MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Lương Tư Triết đứng thẳng người, nhường chỗ cho Tào Diệp vào nhà.
Tào Diệp theo anh đi vào, đổi dép lê ở cửa.

Lúc đổi giày cậu cảm thấy cái cớ mình vừa tìm ngu quá, thăm chó gì chứ, nói thẳng là tới lấy xe không được à, có sẵn lý do bày ra trước mắt, thế mà nhất thời không nhớ ra được, đúng khi trí thông minh rớt mạng…
Nhưng nhớ đến câu nói “Chửi người à” của Lương Tư Triết lại cảm thấy rất buồn cười, người này đã bị dư luận công kích đến mức này, thế mà vẫn có tâm trạng nói đùa, là ra vẻ thoải mái hay là đã tập mãi thành quen với chuyện này?
“Dậy từ lúc nào?” Lương Tư Triết đứng bên cạnh nhìn cậu hỏi, “Ăn cơm chưa?”
Anh vừa hỏi xong, Tào Diệp cảm thấy mình cũng hơi đói, sau khi tỉnh ngủ cậu chưa ăn gì cả, trực tiếp gọi tài xế tới đây.

Ban đầu vẫn không cảm thấy đói lắm, nhưng Lương Tư Triết nhắc đến, cậu đột nhiên cảm thấy bây giờ mình đói đến mức bụng dán vào lưng.
“Chưa, lát nữa về ăn.” Tào Diệp thay giày nói.
Lương Tư Triết không nói gì, đi đến cạnh ghế sofa cúi người cầm lấy điện thoại, xoay người đến một căn phòng khác.
Trong phòng loáng thoáng vang lên tiếng nói chuyện, chắc Lương Tư Triết đang gọi điện, nói chuyện điện thoại với ai? Lương Tư Triết có bạn gái à? Trong đầu Tào Diệp hiện lên suy nghĩ này.
Thay giày xong, Tào Diệp quay người lại, Tiểu Bạch nhỏ đã đứng cách đó mấy bước, nhìn chằm chằm cậu quan sát.

Nó không tinh nghịch như Caesar năm đó, không trực tiếp nhào lên, cứ đứng tại chỗ thử vẫy đuôi với cậu.

Thoạt nhìn tính cách vẫn giống Tiểu Bạch hơn.
Tào Diệp đi về phía nó hai bước, ngồi xổm xuống, giơ tay sờ lên đầu nó.

Mặc dù là chó lai, nhưng dáng vẻ rất oai phong, thêm nữa được Lương Tư Triết nuôi rất tốt, bộ lông có vẻ rất mượt mà.
Cái đuôi chó vẫy vui hơn, xem ra rất có thiện cảm với cậu.
Tào Diệp đứng lên thử đi vài bước, Tiểu Bạch nhỏ cũng đi theo cậu, nhưng từ đầu đến cuối đều cách cậu hai bước, giống như muốn lại gần nhưng lại hơi sợ.


Trông rất ngoan, vẻ ngoài giống Caesar, tính cách giống Tiểu Bạch.
Tào Diệp ngẩng đầu nhìn một cái, Lương Tư Triết vẫn nói chuyện điện thoại trong phòng, có lẽ không nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng khách, cậu lại ngồi xổm xuống lần nữa, hạ giọng, nhìn đôi mắt đen láy tròn xoe trước mắt gọi một tiếng: ” Tiểu Bạch nhỏ.”
Năm đó đặt cái tên này rất ngây thơ, sau khi gọi ra cậu cảm thấy hình tượng của mình hơi sụp đổ, nhưng vẫn không kìm được dang cánh tay về phía Tiểu Bạch nhỏ vẫy tay: “Lại đây.”
Tiểu Bạch nhỏ không cử động, đứng tại chỗ nhìn cậu.
Tào Diệp ngồi xổm dịch về phía nó hai bước, nói khẽ: “Không biết tao đúng không? Tên của mày là do tao đặt đấy.”
Tiểu Bạch nhỏ cũng có tình cảm, không biết nghe hiểu lời cậu nói hay đơn giản có nhiều thiện cảm hơn với cậu mà đến gần cậu, ngửi cổ Tào Diệp, dựng thẳng hai tai cọ cằm Tào Diệp, khiến cậu cảm thấy hơi ngứa.
Tào Diệp thích động vật nhỏ, Tiểu Bạch nhỏ lại có quan hệ chặt chẽ với cậu, cậu giơ tay vòng qua gáy Tiểu Bạch nhỏ, vuốt ve nó, cúi đầu nhìn nói: “Ngửi gì đấy? Tao đã nuôi bố của mày, còn từng cho mẹ mày ăn, ngửi ra rồi hả?”
Tiểu Bạch nhỏ phát ra tiếng “ư ử” trong cổ họng, lại chồm lên người cậu.
Lúc này Lương Tư Triết kéo mở cửa, đi ra khỏi phòng, Tào Diệp lập tức im bặt, xoa phần lông ở gáy Tiểu Bạch nhỏ, không nói chuyện với nó nữa.

