MẸ 17 TUỔI: CON TRAI THIÊN TÀI CHA PHÚC HẮC

Hạ Thiên dở khóc dở cười, nha đầu ngốc này, hôn cũng không nhắm mắt lại, chẳng sợ tâm lý anh sau khi nha đầu này nhìn chằm chằm một phút đồng hồ thân cũng không nổi nữa a.

Đột nhiên, anh hơi nghiêng mắt, lại hỏi Sophia, " Phòng của em ở nơi nào?"

Sophia ngây ngốc chỉ, sau đó liền bị ôm ngang lên đến, nhanh như tia chớp tiến gian phòng, lúc này cô mới phản ứng được, sắc mặt hồng thấu, gắt gao đẩy anh, vừa mới đóng cửa lại liền nghe bên ngoài tiếng mở cửa, Sophia trong lòng căng thẳng.

Em trai đã trở về.

Cô theo trong ngực anh nhảy xuống, cách xa anh ba thước, hình như anh là thất đăng đồ tử, Hạ Thiên ngồi xuống trên giường của cô, thư thư phục phục nhìn cô, thưởng thức sắc mặt như rạng mây đỏ của cô gái nhỏ, anh ám chỉ được đủ rõ ràng, oa oa chỉ số thông minh EQ đều cao, đã sớm tâm như gương sáng tựa như, lại chưa bao giờ làm ngu xuẩn, tự nhiên biết anh là có ý gì.

"Chị, em đã về." Bên ngoài truyền đến thanh âm non nớt của tiểu vương tử.

Sophia phục hồi tinh thần lại, "Chị biết, chị muốn ngủ trưa, em tự gọi đồ ăn."

"Chị muốn ăn gì, em gọi một thể."

"Gì cũng được."

Bên ngoài lại không có âm thanh, tiểu vương tử gọi đồ ăn ngoài, chạy lên lầu, Sophia nhìn qua Hạ Thiên, "Đi nhanh lên một chút đi."

"Không đi."  Khí lực của cô sao đẩy được Hạ Thiên, anh ngồi giống phải như một pho tượng tượng Phật, không biết nhiều ổn.

Sophia nói, "Vì sao không đi?"

"Tại sao muốn đi?"

"Anh ngang ngược vô lí, em trai em đã trở về, không thể nhìn thấy anh." Sophia nói, nếu là bị em trai biết có một người đàn ông ở nhà của cô, ba mẹ khẳng định cũng biết, cô tạm thời còn không nghĩ náo ra loại tình yêu này.

"Anh đã tính phúc hậu, làm người không thể yêu cầu quá cao, nếu như anh không ôm em vào phòng, suy nghĩ một chút hình ảnh kia, chậc chậc..." Hạ Thiên rất có ý tiếc nuối, nếu không phải suy nghĩ đến cho cậu em vợ tương lai một cái ấn tượng tốt, anh mới sẽ không ngốc buông tha phúc lợi như thế.

Sophia, "..."

Anh quả thực là ngang ngược vô lí.

"Oa oa, tại sao không thể tiếp nhận anh?" Hạ Thiên nặng nề nhìn ánh mắt của cô, "Chỉ cần nói ra một lý do anh có thể tiếp thu, anh lập tức đi ngay, không có hai lời."

Sophia không được tự nhiên tránh ánh mắt, lý do anh tiếp thu? Anh có thể tiếp thu lý do gì?

Vì sao bọn họ đột nhiên phát triển thành loại quan hệ này? Cô một chút tâm lý cũng không có chuẩn bị, ca ca không phải đã nói, không tha thứ cô sao? Nhiều lần như vậy, làm cho cô trái lại xem không hiểu. Nhìn hành động của anh hôm nay, bộ dáng một chút cũng không giống như là oán hận cô, Sophia trong lòng chua chát đau, cô không phải đồ ngốc, vốn không phải là mình tự mình đa tình sao? Chỉ tiếc, cô không muốn.

"Anh không phải hận em sao?"

Hạ Thiên dừng một chút, "Đây không phải là lý do, anh hận em là chuyện của anh, cùng em không tiếp nhận cũng không mâu thuẫn."

"Logic bất thông."

"Lý do kế tiếp." Hạ Thiên phất tay một cái, vị đạo rất có chút lưu manh.

"Ba mẹ em hi vọng con rể bọn họ có thể lớn hơn con gái mười tuổi, tuổi tác lớn hơn một chút ổn trọng một ít, có thể chiếu cố em."

"Lý do này căn bản không thành lập, anh mười tuổi là có thể đem em chiếu cố được thỏa đáng, huống chi hiện tại hai mươi ba tuổi."

Sophia chán nản, mím môi nói, "Em là công chúa nước A, ba mẹ em nói, tương lai phải gả cho người bổn quốc, người nước ngoài, không cho suy nghĩ."

Hạ Thiên gật gật đầu, "Có đạo lý, bất quá, em không cần lo lắng, ngày mai anh có thể đem chính mình biến thành người nước A, chỉ cần em không vạch trần anh, bao quân hài lòng, ba mẹ em tuyệt đối nhìn không ra."

Sophia, "..."

Bình luận

Truyện đang đọc