu.

Trên mặt Tào Diệp vẫn còn vương chút mũm mĩm của trẻ con, cảm xúc bóp vào rất sướng, ỉu xìu lại còn bị bóp mặt, trông có vẻ thê thảm, Lương Tư Triết không nhịn được, nhìn cậu cười một tiếng.
Tào Diệp giơ tay hất tay anh ra, vẻ mặt không vui cho lắm, như thể một giây sau sẽ lộ ra răng nhọn của mình cắn anh một cái.
“Gọi anh đi,” Lương Tư Triết kìm lòng không đậu trêu cậu, “Gọi rồi anh sẽ cõng cậu lên, nếu không mặc kệ cậu.”
Tào Diệp uống say bại lộ bản tính, điệu bộ giả ngoan ngày thường ném hết ra sau đầu, vẻ mặt rất thối, biểu cảm “Anh lại chọc tui tui sẽ nổi khùng thật đó”.
Lương Tư Triết vô cùng có kiên nhẫn đợi cậu mở miệng, lại giơ tay nhéo mặt cậu: “Mau gọi.”
Lúc này Tào Diệp thấy rõ mình đang ở Lam Yến, cậu mơ hồ nghĩ, Nham Thành gì chứ, rõ ràng vẫn ở trong con hẻm tồi tàn này, Lương Tư Triết là đồ lừa đảo… Hoàn toàn không ý thức được trước đó đều là ảo giác của mình, chẳng có liên quan gì đến Lương Tư Triết.
Cậu nóng nảy nghiêng đầu tránh khỏi tay Lương Tư Triết, lại vùi đầu trên đầu gối.
Lương Tư Triết nghỉ ngơi đủ rồi, hít thở cũng đều rồi, không cố tình trêu cậu nữa, anh cầm lấy dây thun Tào Diệp nắm chặt trong lòng bàn tay, đứng dậy buộc tóc lại, sau đó tới gần kéo cánh tay cậu lên, đỡ cậu bước từng bước đi lên tầng.
Bình thường đi lên tầng kiểu gì cũng sẽ gặp được một hai gương mặt quen thuộc chào hỏi anh, mà hôm nay leo lâu như thế lại không gặp lấy một người.

Vất vả “xách” Tào Diệp về phòng, trên người Lương Tư Triết đã bị mồ hôi thấm ướt hết, anh lười di chuyển thêm một bước vào trong, trong nháy mắt đẩy cửa thì thoát lực.

Tào Diệp cũng khó chịu đến cực hạn, vừa vào phòng đã muốn ngã lên giường.
Này, đây là giường của tôi… Lương Tư Triết định lên tiếng, nghĩ lại cứ thế đi, cái giường bên cạnh ít nhất còn phải đi hai, ba bước nữa cơ, anh thật sự là mệt bở hơi tai rồi, không muốn đi thêm một bước nào nữa.
Anh đỡ Tào Diệp nằm xuống, lúc lưng Tào Diệp dính vào giường thì đè lên cánh tay Lương Tư Triết, nửa người trên của Lương Tư Triết cong xuống, muốn rút cánh tay mình ra, mồ hôi trên trán anh chảy xuống dọc theo bên mặt, chảy qua cằm, Lương Tư Triết cảm thấy hơi ngứa, toan giơ tay lau đi, một giọt mồ hôi rơi xuống rồi.
Động tác giơ tay lau mồ hôi dừng lại, Lương Tư Triết cúi đầu nhìn về phía Tào Diệp, giọt mồ hôi kia đúng lúc rơi trên môi Tào Diệp, nói chính xác là rơi xuống môi dưới của cậu.

Hình môi của Tào Diệp rất đẹp, môi dưới đầy đặn, thế là giọt mồ hôi kia nhanh chóng trượt vào giữa môi cậu.
Cái này xấu hổ quá… động tác của Lương Tư Triết cứng đờ.
Cánh tay khựng lại giữa không trung hạ xuống, dừng ở trên môi Tào Diệp.

