MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Trên đường đi không ai nói chuyện, Lương Tư Triết lái xe rất nhanh.
Lúc đi qua đoạn đường tắc, Lương Tư Triết nghiêng mặt sang hỏi Tào Diệp có mang thuốc lá không.

Lần này Tào Diệp không ngăn anh hút thuốc, đưa một điếu thuốc cho anh, giúp anh châm lửa, sau đó bản thân cũng châm một điếu hút.
Rõ ràng chỉ gặp Tiểu Bạch nhỏ mấy lần, nhưng bây giờ nghe nói tình hình của nó không tốt lắm, Tào Diệp cảm thấy tim mình nặng nề như bị rơi xuống.
Áp suất không khí trong xe rất thấp, có vài lần Tào Diệp không nhịn được quay đầu nhìn Lương Tư Triết, đều có thể nhìn thấy anh hơi nhíu mày, phiền muộn viết hết lên giữa đôi lông mày cau lại.
Sau khi liên lạc lại, Lương Tư Triết trông có vẻ vẫn thành thạo, cảm xúc giấu rất sâu, khiến người ta khó đoán được tâm tư anh, cho dù tối qua nhắc đến ngày giỗ của cha mẹ mình mười năm trước, cũng là giọng điệu và biểu cảm rất bình tĩnh, nhưng bây giờ hiếm thấy Lương Tư Triết lộ vẻ nôn nóng.
“Đèn xanh rồi.” Tào Diệp nhắc nhở.
Lương Tư Triết lấy lại tinh thần “Ừ” một tiếng, giẫm chân ga chạy xe qua ngã tư đường.
Tào Diệp nhìn ra cảm xúc của anh khác thường: “Có cần em lái không?”
“Không sao, sắp đến rồi.” Lương Tư Triết nói, đoạn đánh vô lăng lái vào một làn xe khác, vượt qua một chiếc xe phía trước.
Xe dừng trước bệnh viện thú cưng, Lương Tư Triết lấy mũ lưỡi trai và khẩu trang màu đen từ ghế sau, anh đội mũ lưỡi trai lên đầu rồi đẩy cửa xuống xe, vừa đi vừa đeo khẩu trang.
Bước chân anh rất vội, Tào Diệp bước nhanh theo sau, theo anh đi đến phòng bệnh nằm độc lập.
Hứa Vân Sơ ngồi bên cạnh giường bệnh, đang cúi đầu dùng điện thoại xử lý công việc, thấy họ tới đây thì đứng dậy nói tình hình của Tiểu Bạch nhỏ: “Nó ăn rồi nôn đã mấy ngày, tôi sợ ảnh hưởng đến cảm xúc vào đoàn của cậu nên không nói với cậu, mấy ngày nay mỗi ngày tôi dẫn nó tới đây truyền nước biển.

Nhưng hôm nay thật sự không ổn, đột nhiên trở nên rất nghiêm trọng, hơn nữa miệng sùi bọt mép… Tôi đi gọi bác sĩ đến, để anh ta nói với cậu.”
“Ừ.” Lương Tư Triết đáp một tiếng, ngồi xổm nhìn Tiểu Bạch nhỏ nằm trong lồng.
Cửa lồng không đóng, có lẽ nhân viên bệnh viện cũng biết nó không còn sức để chạy lung tung nữa.
Tiểu Bạch nhỏ nằm nghiêng trên đệm, đang truyền dịch, Lương Tư Triết kéo khẩu trang xuống, mắc ở cằm, giơ tay lên sờ đầu nó.

Tiểu Bạch nhỏ yếu ớt hé nửa mắt, nhìn thấy chủ sau đó ngẩng đầu há miệng, chắc nó muốn sủa một tiếng, nhưng dường như không còn sức, chỉ hừ một tiếng trong cổ rồi lại nằm xuống.

Mầy lần trước gặp Tiểu Bạch nhỏ trạng thái tinh thần của nó cũng không tệ lắm, đến bây giờ Tào Diệp mới chú ý, đối với một con chó mà nói, mười tuổi đã là tuổi già của một con chó.

