MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



“Vậy còn cậu?” Lương Tư Triết ổn định lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Tào Diệp, “Tôi đàn dở như thế, cậu lại vừa nghe đã biết là “Devil’s Trill”, cậu chơi violin nhất định rất tốt đúng không?”
“Em á, kém xa,” Tào Diệp bĩu môi, “Em đây cũng không phải khiêm tốn đâu… Con người em từ nhỏ đã không có tính nhẫn nại, cho nên mặc dù mẹ em luôn hy vọng bồi dưỡng em thành nghệ sĩ violin thiên tài, nhưng rõ ràng em không phải tài đó, chơi đàn chỉ có thể nói là… nghe tạm ổn thôi.”
Tào Diệp nói rất thật, cậu được thừa hưởng năng khiếu âm nhạc của mẹ Lê Du, nhớ bản nhạc rất nhanh và nắm bắt nhịp điệu rất chính xác, nhưng cậu thiếu tính kiên nhẫn, từ nhỏ đã không thể ngồi yên một chỗ chăm chỉ luyện tập, Lê Du lại luôn nuông chiều cậu, không đành lòng nhốt cậu trong phòng tối luyện tập.

Tào Diệp cũng không có nhiều hứng thú với đàn violin, mỗi lần được đưa về nước, không có sự đốc thúc của Lê Du, một khi cậu chơi tự do sẽ thường không luyện tập một hai tháng liên tục.

Cứ luyện đứt quãng như thế đến nay, trình độ đàn violin của Tào Diệp trong những người cùng lứa chỉ có thể xem là so với bên trên thì không đủ so với bên dưới thì có thừa.
Trong lúc nói chuyện món ăn cũng được đưa lên hết, bày đầy một bàn, chỉ bảy cốc đồ uống đã chiếm hơn phân nửa bàn ăn.

Còn có mấy đĩa hết chỗ bày, nhân viên phục vụ kéo một chiếc bàn di động nhỏ đến bên cạnh.
“… Có thể ăn hết không?” Lương Tư Triết nhìn một bàn đầy món ăn.

Lúc này anh thật sự không muốn ăn gì cả, trong dạ dày không hề có cảm giác đói bụng.
“Chắc hết được?” Tào Diệp cũng cảm thấy mình gọi hơi nhiều, nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận.

Cậu cầm đũa lên, gắp một miếng cá hồi nhét vào miệng, nuốt xuống mới nói: “Anh cũng mau ăn đi chứ.”
Lương Tư Triết cũng gắp một tiếng, nhai nuốt rất chậm rãi.
Tào Diệp cầm một cốc lý chua đen[1] bưởi chùm đến trước mặt, cắn ống hút uống nửa cốc.
[1] Lý chua đen là một loại cây bụi từ chi lý chua, họ Grossulariaceae, được trồng để lấy quả.

Là cây bản địa của một số vùng Trung Âu, Bắc Âu và Bắc Á.

Cây ưa lạnh, ra nhiều quả thành chùm dọc thân vào mùa hè
“Anh có muốn thử cái này không?” Cậu lấy một cốc khác đưa cho Lương Tư Triết, “Uống ngon cực.”
“Cảm ơn.” Lương Tư Triết nhận lấy, rút ống hút để qua một bên, cầm cốc lên uống một ngụm.


Có vị cồn nhàn nhạt nhưng vị chua ngọt của mâm xôi rất đậm, át đi vị đắng chát của cồn.
Lương Tư Triết nghĩ đến gì đó, ngước mắt nhìn cậu: “Cậu tròn mười sáu tuổi chưa?” Mà đã uống rượu?
“Đây không phải là quán bar, không có mùi rượu gì mà,” Tào Diệp cầm ống hút khuấy tép bưởi, “Lại nói cứ cho là rượu, uống với anh cũng chẳng sao đúng không? Lẽ nào anh thật sự muốn quản em thay chú Dần?” Lúc nói chuyện cậu cười nhìn Lương Tư Triết, như thể ăn chắc anh lười quản mình.
Cửa hàng món Nhật này trước kia Trịnh Dần từng dẫn cậu đến ăn, khi đó cậu gọi một cốc lý chua đen bưởi chùm, Trịnh Dần đặc biệt hỏi nhân viên phục vụ trong có chứa cồn không.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, anh ta chỉ cho phép Tào Diệp uống gần một nửa, sau đó không nói lời nào cầm cái cốc đi, tự uống cạn phần còn lại.
Tào Diệp thích vị này, cho nên lần này nhân lúc Trịnh Dần không ở đây, cậu gọi tất cả đồ uống trong cùng một loạt.
“Tùy cậu,” Bị cậu đoán trúng, Lương Tư Triết thật sự lười quản cậu, “Cậu đừng uống say gây chuyện là được rồi.”
“Cái này sao lại uống say được…” Tào Diệp lẩm bẩm một câu.
Bàn ăn nhìn số lượng nhiều, nhưng khẩu phần mỗi đĩa cũng không nhiều.

