MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Cửa chống trộm chậm rãi lên cao, Hoàng Oanh đi tới đẩy cửa ra, Lương Tư Triết đi vào trước.
Hoàng Oanh vào trong nhà bật đèn, Lương Tư Triết đứng ở cửa quan sát không gian này.

Tòa nhà thấp hai tầng nhìn từ bên ngoài không gây chú ý, đi vào mới phát hiện có bồng lai khác, bố cục loft, tầng một thông với tầng hai, từng căn phòng kính độc lập với nhau, máy móc thiết bị bên trong nhìn một cái rõ mồn một, giống một studio phim tỉ mỉ và phức tạp, liếc mắt nhìn qua rất có tính thiết kế.
“Trên tầng có người?” Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn một cái.

Bốn mặt của căn phòng kính gần cầu thang ở tầng hai đều kéo cửa chớp, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng lọt ra từ bên trong.
“À,” Hoàng Oanh cũng ngẩng đầu nhìn, “Gần đây có đoàn phim đang trong giai đoạn hậu kỳ, đến thức đêm cắt phim.”
“Phim Tào Diệp đầu tư?”
“Đúng, một đoàn phim sinh viên, rất có ý tưởng, Tào Diệp đã đầu tư.”
Lương Tư Triết đi vào bên trong tham quan, vừa đi vừa hỏi: “Ai nghĩ ra thiết kế phòng toàn kính?”
“Cũng là Tào Diệp,” Hoàng Oanh đi theo sau giới thiệu với anh, “Đều dùng kính cách âm, hiệu quả cách âm rất tốt, nếu như muốn riêng tư thì kéo cửa chớp bốn phía lại là được, giống như trên tầng… rất đặc biệt đúng không?”
“Rất có phong cách của Tào Diệp.”
“Nhưng cũng có mấy căn phòng không phải phòng kính, mấy phòng có yêu cầu cao về độ kín như phòng thu âm, phòng phim nhựa đều ở tầng hai.”
“Nơi này chủ yếu dùng để làm gì?” Lương Tư Triết đẩy cửa một căn phòng kính ra, đi vào dạo, “Cho đoàn phim và nhóm sản xuất thuê?”
“Nói thuê cũng không sai, nhưng tiền thuê rất rẻ, phần lớn thời gian tương đương với cho những đoàn phim có ý tưởng kia mượn làm phim, anh biết những sinh viên kia đặt tên cho nơi này là gì không? Uto, Uto trong Utopia(1), họ cảm thấy nơi này như chốn cực lạc, chỉ cần anh có ý tưởng về phim thì tất cả đều có thể thực hiện ở đây.”
(1) Utopia: là một cộng đồng hoặc xã hội gần lý tưởng hoặc hoàn hảo trên mọi mặt
Lương Tư Triết thấp giọng lặp lại: “Uto…”
“Đạo diễn Tăng Nhiên của Lựa chọn tuyệt vọng cũng đi ra từ đây, lúc đó cậu ta quay phim cult(2), Tào Diệp rất thích nên trò chuyện với cậu ta một thời gian dài, sau đó thì có Lựa chọn tuyệt vọng, cho nên Tăng Nhiên xem như đạo diễn mới được một tay Tào Diệp khai quật.”
(2) Phim Cult hay phim Thiêng, là một thể loại phim có cộng đồng hâm mộ/tín đồ cực kỳ vững chắc trong thế giới điện ảnh nói riêng và phim ảnh nói chung (được gọi là Cult Followers)
“Tăng Nhiên và những người trong nhóm của cậu ta đều rất khá,” Lương Tư Triết gật đầu nói, “Có ý tưởng, cũng có năng lực thực hiện.”
“Tào Diệp cũng nói vậy.