Mà bây giờ đôi mắt nửa mở của Tiểu Bạch nhỏ vô thần lại vẩn đục, hiện đầy vẻ mệt mỏi, thoạt trông toàn là dấu vết già yếu.
Hứa Vân Sơ dẫn theo bác sĩ tới, Tào Diệp đứng thẳng người, Lương Tư Triết cũng đứng lên.
Bác sĩ bắt tay với Lương Tư Triết, nói bằng giọng điệu rất tôn kính: “Gặp chó của anh nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên gặp anh, bây giờ nói những lời này có lẽ không đúng lúc, nhưng tôi thật sự là fan của anh, thích anh rất nhiều năm rồi.”
“Cảm ơn,” Lương Tư Triết hơi mệt mỏi đối phó xã giao, nhưng vẫn duy trì lịch sự căn bản, “Nói tình huống của con chó đi.”
“Nói thật, không tốt lắm.” Bác sĩ nhìn thoáng qua Tiểu Bạch nhỏ, “Cái lần năm ngoái đã cắt một nửa dạ dày, bây giờ nếu giải phẫu vẫn phải cắt tiếp, nhưng nó lớn tuổi rồi, xác suất giải phẫu thành công… Tôi nói thật với anh vậy, cho dù giải phẫu thành công, khôi phục hậu phẫu cũng chưa chắc có thể qua được.”
“Anh là bác sĩ chuyên nghiệp,” Lương Tư Triết gật đầu nói, “Tôi muốn nghe đề nghị của anh.”
“Bây giờ có hai phương án, một là duy trì trạng thái hiện giờ, nhưng giờ nó ăn không được, chỉ có thể truyền dịch mỗi ngày, theo tình huống này, nó có thể sống nhiều nhất là hai tháng, nhưng thật ra sống rất đau đớn, mỗi ngày không thể ăn cũng không thể hoạt động được, có lẽ phần lớn thời gian đều ở trong bệnh viện…”
“Nghe ra anh không đề nghị phương án này, cái thứ hai thì sao?”
“Phương án hai có lẽ khá là tàn nhẫn với anh, nhưng lại là lựa chọn tốt nhất với con chó, an tử[1], ” Bác sĩ nói xong cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lương Tư Triết, thấy biểu cảm của Lương Tư Triết không có dao động gì, mới yên tâm nói tiếp, “Con chó của anh hiện tại đã có tuổi thọ hơn mười năm, thật ra không có gì khác thọ hết chết già, sống tiếp cũng là tháng ngày chịu đựng, còn không bằng để nó ra đi không đau đớn.”
[1] An tử (cái chết êm dịu): việc thực hiện chấm dứt một cuộc sống với mục đích làm giảm thời gian chịu đau đớn và đau khổ về mặt thể lý cho người bệnh.
Lương Tư Triết cụp mắt, quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch nhỏ.

Trông nó mặt ủ mày chau, chịu đựng hơn một tuần, đau tới nỗi chớp mắt cũng tốn sức, giống như đã sống đến sức cùng lực kiệt rồi.
“Ừ.” Lương Tư Triết giơ tay kéo khẩu trang lên, nửa câu sau nói qua khẩu trang, giọng nói nghe vào hơi nghẹn, “Tôi sẽ xem xét lại.”
Sau khi bác sĩ đi, Lương Tư Triết lại ngồi xuống, nhìn Tiểu Bạch nhỏ, sờ đầu nó, lại nắm chân nó.
Năm ngoái Tiểu Bạch nhỏ làm giải phẫu, anh vẫn đang quay phim ở nước ngoài, không thể về về kịp, là Hứa Vân Sơ làm giải phẫu cùng nó.

Từ đó trở đi, anh đã chuẩn bị tâm lý, biết rằng năm nay Tiểu Bạch nhỏ sẽ ra đi bất cứ lúc nào.

Nhưng thật sự đợi đến giờ phút này, vẫn có cảm giác bất lực và mệt mỏi không xóa nhòa được.