Lương Tư Triết định dùng ngón tay cái lau đi giọt mồ hôi kia, trong nháy mắt lại nghĩ rằng có phải lấy tờ khăn giấy lau sẽ thích hợp hơn không… Chỉ do dự một chớp mắt thôi, bờ môi Tào Diệp khẽ cử động, nhấp mất giọt mồ hôi ở giữa môi kia.
Ê… Lương Tư Triết vẫn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, giọt mồ hôi đã biến mất không còn bóng dáng trên môi Tào Diệp, thế là anh chỉ có thể xấu hổ giơ cánh tay dừng giữa không trung lên, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán và bên mặt mình.
Lúc này Tào Diệp mở mắt ra nhìn Lương Tư Triết.

Một tay Lương Tư Triết vẫn bị cậu đè dưới người, chưa kịp rút ra.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí như đứng im.
Người anh em, tôi không cố ý đâu… Lương Tư Triết yên lặng nói một câu trong lòng, Tào Diệp lại mở miệng, gọi tên anh: “Lương Tư Triết.”

“Ơi.” Lương Tư Triết mang theo áy náy lên tiếng.
Tào Diệp gọi tên anh xong, tạm ngừng vài giây đồng hồ, nhìn thẳng vào anh.
Lương Tư Triết trực giác có lẽ cậu sẽ không nói ra lời gì hay ho.
Vất vả giày vò cả đêm đưa người lên đây, dám nói lời không êm tai cẩn thận tôi đánh cậu đấy bạn nhỏ à… Trong giây phút đó trong lòng Lương Tư Triết nghĩ như thế.
“Anh cho em uống rượu giả đấy à?” Tào Diệp nhìn anh chốc lát rồi hỏi, nói xong hai mắt nhắm nghiền, thấp giọng lẩm bẩm, “Tại sao lại mặn vậy…”
Lương Tư Triết đần mặt, sau khi phản ứng lại thì không nhịn được cười ra tiếng.
Anh rút tay từ dưới người Tào Diệp ra, nhìn Tào Diệp cười một lúc lâu, anh nghĩ đêm nay thê thảm đến thế, lúc này mình lại vẫn có thể cười như vậy với kẻ đầu sỏ trước mắt này.
Anh nghiêng người ngồi ở mép giường đưa lưng về phía Tào Diệp, thật ra có lẽ cũng không buồn cười đến mức đó, nhưng anh cười gần như không dừng lại được.

Như thể đã một năm không cười, tất cả đều tích lũy lại cười hết trong lúc này.
Đang cười giữa chừng, sau lưng anh Tào Diệp giơ tay vỗ vỗ lưng anh, khàn giọng nói nhỏ: “Anh đừng khóc mà…”
Lương Tư Triết hít thở sâu một hơi, để cho mình ngừng cười.

Có đôi khi biểu cảm muốn khóc và muốn cười của anh rất giống nhau, ví dụ như bây giờ, rõ ràng anh đang cười, Tào Diệp lại nhầm tưởng anh đang khóc.
“Không khóc.” Anh quay đầu nhìn về phía Tào Diệp, đối phương mở to mắt nhìn anh, men say nồng đậm trong mắt trộn lẫn với lo lắng rõ ràng, anh vỗ vỗ đầu cậu, giống như dỗ trẻ con, “Mau ngủ đi.”
“Đừng đụng vào đầu em.” Tào Diệp không hài lòng nói, sau đó như là yên tâm, lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lương Tư Triết đứng lên, túm cổ áo thun cởi áo ra, lấy khăn mặt đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Khi dòng nước ấm dội xuống đầu anh cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng trở nên tốt hơn một cách khó hiểu, ngay cả bản thân anh cũng không nghĩ ra rốt cuộc là tại sao.

Rõ ràng mỗi một chuyện xảy ra hôm nay đều rất bực mình, đều đáng để anh nhắm mắt trằn trọc trong đêm một lúc lâu, nhưng lúc này đây anh lại không buồn nghĩ đến những chuyện này, mà gần như ném hết chúng ra sau đầu.
Lúc vươn tay đóng vòi hoa sen, anh huýt sáo một câu, là giai điệu bài “Ngôi sao nhỏ” nhẹ nhàng, sau đó dùng khăn mặt lau tóc ra khỏi nhà tắm.
Lúc đi ra, bỗng nhiên một cục màu trắng xoay tròn bay về phía anh, anh phản ứng nhanh chóng giơ tay bắt lấy vật kia, cúi đầu xem xét, Tào Diệp ném đến một quyển kịch bản, là quyển tối hôm đó anh xem, “Mười ba ngày” Chu Như viết.