Anh không biết đâu, lúc ấy rất nhiều công ty điện ảnh đến ‘đào’ nhóm Tăng Nhiên, điều kiện đưa ra rất hấp dẫn, nhưng sau khi Tăng Nhiên và Tào Diệp trò chuyện đến trưa, đã không hề ngần ngại mà ký hợp đồng với Lomond.”
Hoàng Oanh thao thao bất tuyệt kể về chuyện xảy ra trong Uto, Lương Tư Triết tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu.
“Người đến Uto đều rất thích Tào Diệp, lần đầu tiên họ nhìn thấy cậu ấy đều rất kinh ngạc, không ngờ cậu ấy lại trẻ đến vậy.

Khi Lựa chọn tuyệt vọng xảy ra chuyện, những sinh viên kia đều lo lắng thay Tào Diệp, sợ rằng Lomond thật sự bị Garness thu mua, vậy thì chốn bồng lai của họ sẽ mất.

Ngẫm lại cũng biết, Garness sẽ không cho phép một nơi đốt tiền như thế tồn tại, cho nên khi đó Tào Diệp rất lo lắng, cũng có nguyên nhân này.”
Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng, anh có thể hiểu được suy nghĩ của những sinh viên kia – có lẽ cũng sẽ không có doanh nghiệp thứ hai giống như Lomond, nâng đỡ đạo diễn mới như làm công ích, cho dù có, cũng sẽ không có ông chủ nào giống như Tào Diệp, cho họ tự do, bao dung, muốn làm gì thì làm như thế.

Rõ ràng đang làm chuyện rất cừ, tối hôm qua uống say lại nói không có Tào Tu Viễn mình chẳng là cái thá gì.


Người này thật là… Lương Tư Triết lắc đầu một cái khó nhận ra, thế mà tự coi nhẹ mình đến mức này.
Trong lúc nói chuyện đã đi tới phía cuối không gian, Hoàng Oanh giơ tay ra ý chỉ: “Đến rồi, đây là phòng chiếu phim nhỏ Tào Diệp thường xuyên đến ngủ, thật ra chỉ là một phòng chiếu phim chiếu thử bên trong, cũng không có gì đặc biệt.”
Đẩy cửa sắt ra, Hoàng Oanh mò mẫm bật đèn treo, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng không gian kín này.

