MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Tào Diệp trở về phòng ấm ức không vui, Lương Tư Triết đang ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu mở vali tìm kiếm thứ gì đó.
“Cậu ngủ giường nào?” Thấy cậu trở về, Lương Tư Triết ngẩng đầu hỏi cậu.
“Nào cũng được,” Tào Diệp không hứng thú nói, “Đằng ấy chọn đi, tôi chưa chắc đã ở đây.”
“Tôi cũng vậy.” Lương Tư Triết nói, đoạn lấy khăn mặt và quần áo thay giặt đi vào phòng tắm, “Cậu chọn đi, tôi tắm trước.”
Bắc Kinh nóng hơn Nham Thành bét cũng phải mười độ, vừa rồi ở dưới tầng không mở điều hòa, không khí rất oi bức, anh toát mồ hôi khắp người.

Trước khi thay quần áo sạch phải tắm rửa đã, đây là thói quen được mẹ anh dạy từ nhỏ đến nay.

Mặc dù đã lâu rồi không có ai nhắc chuyện này bên tai, nhưng đến giờ Lương Tư Triết vẫn giữ nguyên thói quen này.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên rào rào, Tào Diệp đứng trước giường bên cửa sổ, bổ nhào xuống giường, sau khi nằm như xác chết vài phút, cậu lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu gọi điện cho đám bạn xấu trong danh bạ.
Gọi lần lượt theo chữ cái đầu tiên, bắt đầu từ chữ “B” trên cùng nhất: “Ê Tiểu Bạch, tao Tào Diệp đây, mày ở đâu vậy? Ở cùng bố làm gì? Chẳng phải bố mày định cưới một mẹ kế nhỏ cho mày bực mình kia mà… Hả? Chú Bạch, xin lỗi, cháu vừa nói đùa với Tiểu Bạch thôi… Đánh hội đồng tuần trước? Không liên quan đến cháu, cháu thật sự không tham gia, tuần trước cháu vẫn chưa về nước mà…”
Xuất sư bất lợi, còn vô duyên vô cớ bị cha của bạn răn dạy một trận, Tào Diệp cúp điện thoại, lại ỉu xìu gọi người tiếp theo: “Alo Minh Nghiêu, đang đâu đấy? Vẽ tranh? Lại vẽ ở đỉnh núi nào? Kilimanjaro? Mày chạy đến Châu Phi?… Thôi mày vẽ đi, tao cũng không có chuyện gì đứng đắn, cúp đây.”
“Alo anh Đới, anh ở nhà không… Khoan đã anh làm gì mà thở khiếp vậy, anh đang làm gì, đệt, vậy anh nhận điện thoại cái quần gì?! Cúp đây.”
Khi Lương Tư Triết tắm nước lạnh đi ra khỏi phòng tắm, Tào Diệp đang gọi đến chữ “L”, là gọi cho Lâm Ngạn, ban đầu cậu rã rượi nằm trên giường, nhưng trong nháy mắt Lương Tư Triết đi ra thì lập tức xoay người ngồi bật dậy: “Ở đâu? Em cũng đi! Em không có hứng thú với nam, nhưng em thực sự không còn chỗ để đi nữa… Gặp mặt rồi nói sau, đúng, trên người em chẳng có xu nào, lát nữa anh ra ngoài trả tiền xe giúp em.” Tào Diệp nói xong, mặt mày tỏa sáng nhảy xuống giường, khác hẳn với người trước khi Lương Tư Triết vào phòng tắm, “Được rồi, đợi em nhé!”

Tiếng nói vẫn chưa dứt, người đã kéo cửa ra lao ra ngoài.
Lương Tư Triết để trần thân trên, ngồi xổm bên cạnh vali tìm áo, vòi hoa sen trong phòng tắm dùng không thuận tay lắm, cái áo vừa rồi anh mang vào không cẩn thận bị bắn ướt rồi.
Anh lấy ra một chiếc áo thun trắng khác, cầm đứng lên, đang tính mặc vào đầu, cửa lại mở ra, Tào Diệp xông vào, cũng không xem mình là người ngoài, hai bước đã tới gần, cánh tay ngoắc lên vai Lương Tư Triết, xích lại gần nói bên tai anh: “Người anh em, chốc nữa chú Dần hoặc bố tôi đến đây, đằng ấy gánh giúp tôi tí nhé.”
Lương Tư Triết nhắc nhở mà không thèm quay đầu lại: “Trên người tôi có nước.” Anh vừa tắm nước lạnh xong, chỉ dùng khăn tắm lau qua loa mấy cái đã ra khỏi phòng tắm, lúc này trên người vẫn lưu lại giọt nước chưa bay hết.
Tào Diệp cúi đầu nhìn áo thun trắng trên người mình, bên dán vào người Lương Tư Triết quả nhiên bị dính ướt một chút, nhưng cậu chẳng để ý, cũng không tránh, vẫn khoác bả vai Lương Tư Triết: “Không sao, có được không anh?”
Lúc này lại biết phải gọi một tiếng anh rồi, rất giỏi giả ngoan ha.