Có lẽ Tào Diệp thật sự đói bụng, chỉ một lúc đã quét sạch mấy đĩa.

Nhưng ăn mãi ăn mãi, cậu cũng nhận ra tâm trạng lúc này của Lương Tư Triết hình như rất tệ.
Mặc dù trên mặt Lương Tư Triết biểu hiện không khác gì ngày thường, nhưng Tào Diệp vẫn cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ trên người anh.

Trong đầu cậu hiện lên bàn tay khẽ run của Lương Tư Triết cầm cổ tay mình, còn có hai hàng mi rủ xuống, cùng với ánh mắt cuối cùng anh ngước nhìn cậu trong buồng vệ sinh.
Không chơi đàn violin được nữa buồn đến vậy cơ à? Cậu nghĩ nếu như mình không chơi đàn violin được nữa, có lẽ nhiều nhất buồn hai ngày thôi, sau đó thậm chí có thể sẽ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó cậu lại cảm thấy loại suy trên người mình dường như không khoa học lắm, dù sao cậu vốn cũng không thích đàn violin nhiều đến thế…
Vậy loại suy lên người mẹ Lê Du của cậu thì sao? Tào Diệp nghĩ, có vẻ như thật sự nghiêm trọng… Nghe nói tay mẹ cậu mua bảo hiểm mấy chục triệu tệ, nghệ sĩ violin Lê Du không chơi violin được nữa, thật khó có thể tưởng tượng được sẽ trở nên như thế nào…
“Thật ra lúc đó anh có thể xông vào đánh người kia một trận.” Tào Diệp bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Lời nói này rất không rõ ràng, nhưng Lương Tư Triết lại nghe hiểu cậu đang nói đến giọng Bắc Kinh mà họ nghe lén kia.

“Lúc đó ngơ ra rồi.” Lương Tư Triết tự giễu cười một tiếng, “Bây giờ nghĩ lại trốn vào trong buồng vệ sinh cũng hèn nhát quá.”

“Có liên quan gì đến hèn nhát đâu…” Ngược lại là Tào Diệp giải vây giúp anh, “Anh không muốn họ nhìn thấy dáng vẻ đó của anh đúng không?”
“Có lẽ vậy.” Lương Tư Triết thấp giọng nói.

Đúng rồi, sợ rằng giây phút sự yếu đuối và lòng tự trọng bại lộ, trong cái nhìn của người khác lại là một trò cười chẳng liên quan gì đến mình.
“Nếu anh muốn, em có thể dẫn người kia ra giúp anh, anh đánh hắn một trận cho hả giận.” Tào Diệp ở bên cạnh nghĩ xấu thay anh.
“Thôi, nghe lén người khác nói chuyện vốn đã không đàng hoàng.” Lương Tư Triết nở nụ cười, lắc đầu bảo, “Có điều, vẫn cảm ơn cậu.” So với lời xin lỗi của Trịnh Dần, rõ ràng đề nghị của Tào Diệp có lòng hơn nhiều.
Bị Tào Diệp nhìn ra, lúc này tâm trạng của Lương Tư Triết thật sự hỏng bét tột độ.
Đối với Tào Diệp mà nói, đàn violin có lẽ chỉ chiếm tỉ lệ một phần mấy chục trong cuộc đời của cậu, không chơi được đàn nữa, cuộc sống của cậu cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.

Nhưng đối với Lương Tư Triết mà nói, đàn violin đã chiếm vị trí quá quan trọng trong cuộc sống trước kia của anh, thậm chí có thể nói đàn violin là toàn bộ cuộc đời của anh, là một phần quan trọng nhất trong tính mạng của anh.