Không gian không lớn, ba hàng ghế bằng da, Hoàng Oanh ngồi lên biểu diễn: “Nhưng ghế rất thoải mái, có thể ngồi được, cũng có thể nằm.” Cô nói rồi ấn nút bấm bên cạnh ghế, lưng ghế từ từ hạ xuống, biến thành một cái ghế nằm.
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại ghế này là mười năm về trước.” Lương Tư Triết cười một tiếng, “Nguyên lý giống nhau, có thể ngồi cũng có thể nằm, nhưng kết cấu đơn giản hơn loại này rất nhiều.”
“Tào Diệp cũng từng nói lời này,” Hoàng Oanh cười nói, “Mười năm trước hai người cùng nhìn thấy đúng không?”
“Đúng thế.” Lương Tư Triết đi đến trước cái bàn vuông dựa vào tường kia, bên trên có mười mấy cái đĩa Blu-ray chất đống lộn xộn, anh duỗi tay gẩy xem, hầu như tất cả đều là phim mình đóng, anh cầm lấy CD “Mười ba ngày”, nhìn Tiểu Mãn đeo đàn violin ngoài bìa, hỏi Hoàng Oanh: “Ai mang những đĩa này tới?”
“À, đó là đám sinh viên của đoàn phim mang tới, ” Hoàng Oanh giải thích, “Bọn họ là fan của anh, rất thích anh, chỉ cần nói đến phim anh đóng sẽ trò chuyện cả buổi không cần nghỉ xả hơi.”
“Tào Diệp thì sao, cậu ấy thích xem phim gì?”
“Cậu ấy à, cậu ấy tới phòng chiếu phim này chủ yếu là để thôi miên, vài phim đánh quái, cậu ấy xem loại đó dễ ngủ, phim hay quá ngược lại không ngủ được.”
Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng, đặt đĩa CD trong tay lên bàn.
Hoàng Oanh xếp chồng đĩa CD lên, nhìn Lương Tư Triết, dường như muốn nói lại thôi.
Lương Tư Triết ngước mắt nhìn cô: “Muốn hỏi gì?”
Vốn đã nuốt câu hỏi vào, nhưng không ngờ lại bị Lương Tư Triết nhìn thấu dễ dàng như thế, Hoàng Oanh hơi do dự lên tiếng hỏi: “Không có gì, chỉ là bỗng nhiên tò mò… Hai người làm hòa rồi ạ?”
“Hửm?” Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Tào Diệp nói với cô chúng tôi bất hòa?”
“Không có không có,” Hoàng Oanh cuống quýt phủ nhận, “Em đoán, cậu ấy không nói chuyện này với em.”
“Thật không?” Lương Tư Triết nở nụ cười, tìm một chỗ ngồi ở hàng đầu tiên ngồi xuống, khuỷu tay cong lại chống trên đùi, hơi nâng cằm nhìn về phía Hoàng Oanh, “Nếu đoán như thế, vậy phải có căn cứ đúng không, nói nghe xem?”
Hoàng Oanh nói một cách khó khăn: “Em không chắc Tào Diệp có muốn em nói không…”
“Tại sao không chắc?”
Bị Lương Tư Triết nhìn chằm chằm bằng ánh mắt này, thật sự rất khó kiên định lập trường vốn có của mình, Hoàng Oanh cảm thấy so sánh với thiếu niên im lặng sắc bén của mười năm trước, Lương Tư Triết của bây giờ ôn hòa nhưng cũng mạnh mẽ hơn, cho cô cảm giác toàn bộ khí tràng mở ra, rõ ràng giọng điệu bình thường, nhưng tự dưng cho người ta cảm giác áp bức.
Hoàng Oanh có phần do dự lên tiếng: “Nói thế nào nhỉ, cậu ấy hơi kháng cự chủ đề liên quan đến anh, có khi em cũng sẽ nhắc đến anh với cậu ấy, nhưng Tào Diệp luôn nhanh chóng vòng đến chủ đề khác, cho nên về sau em cũng rất ít nhắc đến anh trước mặt cậu ấy.”
Lương Tư Triết gật đầu như có điều suy nghĩ.
Điện thoại đặt trong túi bỗng nhiên rung lên, Lương Tư Triết lấy điện thoại ra cúi đầu nhìn, nhìn hiển thị trên màn hình nói: “Trời sáng rồi, người đại diện của tôi gọi điện tới, xem ra những hình ảnh kia thật sự đã bị đăng lên mạng.”
Hoang Oanh lo lắng thay anh: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Không sao,” Giọng điệu của Lương Tư Triết nghe vào không có thay đổi gì, “Làm rõ là được, tôi nghe điện thoại.”
Lương Tư Triết nghe máy, đầu bên kia giọng điệu của Hứa Vân Sơ như là cố gắng đè ép cảm xúc: “Tư Triết, bây giờ cậu ở đâu?”
*
Đầu đau muốn nứt ra, giống như có máy khoan điện đè lên huyệt thái dương vù vù khoan vào.
Tào Diệp cau mày đau đớn mở mắt ra, cảm giác say rượu thật sự rất khó chịu.
Rèm cửa kéo chặt, không có tia sáng nào lọt vào, đến mức trong thời gian ngắn cậu không thể phân biệt nổi bây giờ là buổi sáng hay buổi chiều.

Áo cởi ra, giày cũng cởi, nhưng nửa người dưới vẫn mặc kín mít, tình huống này là gì? Ai đưa mình về? Trình Đoan hay Lâm Ngạn?

Thôi, không nghĩ nữa, vừa động não liền đau đầu.
Trong phòng tối đen, không nhìn rõ thời gian trên đồng hồ.

Tào Diệp muốn lấy điện thoại trong túi ra, nhưng không tìm thấy, lại mò mẫm trên giường tìm một vòng, vẫn không tìm được.

Cậu đành phải chống giường ngồi dậy, xuống giường đi chân trần đến bên giường, kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh nắng chói mắt, cậu vô thức híp mắt lại – nhìn trời sáng choang này, chắc đã giữa trưa rồi.
Tìm một vòng trong phòng, Tào Diệp mới nhìn rõ điện thoại của mình đặt trên đầu giường, lại còn tắt máy.