Đối thoại với một con chó ngay trước mặt Lương Tư Triết có vẻ rất đần.
Lương Tư Triết đi tới, sờ lên đầu Tiểu Bạch nhỏ, nhìn về phía Tào Diệp: “Đến sofa ngồi đi, ngồi xổm mỏi lắm.”
Tào Diệp đáp một tiếng rồi buông Tiểu Bạch nhỏ ra, đứng lên đi về phía ghế sofa, Tiểu Bạch nhỏ cũng theo cậu đi qua, nằm trên chân cậu.
Tào Diệp ngồi trên ghế sofa, mặt ngoài chơi với chó, trong lòng lại không nhẹ nhàng như những gì biểu hiện ra.
Không thể nhắc chuyện dư luận, cho dù ai bị gắn cái mác hút cần như vậy đều sẽ rất bực mình đúng không, không muốn khiến Lương Tư Triết thêm bực.
Không muốn nhắc đến chuyện quán bar, ngay cả bản thân cậu cũng không nói rõ được, tại sao lúc đó khăng khăng muốn mở một quán bar dưới lòng đất ở phố Nhân Tứ.
Cậu nghĩ ngợi rồi lên tiếng hỏi: “Sao anh không ngủ?”
Lương Tư Triết ngả người dựa vào lưng ghế, thoạt nhìn rất thả lỏng, âm điệu kéo dài hơi lười nhác: “Vừa định ngủ thì cậu qua đây.”
Tào Diệp nghiêng mặt sang nhìn anh: “Có phải tôi quấy rầy anh nghỉ ngơi không, tôi chỉ đến lấy xe, bây giờ đi, anh ngủ đi.” Nói xong buông Tiểu Bạch nhỏ ra định đứng lên.
“Này, đừng đi mà,” Lương Tư Triết cản cậu, giơ tay đè cổ tay cậu lại, “Cậu tới đây quan trọng hơn, đi ngủ thì lúc nào ngủ chả được, không vội.” Cái tay kia chỉ chạm vào cổ tay Tào Diệp một cái rồi rút về, giống như đụng chạm đơn giản giữa bạn bè, chưa đến mức vượt khuôn.
Lời nói này khiến người ta không có cách nào tiếp lời, không nói được chỗ nào sai, nhưng mà nghe lại thấy không đúng.

Tào Diệp không thích Lương Tư Triết nói như vậy, giống như ép mình nghĩ kỹ theo một hướng nào đó theo lời của anh.
Cậu ra vẻ tự nhiên cười một tiếng: “Tôi tới đây một chuyến có gì mà quan trọng, khuya ngày hôm trước anh quay cảnh đêm chưa ngủ được mấy, tối hôm qua lại giúp tôi xử lý chuyện quán bar cả đêm không ngủ, trong mắt tôi đi ngủ quan trọng hơn.”