Đột nhiên không chơi đàn violin được nữa, cuộc đời của anh như thể thiếu đi một lỗ hổng lớn, gió lạnh phần phật thổi vào, trống trải, rét căn cắt, làm thế nào cũng không thể lấp đầy.
“Anh thật sự muốn làm diễn viên hả?” Tào Diệp hơi tò mò hỏi.

Cậu uống cạn một cốc lý chua đen bưởi chùm, lại cầm một cốc rượu anh đào có ga, dùng ống hút khều anh đào ở đáy cốc cho vào miệng ăn.
“Cũng không phải.” Lương Tư Triết lắc đầu nói.

Anh nghĩ điều khiến tâm trạng mình tồi tệ có lẽ không phải vì chuyện không thể làm diễn viên, mà là con đường anh nghĩ rằng có thể khởi hành một lần nữa lại là một con đường chết…
Mà về phần có ý tưởng trở thành làm diễn viên… Có lẽ vì thời cơ Tào Tu Viễn đưa ra bảo anh làm diễn viên rất vừa vặn, lấp vào một phần thiếu thốn trong cuộc đời của anh bởi vì không chơi đàn violin được nữa.
Nếu như lúc đó có người tìm đến nhà, bảo anh làm ca sĩ, làm họa sĩ, diễn tấu nói[2], làm đầu bếp, tóm lại là kéo anh một cái, có lẽ bản thân cũng sẽ đi theo thôi.
[2] Tấu nói: nghệ thuật biểu diễn truyền thống trong hài kịch Trung Quốc, và là một trong những yếu tố phổ biến nhất trong văn hóa Trung Quốc
“Có diễn được tấu nói hay không, chẳng hề liên quan đến việc có thể chơi đàn violin hay không.” Nếu khi đó có người nói như vậy, có lẽ bây giờ anh đã đi theo nghiệp diễn tấu nói rồi cũng nên.

Trong đầu Lương Tư Triết xuất hiện suy nghĩ tự giễu này.
Quên đi, nếu đã như vậy, không đi được con đường làm diễn viên, vậy thì đi làm việc khác thôi…

Nghĩ đến đây, Tào Diệp cũng đúng lúc lên tiếng hỏi: “Vậy nếu như… em nói là nếu như, không thể làm diễn viên, anh sẽ làm gì?”
Đúng rồi, làm gì được nhỉ? Lương Tư Triết cảm thấy vẫn rất mơ hồ.

Ngần ấy năm đều dành cho việc luyện đàn violin, anh chưa từng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ không chơi đàn violin được nữa.
Cũng có vài đường lui, ví dụ như trở về tiếp tục đi học tham gia thi đại học, nhưng trong lúc anh đi học luôn có thân phận học sinh nghệ thuật “hộ tống”, cho nên nhắc đến thi văn hóa là hơi nhức đầu.

Thi cấp ba anh được trường Trung học Âm nhạc trực thuộc chọn tuyển thẳng, mà về phần kỳ thi đại học không kịp tham dự kia, nếu không phải vì ngón tay anh gãy, bây giờ anh cũng đã được tuyển thẳng vào Học viện Âm nhạc rồi, trước khi tai nạn xảy ra anh đã nhận được suất tuyển thẳng[3] rồi.
Hoặc là tiếp nhận đề nghị tốt bụng của Trịnh Dần, xin nhờ anh ta giới thiệu cho mình một vài cơ hội đóng phim? Nhưng dựa theo những lời Trịnh Dần vừa nói ở trong cửa, có vẻ như mình cũng không phải nhân tài giỏi để đóng phim, hơn nữa nhìn phản ứng lúc đó của đạo diễn Tào… Trong đầu Lương Tư Triết hiện lên biểu cảm của Tào Tu Viễn ngồi sau máy quan sát – cau mày khẽ lắc đầu, có lẽ cảm thấy khi đó chọn trúng mình là ông ấy nhìn sai rồi.
Hoặc là đi làm một vài công việc phổ thông? Ví dụ như chuyển gạch, bán bảo hiểm, làm bảo vệ? Mẹ kiếp dù sao cũng làm được chứ…
Lương Tư Triết thở dài nghĩ, tiên sư nó mình không chơi violin được nữa đúng là vô dụng…
“Chưa nghĩ xong, có lẽ về Nham Thành.” Đối mặt với Tào Diệp, anh đè ép cảm xúc trong lòng, lạnh nhạt đáp.
Tào Diệp nhìn thấy ngón tay cầm cốc của Lương Tư Triết siết rất chặt, trên mu bàn tay nổi mạch máu màu xanh, nhìn ra được anh cầm cái cốc kia rất dùng sức, giống hệt như khi cầm cổ tay mình.