Cậu đã không nhớ rõ lần cuối cùng điện thoại của mình tắt máy là khi nào.
Tào Diệp mở máy điện thoại, một giờ mười chín phút chiều, đúng là ngủ rất lâu.
Cột tin tức nhảy ra ngoài từng cái một, Tào Diệp chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức tỉnh táo lại.
–– “Rạng sáng Lương Tư Triết xuất hiện ở quán bar bị cảnh sát dẫn đi điều tra, bị nghi ngờ liên quan đến chất gây nghiện.”
–– “Lựa chọn tuyệt vọng” quay thế lại gặp nguy cơ! Lương Tư Triết bị bắt vì nghi ngờ sử dụng chất gây nghiện trong đêm tiệc đóng máy.”
Tào Diệp lập tức hết buồn ngủ, nhấn vào một tin tức xem nhanh.
Tin tức rất đơn giản, nhưng phối với mấy bức ảnh.

Đêm khuya dưới ánh đèn lờ mờ, Lương Tư Triết theo hai anh cảnh sát đi đến bên cạnh xe cảnh sát, mặc dù chỉ chụp được mặt bên từ xa, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhận ra nhân vật trong ảnh là Lương Tư Triết.
Lại lướt xuống, hình ảnh ngoài cùng bên trái, một chiếc Aston Martin màu xanh lam phô trương trông vô cùng quen mắt.

Tào Diệp vững tin xe này là của mình, bởi vì đèn xe đã bị cậu cải tiến, không có chiếc xe thể thao thứ hai giống y chang như thế.
Nhớ ra rồi, tối qua người đưa mình về là Lương Tư Triết.
Mình còn bị Lương Tư Triết làm bắn sữa lên người, cho nên bây giờ mới để trần thân trên, chắc là Lương Tư Triết cởi áo giúp cậu.
–– Lương Tư Triết dùng chất gây nghiện? Sao có thể?
Tào Diệp nhìn kỹ hình ảnh, phông nền hơi quen mắt, thoạt nhìn giống Nhân Tứ.

Quán bar dưới lòng đất được nhắc đến trong tin tức, không lẽ là “Cháy”?!
Cậu gọi điện thoại cho Hoàng Oanh, điện thoại kết nối, không đợi Hoàng Oanh nói chuyện cậu đã hỏi: “Quán bar xảy ra chuyện gì? Sao Lương Tư Triết lại có mặt ở đó?”
“Cuối cùng cậu mở máy rồi,” Nghe giọng Hoàng Oanh cũng hơi lo lắng, “Tôi gọi cả buổi sáng để nói với cậu chuyện này, cậu vẫn luôn tắt máy.”
“Lương Tư Triết tắt điện thoại của tôi, mau nói xem đã xảy ra chuyện gì.”
“Hôm qua quán bar có người mang theo ma túy, cũng không biết bị ai tố cáo, cảnh sát bỗng tới đây lục soát một hồi, dẫn tất cả mọi người ra ngoài, còn muốn bảo cậu tới phối hợp điều tra, tôi cũng chỉ đành gọi điện cho cậu, không ngờ người nghe máy là Lương Tư Triết, anh ấy vừa nghe chuyện này đã nói sẽ đến ngay…”
Cô nói còn chưa dứt lời, Tào Diệp đã nhíu mày cắt ngang: “Anh ta nói sẽ đến thì chị thật sự bảo anh ta đến? Thân phận như anh ta, nhiều người như thế, cảnh sát cũng có mặt, không dùng não nghĩ cũng biết chắc chắn sẽ bị chụp, sao lúc đó chị không ngăn anh ta ở trong điện thoại?”

“Vâng vâng vâng,” Hoàng Oanh tự giác nhận sai, “Lúc đó tôi cũng hoang mang, anh ấy nói mình là Lương Tư Triết tôi thậm chí không kịp phản ứng, chỉ lo giật mình, sau khi phản ứng lại thì anh ấy đã cúp máy.