Cuộc sống quá bất lực, mười năm trước cha mẹ bầu bạn với mình đột nhiên qua đời, mười năm sau ngay cả chú chó duy nhất đồng hành cùng mình cũng sắp đi rồi.
Bỗng nhiên, cái cảnh mười năm trước nhận được điện thoại của Tần Diệc Trang nói cho anh biết tin Tiểu Bạch nhỏ ra đời, anh quay cảnh đêm xong, không kịp ăn uống gì đã bắt xe về Nhân Tứ như thể gần ngay trước mắt.
Anh vẫn nhớ dưới đèn đường vàng mờ ở Nhân Tứ, mình cẩn thận từng li từng tí bế Tiểu Bạch nhỏ như cục thịt, lập tức cười ra tiếng, Tào Diệp đặt tên cho nó là “Tiểu Bạch nhỏ”, nhưng không ngờ nó lại giống Caesar đến vậy.
Sau đó nữa, lúc quay “Hồng nam hồng nữ” ở Bắc Kinh, hàng ngày anh về nhà, cảnh đêm thường quay đến tối muộn, Tiểu Bạch nhỏ cũng chịu đói theo mình, không biết có phải khi đó bệnh dạ dày đã bén rễ không.
Sau khi mỗi bộ phim đóng máy, việc đón Tiểu Bạch nhỏ về từ chỗ Hứa Vân Sơ giống như một nghi thức ngăn cách đời người.

Lúc không quay phim anh không hay ra ngoài, không có Tiểu Bạch nhỏ ở cùng, cuộc sống không biết sẽ nhàm chán đến mức nào.
Không ngờ rằng mười năm này cứ lặng yên không tiếng động đi qua như vậy, tháng ngày bầu bạn với nhau chớp mắt đã đi đến cuối.
Tào Diệp ngồi xổm với Lương Tư Triết, nhìn Tiểu Bạch nhỏ, lại quay sang nhìn Lương Tư Triết.
So sánh với sự nôn nóng khi lái xe, bây giờ thoạt nhìn Lương Tư Triết lại cất cảm xúc vào, như là đã chấp nhận kết cục được định sẵn, nhưng Tào Diệp luôn cảm thấy trên người anh có nỗi buồn kìm nén và sâu lắng.
“Em đón nó về nhà,” Tào Diệp khẽ nói, “Em ở Bắc Kinh, có thể chăm sóc tốt cho nó, nói không chừng tình huống sẽ có chuyển biến tốt.”
“Sẽ ư?” Lương Tư Triết hỏi một câu.
“Chắc sẽ.” Tào Diệp an ủi anh, thật ra trong lòng cậu cũng không chắc chắn.
“Tư Triết, chuyến bay của cậu cất cánh vào tám giờ tối,” Hứa Vân Sơ ở phía sau nhắc nhở, “Ăn gì đó rồi đến sân bay sớm đi.”
“Ừ,” Lương Tư Triết nhìn đồng hồ trên tay, “Nên đi rồi.” Đoàn phim cũng sắp bấm máy, anh phải có mặt sớm, phải tiến vào cảm xúc, phải làm chuẩn bị chu toàn, không thể bị kìm chân bởi chú chó đồng hành với mình mười năm được.

Truyền thông và khán giả đều nói anh làm việc tùy hứng, nhưng anh chưa bao giờ tùy hứng với chuyện quay phim, thời gian và cố gắng của mấy trăm người trong đoàn phim không thể bị dở dang, anh luôn biết điều này.
“Em đưa anh đi,” Tào Diệp nói, “Lát nữa quay lại đón Tiểu Bạch nhỏ.” Cậu cũng biết một khi đã ấn định thời gian bấm máy, nếu Lương Tư Triết lâm thời thay đổi kế hoạch, đến lúc đó không biết sẽ dẫn đến tiếng mắng như thế nào.
“Có tôi trông ở đây rồi,” Hứa Vân Sơ nói, “Tư Triết cậu yên tâm đi đi.”
“Ừ,” Lương Tư Triết đáp, lại cúi đầu nhìn Tiểu Bạch nhỏ một lúc, sau đó sờ đầu nó, nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn mày” mới đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Tào Diệp đi theo anh ra ngoài, ra khỏi bệnh viện thú cưng, Lương Tư Triết ddi đến bên cạnh ghế phụ lái, mở cửa xe cúi người ngồi vào.