Nhưng khác biệt với tối hôm đó là lúc ấy Lương Tư Triết vẫn chưa biết kịch bản này có liên quan đến mình, mà bây giờ anh đã hiểu được, mình là một ứng viên cho vai chính trong “Mười ba ngày”, mà Tào Diệp là diễn viên chính khâm định[1].
[1] khâm định: xưa dùng để chỉ văn bản, quy định, pháp luật do vua quyết định.

Trong chương này ý chỉ Tào Diệp là diễn viên được Tào Tu Viễn chọn sẵn.

Anh ngẩng đầu nhìn Tào Diệp.

Vừa rồi trong lúc anh đi tắm, không biết tại sao Tào Diệp lại trèo lên giường của cậu, bây giờ đang nằm sấp trên gối, đưa lưng về phía anh, lẩm bẩm một câu: “Tặng anh đấy.”
Lương Tư Triết dừng lại tại chỗ nhìn cậu hồi lâu, kịch bản trong tay cũng không lật lấy một trang.

Một lúc sau anh cầm kịch bản đi đến bên giường Tào Diệp, đặt nó nằm ngay ngắn bên cạnh gối.

Anh nghĩ Tào Diệp thật sự say tới mức hồ đồ rồi, vật quan trọng thế này cũng có thể chắp tay nhường đi, nhưng ai bảo mình miễn cưỡng xem như là chính nhân quân tử chứ… Nghĩ vậy, anh nắm lấy bả vai Tào Diệp, hơi tốn sức lật người cậu lại.
Đêm nay đừng ngủ tê người nữa đấy, anh cúi đầu nhìn Tào Diệp thầm nói.
Tắt đèn, Lương Tư Triết nằm trên giường của mình.


Trên giường vẫn lưu lại mùi cồn nhàn nhạt, cũng không khó ngửi.
Điện thoại bên gối rung lên một cái, anh mò mẫm cầm đến trước mặt, ánh sáng màn hình chói mắt khiến anh híp mắt lại.
Có người gửi tin nhắn đến: “Tư Triết, sinh nhật vui vẻ! Nghe nói ông được đạo diễn Tào Tu Viễn chọn làm diễn viên, tốt quá, tôi đã nói người như ông làm gì cũng sẽ không bị mai một.

Có thời gian thì gọi lại, đều ở Bắc Kinh, bớt thời gian có thể ra ngoài tụ tập, mọi người rất nhớ ông.

Chúc ông vui vẻ!”
Lương Tư Triết nhìn thời gian của tin nhắn này, điện thoại đang rung liên tục, anh thoát về nhìn giao diện tin nhắn một cái, tất cả đều là lời chúc sinh nhật bạn học ở trường Trung học Âm nhạc trực thuộc của anh gửi đến.
Hôm nay là ngày 03 tháng 06 à… Lương Tư Triết nhìn ngày tháng trên màn hình nghĩ.

Nếu không phải nhận được tin nhắn chúc mừng, anh cũng quên mất hôm nay là sinh nhật mình.
Anh lần lượt trả lời “Cảm ơn”, sau đó tắt máy và đặt điện thoại bên gối.

Khi nhắm mắt lại anh nghĩ, đón sinh nhật này đúng là cảm xúc lẫn lộn… Sinh nhật vui vẻ nhé Lương Tư Triết, không vui vẻ cũng không sao, lại lớn thêm một tuổi rồi, mọi chuyện sẽ tốt hơn, anh tự nhủ trong lòng.
Vốn định trèo lên sân thượng suy nghĩ cuộc đời một lúc, nhưng đoạn đường cõng Tào Diệp thật sự đã tiêu hao quá nhiều thể lực.

Bây giờ anh cảm thấy như là vừa chạy xong mười cây số, toàn thân bủn rủn, hơi cử động cũng không muốn, chỉ muốn nằm liệt trên giường, không còn sức lực để trèo lên hai tầng nữa.
Âm thanh KTV dưới tầng vẫn ồn ào như trước, nhưng có lẽ vì tiêu hao thể lực, đêm nay Lương Tư Triết nhắm mắt lại, hông đeo tai nghe, không lâu sau đã ngủ thiếp đi trong tiếng nhạc rung trời, mặc kệ hết nào là thử vai, đàn violin, suy nghĩ về cuộc đời…


Bình luận

Truyện đang đọc