Về sau tôi cũng muốn bảo anh ấy đừng tới, nhưng gọi điện thoại đến thì điện thoại của cậu đã tắt máy, tôi lại không biết số của Lương Tư Triết…”
Tào Diệp cảm thấy đầu đau hơn, cậu giơ tay bóp ấn đường: “Tôi biết rồi, chuyện này cũng không thể trách chị.”
“Buổi sáng tôi đã xem Weibo, mịa, cậu không biết bây giờ dư luận như thế nào đâu, tôi xem vài lần cũng không nỡ lòng xem tiếp… Phải rồi Tào Diệp, cậu mau đến cục cảnh sát phối hợp điều tra, mặc dù hôm qua Lương Tư Triết giúp đỡ xử lý xong chuyện quán bar, chỉ ngừng kinh doanh mười ngày để chỉnh đốn, nhưng bên cảnh sát vẫn cần cậu đến lập biên bản.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Tào Diệp nói.
Cúp điện thoại, Tào Diệp xem bình luận liên quan trên điện thoại, giống như Hoàng Oanh nói, bây giờ dư luận rất khó coi, có vài tin giả lại bịa đến mức như tận mắt nhìn thấy:
–– “Nghe nói sau Cannes, Lương Tư Triết từ chối tất cả hợp đồng phim, trên danh nghĩa là tự mình làm đạo diễn, trên thực tế là phải đi cai nghiện, bởi vì Tào Tu Viễn bị cấm năm năm, sau đó không thể phát triển ở trong nước, chắc chắn anh ta cũng phải hợp tác với đạo diễn khác, không cai nghiện nhất định sẽ bị lộ tẩy, thực sự hết cách mới bị người đại diện ép đi cai nghiện.” Trạng thái này đã chuyển tiếp và bình luận quá mười nghìn.
–– Phim “Lựa chọn tuyệt vọng” này gánh đủ, hai ảnh đế liên tiếp đều hút cần bị bắt, ai còn dám nhận nữa…
–– “Lương Tư Triết hút cần suốt mà bây giờ chế mới biết à? Lúc đó anh ta đánh phóng viên trong buổi họp báo là vì lên cơn nghiện.”
–– “Ảnh đế Lương quả nhiên là khách của hộp đêm, lại bị chụp được đến hộp đêm, nếu như dùng chất gây nghiện, sau đó không thể thiếu một trận NP, như vậy thì khớp với tin vạch trần trước kia, trước đó nói rằng sinh hoạt cá nhân của anh ta hỗn loạn lại còn có người tẩy trắng, lần này không tẩy nữa à.”
Cái quái gì đây… Tào Diệp tắt điện thoại ném lên giường, không xem tiếp nữa.
Tức giận, phiền lòng, nôn nóng không lý do, đầu đau hơn – tại sao Hứa Vân Sơ không làm sáng tỏ?
Không nhịn được, cậu lại cúi người nhặt điện thoại lên, tìm kiếm tin tức làm sáng tỏ, đúng là tìm được, công bố vào chín giờ sáng.
“Phóng viên liên hệ với người quản lý Hứa Vân Sơ của Lương Tư Triết, đối phương cho biết rạng sáng Lương Tư Triết xuất hiện ở quán bar để giúp bạn bè xử lý chuyện liên quan, bản thân Lương Tư Triết chưa bao giờ liên quan đến chất cấm…”
Nhưng bình luận bên dưới bản tin làm sáng tỏ này dường như cũng không nghe theo:
–– “Cái này thiếu sức thuyết phục quá, không có lấy một tấm ảnh, là vì vẫn đang ở cục cảnh sát chưa được thả ra đúng không?”
–– “Giúp bạn xử lý chuyện tại sao lại bị cảnh sát mang đi điều tra, chắc chắn là bản thân cũng có vấn đề.”
–– “Cho nên Lương Tư Triết kết bạn đều là loại bạn mở quán bar, khách hộp đêm chứng cứ rành rành.”
— “Bạn bè quan trọng gì hả, khuya khoắt như thế xuất hiện đến giúp đỡ xử lý, chẳng lẽ ảnh đế Lương không biết sẽ bị chụp? Chắc là Hứa Vân Sơ cũng không liên lạc được với Lương Tư Triết, nên trước tiên bịa chuyện lừa phóng viên, ngồi xổm đợi thông báo của cảnh sát.”
Lúc này lại một tin tức đẩy nhảy ra “Phía sản xuất của Lựa chọn tuyệt vọng tạm thời không có kế hoạch quay thế.”
Tào Diệp nhấn mở đọc lướt qua: “Người phụ trách tuyên truyền phát hành của Lựa chọn tuyệt vọng, phó giám đốc Trình Đoan của Lomond cho biết đã tự liên lạc với Lương Tư Triết, đêm đó Lương Tư Triết chỉ giúp đỡ bạn bè hỗ trợ cảnh sát điều tra tình huống liên quan đến quán bar, sau khi điều tra xong khoảng 4 giờ sáng đã ra khỏi cục cảnh sát, trước mắt Lựa chọn tuyệt vọng đã đóng máy, quay thế chưa bị ảnh hưởng.