“Tào Diệp.” Lương Tư Triết nghiêng người về phía trước, cùi chỏ chống lên đùi, nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp.
Lúc giọng nói anh trầm xuống gọi hai chữ “Tào Diệp”, nhịp tim Tào Diệp tự dưng loạn một nhịp, nhưng giọng điệu vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Hả?”
“Tối qua tôi đến Nhân Tứ một chuyến, cậu có muốn nói chút chuyện liên quan đến quán bar kia không?”
Tào Diệp lại đặt tay về gáy của Tiểu Bạch nhỏ, xoa hai cái: “… Nói cái khác đi.” Cậu trả lời rất dứt khoát, sợ Lương Tư Triết một hai ép mình nói rõ tại sao muốn mở một quán bar trên địa điểm cũ như Nhân Tứ.
Nhưng không ngờ Lương Tư Triết rất tốt tính mà thuận theo cậu: “Được, vậy chúng ta không nói chuyện này, đợi khi nào cậu muốn nói thì nói.

Đúng rồi, Caesar thế nào?”
“Không biết,” Tào Diệp đáp, “Mấy năm trước đã tặng cho người khác.”
Lương Tư Triết gật đầu, lại hỏi: “Vậy cậu có muốn biết Tiểu Bạch thế nào không?”
Tào Diệp quay sang, ngước mắt nhìn anh.
“Nó đi rồi,” Lương Tư Triết kể, “Chuyện từ bốn năm trước, cậu còn nhớ Tần Diệc Trang không? Ca sĩ hát ở quán bar Nhân Tứ, tôi vẫn luôn nhờ anh ta chăm sóc Tiểu Bạch giúp tôi, có một lần Tiểu Bạch tự chạy ra đường, không cẩn thận bị xe cán, chết ngay tại chỗ.”
Tào Diệp không lên tiếng, bàn tay rơi trên đầu Tiểu Bạch nhỏ, nuốt khan một cái, trái cổ lăn một cái.
Nghe được tin tức đến muộn mấy năm này vẫn rất khó chịu, trong chớp mắt nghĩ đến hình ảnh Caesar và Tiểu Bạch làm chuyện bất chính giữa ban ngày ban mặt, cậu và Lương Tư Triết ngồi xổm dựa vào tường ăn kem, giống như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.
Lương Tư Triết nhìn cậu thấp giọng hỏi: “Tiểu Bạch và Caesar, bây giờ nhớ lại cậu còn cảm thấy buồn nôn không?”
“Tôi không nghĩ đến nữa,” Tào Diệp cụp mắt nhìn Tiểu Bạch nhỏ, “Chuyện đã qua rồi, tôi rất ít khi nghĩ đến.”
Lương Tư Triết gật đầu, không nói tiếp nữa.
Tào Diệp đứng lên: “Tôi phải đi làm biên bản, anh ngủ đi, không làm phiền anh nữa.”
“Đi bây giờ à?” Lương Tư Triết ngước mắt nhìn cậu, “Không chơi thêm với Tiểu Bạch nhỏ một lúc nữa? Tôi thấy nó rất thích cậu.”
Tào Diệp cúi đầu nhìn, Tiểu Bạch nhỏ làm ổ bên chân cậu, dùng răng khẽ cắn ống quần cậu: “Có phải nó cũng buồn ngủ rồi không? Trông chẳng có tinh thần gì.”
“Cậu trông cậy một con chó mười tuổi hoạt bát như thế nào?” Lương Tư Triết cười, cúi người bóp mặt Tiểu Bạch nhỏ một cái, “Nó đã già, trước kia rất có tinh thần.” Anh đứng lên đi về phía cửa, “Tào Diệp cậu lại đây.”
Tào Diệp không rõ ràng lắm đi theo anh đến bên cửa, Lương Tư Triết nhấn mấy cái lên màn hình điện tử trên tường, quay đầu nhìn cậu bảo: “Nếu cậu muốn có thể ghi lại dấu vân tay, sau này cậu muốn đến thăm nó thì đến lúc nào cũng được.


Năm ngoái nó bị bệnh dạ dày, lúc đến bệnh viện kiểm tra bác sĩ nói nó không còn nhiều thời gian sống nữa.”
Tào Diệp quay đầu nhìn Tiểu Bạch nhỏ nằm trên sàn nhà không đi theo, lại nhìn Lương Tư Triết, cậu nghĩ Lương Tư Triết có thể sẽ rất buồn, nhưng cậu lại không thể nhìn thấy chút biểu cảm buồn bã nào trên mặt Lương Tư Triết.