Chỉ có điều khi đó trông Lương Tư Triết có vẻ yếu đuối nhiều hơn, bây giờ nhìn lại là chán chường nhiều hơn một chút.
Cứ trở về như thế? Anh ấy cũng chưa từng thấy cái đẹp ở Bắc Kinh mà… Tào Diệp nhìn Lương Tư Triết, tự dưng sinh ra suy nghĩ này.

Anh ấy vừa đến đã bị ném vào con phố hẹp đổ nát, những gì nhìn thấy là một mặt bát nháo và bẩn thỉu nhất của thành phố này.

Chẳng lẽ cứ trở về như thế sao?
Trong thời gian ngắn Tào Diệp bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, cậu muốn dẫn Lương Tư Triết ra ngoài dạo chơi.

Nói không chừng anh cảm thấy nơi này rất tốt, sau đó ở lại không đi nữa thì sao? Không nói được tại sao, nhưng hình như cậu thật sự không hy vọng Lương Tư Triết rời khỏi nơi này.
“Hôm nào em dẫn anh ra ngoài chơi?” Tào Diệp đang nghĩ rồi cứ thế hỏi ra.
Lương Tư Triết ngước mắt nhìn cậu một cái, đáp lấy lệ: “Ừ, để hôm khác.” Trên đường tới Bắc Kinh nửa tháng trước, anh đã nghĩ tới việc đi lòng vòng, nhưng chuyện phát triển đến nước này, anh thật sự không có tâm trạng gì.
À, Lương Tư Triết không thể ra ngoài đi dạo, hào hứng vừa dâng lên của Tào Diệp lại rơi xuống, cậu phải ở trong con hẻm tồi tàn kia, không có Tào Tu Viễn lên tiếng, cậu vẫn phải ở nơi đó tiếp tục cái gọi là “trải nghiệm cuộc sống”.
Tào Tu Viễn đúng là tham lam.

Kế tiếp Tào Diệp bắt đầu có ý nghĩ này, chẳng lẽ Lương Tư Triết không đẹp hơn Chương Minh Hàm, không khiến người ta khắc sâu ấn tượng hơn sao? Tại sao Chương Minh Hàm có thể làm nhân vật chính của y là mà Lương Tư Triết lại không thể?
Cậu không biết nói gì để an ủi Lương Tư Triết, ngay cả an ủi cũng có vẻ không có lập trường gì, xui xẻo thật, sao họ lại trở thành quan hệ cạnh tranh? Hơn nữa còn là cái kiểu anh chết tôi sống kia.
Nếu không từ bỏ cơ hội này đi, tặng cho Lương Tư Triết? Trong đầu Tào Diệp lướt qua suy nghĩ này, nhưng cậu lại cảm thấy hơi đau đầu.


Tào Tu Viễn vốn cảm thấy mình là Lưu A Đấu không thể phò nổi, nếu lần này cậu nhường cơ hội, có lẽ mình cũng chẳng bằng Lưu A Đấu trong lòng bố – chỉ có thể là Lưu nòng nọc, cái loại nòng nọc do ếch ngồi đáy giếng đẻ ra.

Chưa kể, cho dù cậu rút lui, cơ hội này có nhất định là của Lương Tư Triết không? Suy đoán từ cuộc đối thoại trong cửa, hình như so sánh với Lương Tư Triết, nhiều người cảm thấy Chương Minh Hàm thích hợp hơn một chút, họ bị mù rồi đúng không?
Trong cuộc đời của Tào Diệp lần đầu tiên nếm được mùi vị xoắn xuýt, trước kia cậu không cần xoắn xuýt, chơi đàn violin không giỏi thì đi làm diễn viên, không thể làm diễn viên thì trở về tiếp tục đi học, dù sao bố Tào Tu Viễn và mẹ Lê Du của cậu, cho dù cậu học nát bét, tốt xấu gì cũng có thể dựa vào bối cảnh gia đình xin vào một trường đại học tốt.