Nhưng khi được hỏi đến phải chăng đã gặp Lương Tư Triết thì Trình Đoan biểu thị tạm thời chưa gặp.”
Sau khi đọc nhanh mấy dòng, Tào Diệp gọi điện cho Trình Đoan: “Tiêu đề này có ý gì?”
“Cuối cùng cậu cũng mở máy rồi,” Trình Đoan thở phào nhẹ nhõm bên kia điện thoại, “Cậu cũng đọc tin tức rồi đúng không? Vừa rồi phóng viên gọi điện thoại phỏng vấn, tôi làm sáng tỏ đơn giản.”
“Nội dung làm sáng tỏ không có vấn đề, nhưng tiêu đề mơ hồ quá, người nhấn vào biết rằng đang nói Lương Tư Triết không sao, không nhấn vào chỉ xem tiêu đề còn tưởng rằng chúng ta nản lòng thoái chí không quay thế lần nữa.”
“Vâng, vừa rồi nhìn thấy tin đẩy tôi cũng nhận ra được vấn đề này, truyền thông muốn thu hút sự chú ý kiếm chút lượt nhấn vào, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác… Bây giờ mọi người cũng quan tâm chuyện này, chắc sẽ có kiên nhẫn nhấn vào xem nội dung.”
“Nội dung cũng chẳng tốt hơn đến đâu,” Giọng điệu Tào Diệp không tốt, “Câu cuối cùng vẫn chưa gặp mặt người, rõ ràng đang nói anh cũng không rõ Lương Tư Triết có phải đang bị nhốt hay không.”
“Đây đúng là truyền thông không tử tế, rõ ràng tôi nói là không gặp mặt nhưng thông qua điện thoại, bọn họ xóa nửa câu sau, tôi vừa định gọi điện cho chủ biên của họ mắng một trận thì cậu gọi điện tới.”
“Tin tức đã đẩy lên rồi, mắng bao nhiêu trận cũng vô dụng.”
“Phải,” Trình Đoan tốt tính làm yên lòng cậu, “Lần sau có tin tức độc nhất vô nhị sẽ không cho họ, hủy bỏ hợp tác sâu với họ… Bây giờ Tư Triết sao rồi? Trong điện thoại không nghe được tâm trạng của cậu ấy tốt hay xấu, nhưng cứ cảm thấy gặp phải chuyện này sẽ rất bực mình.