“Anh muốn ăn gì không?” Tào Diệp ngồi vào, khởi động xe hỏi.
“Ăn đại gì đó đi.” Lương Tư Triết nói.
Bệnh viện thú cưng cách Lomond không xa, Tào Diệp đã gọi điện trước cho đầu bếp của câu lạc bộ, bảo ông chuẩn bị vài món ăn.
Sau khi đến Lomond mấy món ăn nhanh chóng được bê lên đủ, nhưng Lương Tư Triết không ăn nhiều, chỉ húp một bát cháo, đồ ăn khác chỉ động đũa hai cái tượng trưng.
Một bàn đồ ăn còn lại hơn phân nửa, nhưng hai người đều không còn gì muốn ăn, đợi một lát rồi xuất phát đến sân bay.
Lúc đến sân bay trời đã tối, Lương Tư Triết lấy một chiếc áo khoác liền mũ màu đen từ ghế sau xe mặc vào, anh đội mũ lên, đeo khẩu trang màu đen, dựa vào ghế sau, nghiêng mặt sang nhìn bên ngoài cửa sổ mãi.
Anh che mặt rất kín, cũng không mở miệng nói chuyện, Tào Diệp lái xe thỉnh thoảng nghiêng mặt nhìn anh, lại không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.
Tào Diệp chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Lương Tư Triết, lúc dừng ở ngã tư đèn giao thông cậu không nhịn được gọi anh: “Lương Tư Triết.”
Một lát sau Lương Tư Triết mới lên tiếng: “Ừ?”
“Anh đừng lo lắng quá, em sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Bạch nhỏ.”
“Ừ.”
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, làn xe khác có chiếc xe chạy qua, đèn xe thoáng qua bên mặt Lương Tư Triết, nhưng ánh sáng kia nhanh chóng biến mất khỏi mặt anh.
Đoạn đường còn lại không ai nói chuyện nữa.

Tào Diệp không biết an ủi anh như thế nào, Tiểu Bạch nhỏ ra đi dường như đã là kết cục đã định, không ai biết để nó sống thêm mấy ngày rốt cuộc là không nỡ hay là tàn nhẫn với nó.
Đến sân bay, Tống Thanh Ngôn đã liên lạc trước với nhân viên ở sân bay, mở lối đi VIP, chờ Lương Tư Triết ở cửa lối đi với hậu cần mặt đất của sân bay.
Đi đến cửa kiểm tra an ninh, bước chân Lương Tư Triết dừng lại, xoay người nhìn Tào Diệp: “Về đi, trên đường chú ý an toàn.” Giọng anh nghe vào hơi khàn, lộ ra sự mệt mỏi khiến người ta không thể xem nhẹ.
Anh đội mũi và đeo khẩu trang, mũ trùm hơi rộng, hắt ra hơn phân nửa bóng tối trên mặt anh.

Hai người đứng đối diện nhau, Tào Diệp đối mặt với anh, lúc này mới thấy rõ biểu cảm của Lương Tư Triết, sống mũi thẳng tắp chống khẩu trang lên rất cao, nhìn lên đôi mắt hơi lõm xuống, lúc này vành mắt hơi đỏ lên.
Trái tim như đột nhiên bị nắm chặt, hơi đau.

Não vẫn chưa kịp đưa ra quyết định, cơ thể đã sinh ra phản ứng bản năng, Tào Diệp tiến lên một bước, giơ tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ bả vai anh hai cái: “Không sao đâu Lương Tư Triết, Tiểu Bạch nhỏ sẽ khá hơn.”
Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng, cũng giơ một tay lên ôm vai cậu, cúi đầu xuống, chống trán lên vai của Tào Diệp: “Trên đường về lái chậm thôi.”
“Em biết rồi.”