Âm sắc thiếu niên mang theo chút ý tứ lấy lòng, nghe vào lại có mấy phần như làm nũng.
Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn cậu một cái: “Tôi gánh giúp cậu kiểu gì?”
Bàn tính trong lòng Tào Diệp gõ kêu cạch cạch: “Nếu như tập kích bất ngờ, thì anh bịa đại cái lý do đối phó với họ, cứ nói em… đến phụ cận cho chó ăn rồi? Cho mèo ăn cũng được, sau đó anh lén gọi điện thoại cho em biết, em lập tức bắt taxi tới, được không?”
So với điệu bộ thân thiết tự nhiên của Tào Diệp, thái độ của Lương Tư Triết không nóng cũng chẳng lạnh, chỉ hờ hững phun ra hai chữ: “Có thể.”
“Bạn chí cốt,” Tào Diệp dùng tay còn lại lấy điện thoại từ túi sau ra, mở giao diện danh bạ, đưa tới trước mặt Lương Tư Triết, “Số anh bao nhiêu? Nhập vào cho em?”
Lương Tư Triết nhập dãy số của mình, lại gõ tên mình vào, đưa điện thoại cho cậu.
Tào Diệp nhận điện thoại, lúc này mới buông Lương Tư Triết ra, gọi đi đồng thời thấp giọng lặp lại tên của Lương Tư Triết.


Đợi đến khi điện thoại Lương Tư Triết ném trên bàn bắt đầu rung lên, cậu ngẩng đầu nở một nụ cười xán lạn với Lương Tư Triết: “Gọi qua cho anh rồi, anh lưu lại đi.”
Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng, cầm mép áo thun giật xuống một cái, hai cánh tay xuyên qua ống tay áo, đang định thò đầu ra thì Tào Diệp giơ tay vỗ bả vai anh một cái: “Body ngon đấy.” Nói xong nhấc chân đi về phía cửa, đồng thời cũng không quên giả ngoan cho tròn, đi tới bên cạnh cửa dẻo mồm quay đầu nói với Lương Tư Triết: “Vậy em rút đây, cảm ơn nhé anh Tư Triết.”
Lương Tư Triết mặc quần áo tử tế, bắt đầu sắp xếp hành lý.

Nếu vừa rồi Tào Diệp nằm trên cái giường gần cửa sổ, vậy anh đương nhiên sẽ chọn giường còn lại.
Thật ra cũng không có gì thu dọn, gấp hết quần áo mùa hè bên trong lại, hai bàn tay luồn xuống cuối, chuyển nguyên xi vào trong tủ treo quần áo, vậy là xong việc.
Dưới lầu vang lên âm thanh của dàn âm thanh kém chất lượng, đang phát khúc nhạc dạo của bài ca nước miếng[1] phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng có thể nghe được, sàn nhà dưới chân như thể cũng chấn động theo.

Tiếng người như quỷ khóc sói gào cũng vang lên theo, mặc dù không đúng tông một câu nào cả, nhưng người cầm micro hát nghe vào rất say mê.
Cách âm rõ là kém, nếu hát đến đêm hôm khuya khoắt, còn để cho người ta ngủ không? Lương Tư Triết lấy một bộ tai nghe in-ear từ trong vali ra, ném lên giường, sau đó đóng vali lại đặt ở góc tường, cầm lấy chìa khóa trên bàn, kéo mở cửa đi ra ngoài.
Hành lang tầng ba vẫn là dáng vẻ lúc mới vào, ánh đèn mờ nhạt, hai cánh cửa gỗ cổ xưa đóng chặt, khiến người ta không đoán ra bên trong có người ở hay không.
Tầng hai cách một tầng thì hoàn toàn là cảnh tượng khác biệt: ánh đèn màu bạc lạnh sáng đến mức chói mắt, nhấp nháy theo từng nhịp điệu của nhạc múa hành lang, chiếu lớp dầu trên đầu và trên mặt khách đến mức bóng loáng.