Cậu ấy đưa cậu về nhà lại giúp cậu xử lý chuyện quán bar, chắc là một đêm không ngủ, lúc tôi gọi điện thoại cho Tư Triết đã tám giờ sáng, hình như cậu ấy vẫn chưa ngủ, cậu có muốn đến gặp cậu ấy không?”
“Tôi…” Tào Diệp dừng một lát, “Nói không chừng anh ta ngủ rồi, lại nói tôi đến đâu gặp, tôi cũng không có địa chỉ của anh ta.”
“Cậu nhắn Wechat hỏi cậu ta là được mà, cậu ta dậy đương nhiên sẽ trả lời cậu,” Trình Đoan cười một tiếng, “Nửa đêm cậu đội mưa cũng chịu đến giám sát đoàn phim, Lương Tư Triết vì cậu xảy ra chuyện lớn như thế, tôi không tin cậu sẽ kiên nhẫn được không đến thăm cậu ấy.”
Bị Trình Đoan đoán trúng, Tào Diệp thật sự không nhẫn nại được.

Cậu vốn cũng chả phải người có thể kiềm chế sự nóng nảy của bản thân, bây giờ Lương Tư Triết lại vì cậu xảy ra chuyện này.

Ra khỏi phòng ngủ, Tào Diệp nhìn thấy nửa cốc sữa đặt trên bàn trà phòng khách, qua cửa kính phòng bếp cậu nhìn thấy một cái nồi trên bếp từ, tối hôm qua Lương Tư Triết hâm nóng sữa giúp cậu.
Tào Diệp nhìn cốc sữa kia thừ người một lúc, sau đó quay về phòng ngủ, cầm điện lại lên gửi tin nhắn cho Lương Tư Triết: “Anh ở đâu? Gửi địa chỉ cho tôi.”
Bên kia không trả lời ngay.

Tào Diệp cầm điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình một lúc.
Đang làm gì đấy? Ngủ à?
Thôi, đi tắm trước đã, cứ đợi đối phương trả lời tin nhắn là sao đây?
Lúc tắm trong phòng tắm lại nhớ đến cảnh trong bữa tiệc đóng máy tối qua, Lương Tư Triết cầm ly rượu, vóc người rắn rỏi đứng trong sảnh tiệc, tỉnh táo và bình tĩnh nghe Lâm Ngạn chỉ trích anh hoặc đúng hoặc sai.
Sao anh ta không giải thích chứ? Nói rằng “Hồng nam hồng nữ” là Tào Diệp cậu trẻ tuổi không biết gì đã gây họa nợ anh, không phải vô duyên vô cớ tốt bụng giúp anh.
Khi đó cậu chán Lương Tư Triết chán kinh khủng, sao lại vô duyên vô cớ tìm tài nguyên giúp anh?
Tắm rửa xong, Tào Diệp quấn khăn tắm đi ra ngoài, cầm điện thoại lên nhìn một cái, Lương Tư Triết trả lời tin nhắn: “Định đến nhà tôi cảm ơn?”
Vẫn là giọng điệu như thể chưa có chuyện gì xảy ra, giống như đang nói đùa, thậm chí có thể xuyên qua mấy chữ này tưởng tượng ra vẻ mặt như cười như không của anh khi nói mấy chữ này.
Bên dưới còn có một tin nhắn định vị, và một tin “Đến đi, xe của cậu vẫn ở chỗ tôi.”
Tào Diệp không trả lời lại, gọi điện thoại bảo tài xế đến, sau đó vào phòng ngủ mặc quần áo tử tế, cầm điện thoại lên đi ra ngoài.
Địa chỉ Lương Tư Triết gửi ở một khu biệt thự yên tĩnh tại ngoại ô thành phố, khoảng cách hơi xa, lái xe hơn bốn mươi phút mới đến.
Trên đường Tào Diệp lại mở tin tức tối qua xem mấy lần, không thể không nói, ảnh chụp rất tốt, Lương Tư Triết đi bên cạnh cảnh sát vai rộng chân dài, góc độ hơi xa, đưa mắt nhìn qua đôi chân dài cực kỳ bắt mắt.