Tệ hơn nữa, cho dù làm công tử bột ăn không ngồi rồi, cả đời này cũng có thể vui vẻ tiêu dao.
Nhưng Tào Diệp luôn không biết tiến thủ, từ sau ngày đó bị Tào Tu Viễn không nể mặt mũi dạy dỗ một trận, mấy ngày nay bỗng nhiên đổi tính, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, đó là khiến Tào Tu Viễn tâm phục khẩu phục, khiến y chính miệng thừa nhận những lời y nói ngày đó là y nhìn lầm, nếu không hai tuần này cậu cũng sẽ không ngoan ngoãn ở trong Lam Yến đọc kịch bản.

Cho nên đến lúc này, cậu thở dài phiền muộn lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay: Xoắn xuýt quá đi mất…
Khi tâm trạng của Lương Tư Triết không tốt, một miếng cơm cũng ăn không trôi.
Mà khi tâm trạng của Tào Diệp không tốt, lại chỉ lo cúi đầu ăn cơm.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần tối lại, màn đêm buông xuống, đèn đường dần sáng lên.

Dòng người tan làm về nhà vội vàng bước đi, Lương Tư Triết nhìn ngoài cửa sổ nghĩ, có lẽ tương lai không lâu, anh cũng sẽ là một người không nổi bật trong đám người bôn ba này.
Mà liên quan đến đàn violin, liên quan đến làm diễn viên, một ngày nào đó sẽ lần lượt trở thành một trong những giấc mộng viển vông của anh, tươi đẹp, xao động, từng có lúc gần trong gang tấc lại không thể chạm vào.
Số phận trêu ngươi, thân bất do kỷ, đúng là có phần xót xa.
Không biết Lương Tư Triết ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ bao lâu, suy nghĩ trong đầu quay đi quay lại vòng thành một vòng lớn, đợi đến khi hoàn hồn, mới phát hiện Tào Diệp ở đối diện đã gục xuống bàn, bất động được một lúc lâu rồi.
Không thể nào? Ăn mà cũng khiến mình ngủ được? Lương Tư Triết duỗi cánh tay, vỗ vỗ cánh tay Tào Diệp qua bàn ăn: “Đi thôi?” Tào Diệp ậm ờ đáp một tiếng, sau gáy cựa quậy, cái đầu nằm sấp trên cánh tay chuyển từ cánh tay này sang cánh tay khác, không bị đánh thức, ngủ rất say sưa.
“Ê, dậy đi.” Lương Tư Triết không biết làm thế nào, tiếp tục vỗ vỗ cánh tay cậu, vỗ hai cái nữa mới nhận ra khác thường – non nửa gương mặt lộ ra ngoài của Tào Diệp trông có vẻ rất đỏ, là màu đỏ ửng chỉ xuất hiện trên mặt của người say rượu.
… Không thể nào? Cứ im hơi lặng tiếng mà uống say như thế? Đồ uống kia thật sự có thể khiến người ta uống say? Bàn tay Lương Tư Triết rời khỏi cánh tay cậu, chuyển sang nửa cốc rượu cậu cầm trong tay, muốn cầm lấy nhìn một cái.
Lúc định rút cốc ra khỏi tay cậu, Tào Diệp dường như phát hiện ra, tay dùng sức nắm chặt cái cốc, nhưng mắt vẫn nhắm, bảo vệ đồ ăn lẩm bẩm một câu: “Đừng cướp của em.”
“Say thật à?” Lương Tư Triết nhìn cậu, “Tào Diệp, cậu tỉnh dậy trước đã.”
Tào Diệp không nhúc nhích, không mở mắt, cũng không nói chuyện.
Lương Tư Triết rút cái tay kia về, nắm hờ để lên môi, lông mày nhíu lại nhìn Tào Diệp, anh nhận ra chuyện hơi khó xử lý.

Mặc dù chưa xem giá trên menu, nhưng đoán từ cách trang hoàng và phục vụ trong quán, số tiền anh mang theo rất có thể không đủ để thanh toán một bàn đầy đồ ăn này.
Nếu không phải buổi chiều Tào Diệp vừa ra tay hào phóng mua cho anh một cái quần, Lương Tư Triết gần như sắp nghi ngờ đây có phải thủ đoạn lươn lẹo để trốn thanh toán không.


Bình luận

Truyện đang đọc