Hành lang gỗ hơi hẹp, hai người đi thì vừa, ba người lại hơi chật.

Lúc xuống lầu Lương Tư Triết chạm mặt với một đôi nam nữ dính lấy nhau, người đàn ông bụng phệ ôm người phụ nữ eo thon, mặt mũi người phụ nữ tràn đầy nụ cười lấy lòng.
Anh nghiêng người nhường đường cho hai người kia, nhưng cầu thang thật sự chật, người đàn ông kia lại hơi béo, cho nên né tránh hơi tốn sức.
Không dễ gì chen ra khỏi hoàn cảnh ồn ào, anh đứng cạnh cửa Lam Yến hít một hơi thật sâu.
Màn đêm buông xuống, ban đêm hẻm nhỏ náo nhiệt ồn ào, khác hoàn toàn với bầu không khí nhạt nhẽo tầm thường vào một tiếng trước.

Ngay cả mùi cũng trở nên sinh động và phong phú.

Lúc sẩm tối mùi khói dầu đơn điệu hòa lẫn với mùi cháy sém của thịt nướng, mùi tương đun nhừ và mùi thơm lừng của cơm rang.
Lương Tư Triết chậm rãi đi dọc theo hẻm nhỏ ra ngoài, cách Lam Yến càng xa, tiếng xì xèo chiên xào nghe càng rõ ràng hơn.
Lương Tư Triết cảm thấy mình rất đói, lúc chạng vạng tối đứng ở cửa Lam Yến, đối diện với từng cánh cửa dầu mỡ, anh vẫn cảm thấy không thèm ăn nổi.

Lúc này đi ngang qua mỗi quầy hàng, vậy mà lại thấy rất hấp dẫn.
Trời rất nóng, anh tìm một quán ăn có dư chỗ trống, tiện tay kéo một cái ghế trúc ngồi xuống, gọi một phần mì lạnh, lại thêm quả trứng luộc và nửa phần thịt bò kho tương.
Tốc độ bưng thức ăn lên rất nhanh, Lương Tư Triết gắp một đũa mì lên nếm thử một miếng, mùi vị cũng được, ngon hơn đồ gọi ship hôm qua nhiều.

Nghĩ đến đây, mới nhận ra lúc này mình đang ngồi ở đất Bắc Kinh.

Lại nghĩ đến những lời Tào Tu Viễn nói lúc đến nhà mình tối qua, nghĩ đến lần chạm mặt với con trai của Tào Tu Viễn hôm nay, càng cảm thấy khó mà tin nổi.
Được thôi, vậy sẽ coi đây là điểm xuất phát, bắt đầu lại từ đầu đi.

Lương Tư Triết cúi đầu, đút từng miếng mì lạnh vào trong miệng mình và nghĩ.
Không kéo đàn violin được nữa cũng có thể làm chuyện khác, Tào Tu Viễn nói không sai, đối với một diễn viên mà nói, có thể kéo violin hay không cũng chẳng quan trọng chút nào.
Từng miếng mì lạnh đi vào trong dạ dày, lấp đầy dạ dày anh từng chút một, Lương Tư Triết ôm bát sứ húp một hớp nước dùng, trong nháy mắt đặt bát xuống, anh cảm thấy mình ăn no rồi, cùng lúc đó, một vài thứ đã chết lặng trong cơ thể anh rất lâu dường như cũng rục rịch tỉnh lại.
Anh trả tiền, tản bộ dọc con hẻm, góc rẽ gần đường cái nhất là một quán bar, tên là quán bar Kinh Tuyến, chữ bảng hiệu được ghép bằng những bóng đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng màu lam đậm, so sánh với phong cách trang trí lòe loẹt của Lam Yến, nơi này lại có một sự quạnh quẽ độc đáo, không ăn nhập gì với không khí ồn ào của cả hẻm.
Tiếng nhạc phát ra từ bên trong cũng rất êm tai, ca sĩ chính của ban nhạc đang hát “Một tấm vải đỏ” của Thôi Kiện, giọng khói nghe vào rất có cảm giác, sự ngắt nhả cũng rất thích hợp.
Lương Tư Triết nghe một lát, không tự chủ được bắt đầu thấp giọng ngâm nga theo:
“Cảm giác này khiến tôi rất thoải mái.
Nó khiến tôi quên đi tôi không còn nơi ở
Em hỏi tôi muốn đến nơi nào
Tôi nói rằng muốn đi lên con đường của em”


Bình luận

Truyện đang đọc