Biểu cảm của anh rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện không thể bình thường hơn.
Lương Tư Triết đang nghĩ gì? Thoạt nhìn anh ung dung với mọi chuyện, đối với những lời nói xấu và chửi rủa chua ngoa trên mạng, đối với cái chết đột ngột của Tiểu Bạch đột bốn năm trước, đối với việc Tiểu Bạch nhỏ bầu bạn với anh mười năm sắp rời đi.
Dường như anh đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình, đến khi những cảm xúc kia thật sự đầy tràn không giấu được sắp tràn ra, mới thỉnh thoảng lộ ra một chút yếu đuối.
Tào Diệp giơ tay bấm dấu vân tay ngón trỏ của mình trên màn hình, nhấn ba lần thì vang lên một tiếng “tít”, vân tay đã được ghi vào hệ thống.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Trên màn hình phía sau cửa hiển thị khuôn mặt của Tống Thanh Ngôn: “Anh Tư Triết, là em.”
Lương Tư Triết giơ tay kéo cửa ra, nhận lấy túi xách trong tay Tống Thanh Ngôn: “Đến rất kịp thời.”
“Hì hì, kịp thời nhỉ?” Tống Thanh Ngôn cũng cười, “Lúc anh gọi điện thoại em đã đến cửa tiểu khu rồi, đang tính đi vào đưa hợp đồng cho anh, nghe nói anh muốn mua đồ ăn em lại bảo anh Trần lái đến siêu thị gần đó, không phải giữa trưa anh ăn cơm ở công ty rồi sao?” Đang nói dở, cô xoay mặt nhìn thấy Tào Diệp đứng bên cạnh, “Sếp Tào cũng ở đây.” Tuy là nói như vậy, nhưng giọng điệu cũng không có nhiều kinh ngạc.
“Có khách đến, anh phải chiêu đãi một bữa.” Lương Tư Triết cười.
“Anh nấu bát mì đãi khách hở…”
“Nghe xem nói gì đây hả? Khách còn không có ý kiến mà, em lại khiến anh sượng mặt trước.” Lương Tư Triết cười một tiếng, nhìn về phía Tào Diệp, “Nấu bát mì được không?”
“Nấu mì gì?” Tào Diệp nhìn thoáng qua đồ trong tay anh rồi phản ứng lại, “Nấu cho tôi?”
“Nếu không thì?”
Tống Thanh Ngôn lập tức cảm thấy mình đứng ở đây hình như hơi thừa: “Vậy… đồ đã đưa tới hết rồi em rút lui đây anh Tư Triết, mời anh xem hợp đồng trước, bữa sau em lại tới lấy.”
Lương Tư Triết đáp một tiếng “Được”, Tống Thanh Ngôn tự giác ở bên ngoài đóng cửa lại.
“Ăn chút gì thanh đạm nhé, tối qua uống nhiều rượu quá.” Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp một cái.
“Anh biết nấu ăn?” Tào Diệp có phần ngạc nhiên nhìn anh.
“Cậu chưa bao giờ xem phim tôi đóng phải không?” Lương Tư Triết cười, quay người đi vào phòng bếp, “Trong Hồng nam hồng nữ tôi nấu mì rất nhiều lần, cũng từng nấu đồ ăn, xem như biết vài món đơn giản.”
“Vậy, tôi làm trợ thủ cho anh.” Tào Diệp theo tới.
“Không cần, đều là bán thành phẩm đã rửa sạch sẽ, cậu đến phòng khách chơi với Tiểu Bạch nhỏ đi.”
“Ò…” Tào Diệp đáp, nhưng vẫn đứng ở cửa phòng bếp không di chuyển.
Động tác của Lương Tư Triết rất thành thạo, đổ nước vào nồi đặt lên bếp từ rồi đun, sau đó lấy hai quả trứng trong tủ lạnh ra, lại lấy một cái bát trong tủ bếp ra, một tay cầm trứng đập vào viền bát, lòng trắng và lòng đỏ trứng đã chảy vào trong bát.
“Anh thường tự nấu cơm à?” Tào Diệp dựa vào khung cửa nhìn động tác nấu ăn của Lương Tư Triết, thế mà cũng rất cảnh đẹp ý vui, trong đầu bỗng lóe lên câu nói của Tào Tự Ninh: “Anh xem Vọng xuyên chi xuyên chưa? Dáng người của anh ấy trong bộ phim kia tuyệt vãi chưởng, quả thực là thiên thái của em!” Không nói những cái khác, ánh mắt của Tào Tự Ninh ngược lại rất tốt.