Mấy hậu cần mặt đất cũng chờ bên cạnh nhìn họ, còn có nhân viên công tác cách đó không xa lấy điện thoại ra, hình như muốn chụp ảnh.
Cái ôm này có vẻ không đúng lúc, Lương Tư Triết nhận ra điểm này nên buông Tào Diệp ra rất nhanh, lùi lại một bước: “Tôi đi kiểm tra an ninh.”
“Ừ.” Tào Diệp nói.
Lúc quay người Lương Tư Triết nhìn cậu một cái, cái nhìn kia ẩn dưới bóng tối của mũ trùm, không biết có phải ảo giác không, Tào Diệp cảm thấy ánh mắt đó trông rất sâu, như là cất giấu một loại cảm xúc không thể gọi tên.
Cậu đứng tại chỗ nhìn Lương Tư Triết qua kiểm tra an ninh, trong đầu đều là đôi mắt vừa rồi hơi đỏ lên của Lương Tư Triết, còn có ánh mắt anh nhìn về phía mình khi quay người.
Lương Tư Triết qua cửa kiểm tra, lấy áo khoác sau đó vẫy tay hai cái với cậu, Tào Diệp cũng vẫy tay với anh.
Lối đi VIP có vẻ rất trống trải, Tào Diệp nhìn bóng lưng Lương Tư Triết, rõ ràng bên cạnh có nhân viên sân bay và Tống Thanh Ngôn đi cùng, nhưng nhìn Lương Tư Triết lại có cảm giác cô đơn lẻ bóng.
Trước kia lên máy bay đều ngủ, lần này Lương Tư Triết lại không ngủ được.
Cảm giác ấm áp trong ngực dường như vẫn chưa hoàn toàn rút đi, trong chớp mắt Tào Diệp lại gần, anh phải kiềm chế rất nhiều mới không khiến động tác ôm lại trông quá dùng lực.

Khoảnh khắc đó anh rất muốn ôm Tào Diệp, nắm lấy nhiệt độ dựa vào trong lòng bàn tay, không cho cậu chạy trốn.
Thiếu niên nhỏ của anh thật sự đối xử với anh quá tốt, năm đó chịu cúi đầu với hai người mình không muốn đối mặt nhất vì anh, bây giờ lại chịu lãng tử quay đầu không quen bạn gái vì anh.

Giờ đây lúc anh yếu đuối còn có thể chịu đựng khó chịu trong lòng, đến gần cho anh một cái ôm, nhưng lại không chịu đối mặt với lòng mình, cứ phải chấp nhất làm bạn bè bình thường với anh như mười năm trước.
Nếu tiến thêm một bước, liệu chút nhiệt độ cuối cùng trong cuộc đời này có bị ông trời lấy đi vì lòng tham của mình không?
Tào Diệp nói cùng anh lấy thêm một giải ảnh đế, nhưng cho dù lấy thêm mười giải ảnh đế thì có ý nghĩa gì với mình?
Thành danh khi còn trẻ, từ hố sâu cuộc đời đi từng bước đến đỉnh cao, xem ra anh là một người may mắn nhất trên đời này.

Nhưng vì lẽ đó, mặc dù anh có nhiều bạn bè trong giới có thể tán gẫu uống rượu, nhưng không có lấy một người bạn thân tri kỷ thật sự có thể thổ lộ tâm tình.
Sau này không có Tiểu Bạch nhỏ, lúc không quay phim làm thế nào để tiêu khiển và giết thời gian? Hằng năm đến trước và sau ngày giỗ của cha mẹ sẽ sinh ra cảm giác cô đơn không thể xóa bỏ, hình như mấy mối tình trải qua đều xảy ra ở khoảng thời gian này, nhưng năm nay cũng không yêu đương được, bởi vì Tào Diệp không vui khi anh yêu đương… Lương Tư Triết nhắm mắt thở dài, mình thật sự sắp bị ép thành thánh nhân rồi.
Công thành danh toại, một thân một mình, có lẽ đây chính là số mệnh của mình.
Con người không thể thoát khỏi số mệnh của mình.

Bánh răng vận mệnh đã bắt đầu vận chuyển ầm ầm từ lúc anh mười bảy tuổi, âm thanh và xu thế to lớn, tất cả mọi thứ trong quá khứ, kể cả Tào Diệp, dường như đều đang đẩy anh đi lên con đường về thoạt nhìn phồn hoa như gấm nhưng đã định trước cô đơn.


Bình luận

Truyện đang đọc