Đường nét bên mặt rõ ràng, đường cong quai hàm được bóng đêm phác họa hơi sắc bén, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng Lương Tư Triết trên ảnh rõ ràng trông thẳng thắn cởi mở, sao lại có người nghi ngờ anh hút cần?
Mùa hè tháng bảy cây cối rợp bóng mát, sau khi đi vào khu biệt thự còn phải rẽ vòng vèo mới tìm được bảng số nhà Lương Tư Triết gửi cho cậu, nửa đường tài xế suýt nữa lạc đường vòng về lối ra.
Giống như mê cung, Tào Diệp nhìn môi trường khu biệt thự nghĩ, đoán chừng khi Lương Tư Triết lựa chọn nơi ở này cũng có suy tính tránh paparazzi, lúc đầu đi vào đúng là không dễ tìm được phương hướng.
Lúc tài xế vòng quanh đường nhỏ tìm bảng số nhà kia, điện thoại Tào Diệp cầm trong tay rung một cái, cậu cúi đầu nhìn, lại một thông báo đẩy:
“Lương Tư Triết lần đầu xuất hiện trên phố sau khi đón một chú chó, chứng thực không bị giam giữ vì liên quan đến chất cấm.”
Ngón tay Tào Diệp chạm vào màn hình, nhấn vào tin tức đẩy kia: “Khoảng 1h50 chiều, phóng viên ngồi xổm đợi ở gần Vân Sơ Media đã đợi được nhân vật chính Lương Tư Triết liên quan đến sự kiện chất cấm kia, sau khi Lương Tư Triết bước xuống xe, người quản lý Hứa Vân Sơ một mực chờ ở ven đường giao chú chó cho Lương Tư Triết…”
Lương Tư Triết trên tấm ảnh mặc áo thun trắng đơn giản và quần thể thao màu xám, đeo một cái gậy bóng chày, còn nửa ngồi nửa quỳ sờ đầu con chó kia, con chó kia cũng rất thân thiết với anh, lại gần gác đầu lên vai anh.
Thoạt nhìn tâm trạng của Lương Tư Triết khá tốt, bên ngoài tin đồn liên quan đến việc anh dùng chất cấm truyền đi xôn xao, nhưng anh là nhân vật chính của sự kiện này lại có vẻ như không bị ảnh hưởng mảy may bởi dư luận, lại còn nhớ ra ngoài đón chó.
Con chó này là… Tiểu Bạch nhỏ à? Tào Diệp nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, thật ra trông không giống Tiểu Bạch mà giống Caesar hơn, hình thể giống, màu lông giống, tư thế thích nhào người cũng rất giống.
Trong thời gian ngắn lại nghĩ đến Lương Tư Triết bước xuống bậc thang ở Lam Yến, bị Caesar nhào tới lùi lại một bước, bây giờ cậu vẫn nhớ rõ Lương Tư Triết ở cảnh tượng đó, là dáng vẻ rất vui vẻ và hiếm thấy của Lương Tư Triết.
“Sếp Tào, đến rồi.” Tài xế ở phía trước nói.
Tào Diệp hoàn hồn lại, đáp một tiếng rồi đẩy cửa xuống xe.

Giẫm lên mấy bậc cầu thang, đi đến cửa nhà của Lương Tư Triết, lúc bấm chuông cửa cậu chợt nghĩ có phải mình nên tìm cái cớ đến nhà không.
Không biết tại sao, chỉ không muốn nói rằng mình xuất phát từ lo lắng đặc biệt đến thăm anh.
Vẫn chưa tìm được cớ thì cửa mở ra, Lương Tư Triết mặc bộ quần áo trên tấm ảnh lúc nãy: “Đến rồi? Nhanh thật.”
Con chó trong phòng có lẽ phát hiện có người lạ tới đây, nó đứng ở chỗ huyền quan sau lưng anh “Gâu” một tiếng về phía cậu.
Tào Diệp thuận thế tìm cái cớ: “Ừm, ờ thì… tôi đến thăm chó.”
Lương Tư Triết nghiêng người dựa vào khung cửa khoanh tay nhìn cậu, giống như cười mà không phải cười.
Tào Diệp bị anh nhìn tới mức run rẩy, định mở miệng nói gì đó, Lương Tư Triết lại ung dung hỏi một câu: “Chửi người đấy à?”
Tào Diệp bất ngờ bị anh chọc cười một tiếng.


Bình luận

Truyện đang đọc