“Lúc không quay phim thường là tự nấu.” Lương Tư Triết nói.

Nước trong nồi đã sôi, anh bỏ mì vào, cầm đũa khuấy hai lần.
Tào Diệp đột nhiên cảm thấy cảnh quá đỗi bình thường trước mắt này rất kịch hóa.
Bên ngoài đủ lời đồn truyền đi khắp nơi, nhân vật chính của sự kiện lại ở trong nhà gió êm sóng lặng, còn có thể bình thản nấu một bát mì.
Nếu chuyện này truyền đi lại là một tin tức.
Mì được nấu xong rất nhanh, Lương Tư Triết cầm nồi, đổ mì vào trong bát, bưng đến bàn ăn.
Rau cải xanh mơn mởn và một quả trứng chần nước sôi đặt trên cùng, một bát mì nóng hổi này khiến người ta rất muốn ăn.
“Ăn đi.” Lương Tư Triết nói, “Tôi lên tầng ngủ.” Nói xong rút khăn giấy trên bàn ăn lau tay, sau đó đi về phía cầu thang.
“Được,” Tào Diệp đáp, quay đầu nhìn anh, “Ờm… Lương Tư Triết, cảm ơn anh chuyện quán bar.”
Lương Tư Triết đang đi đến cạnh cầu thang, nghe vậy quay đầu nhìn cậu: “Định cảm ơn thế nào?”
Tào Diệp ngẩn ra một lát: “Cảm ơn thế nào cũng được, anh nói.”
“Tôi nói à…” Lương Tư Triết cười với cậu một cái, “Còn nhiều thời gian, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, cậu hãy nhớ chuyện này.”
“Được.” Tào Diệp trả lời rồi cúi đầu ăn một miếng mì.

Mì nóng hổi thuận theo thực quản trôi xuống, ngũ tạng lục phủ bị cồn giày xéo cả đêm như thể ai về chỗ nấy ngay lập tức.
Lương Tư Triết đi đến phòng ngủ trên tầng, đến tầng hai thì dừng lại, cánh tay gác lên cầu thang nhìn Tào Diệp bên dưới: “Ăn xong cậu có thể chơi với Tiểu Bạch nhỏ một lát, tôi ngủ trên tầng hai, cậu cứ nói chuyện với nó, tôi không nghe thấy.”
“Tôi nói gì với nó chứ…” Tào Diệp ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi không ngây thơ đến thế.”
“Ngây thơ ư?” Lương Tư Triết cười, “Tôi cũng thường xuyên nói chuyện với nó.”
“Nói gì?’
“Nói rằng tôi có một người bạn, tên là Tào Diệp, cái tên này của mày là cậu ấy đặt cho.”
Mới nãy mình đã nói lời này, Tào Diệp thầm nghĩ, cậu ngẩng đầu nhìn Lương Tư Triết, hỏi tiếp: “Còn nói gì nữa?”
“Còn nói, cậu ấy từng nuôi bố mày, còn cho mẹ mày ăn.”
Tào Diệp: “…” Chẳng phải mình mới vừa nói những lời này sao? Thế mà bị Lương Tư Triết nghe được không sót câu nào…
“Anh cố ý đúng không Lương Tư Triết?” Tào Diệp nghiến răng nói.
“Nói chuyện với chó còn sợ bị tôi nghe thấy,” Lương Tư Triết cúi đầu nhìn cậu cười bảo, “Tào Diệp cậu đáng yêu quá.” Nói xong đứng thẳng người, đẩy cửa đi vào phòng ngủ tầng hai.


Bình luận

Truyện đang đọc